Võ Đạo Đan Tôn

Chương 697: Thiến Mộng Vũ đấu Vương Thái (1)



Nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công vận chuyển tới cực hạn, hỗn hợp vào đao ý tứ phẩm, Lâm Tiêu lại lần nữa thi triển Luân Hồi Đao Quyết thức thứ tư Sinh Tử Luân Hồi Đao, đao mang màu xám trắng như thiểm điện bạo lướt ra.

Phốc phốc.

Trong hư không trảo ảnh đầy trời tất cả đều bạo toái, đao mang thế đi không giảm, đơn giản chém ra hộ thể nguyên lực bên ngoài thân Mạnh Tinh Hồn, ngay sau đó chém lên Long Lân hộ giáp rậm rạp chằng chịt kia.

Nguyên lực lân giáp ầm ầm bạo toái, Cự Long hư ảnh do Mạnh Tinh Hồn hóa thành sau khi bay lên đến giữa không trung liền chật vật bay ngược ra, như một khỏa thiên thạch rơi xuống, rồi sau đó trùng trùng điệp điệp đâm lên lôi đài, cúi đầu nhìn lại, trên người Mạnh Tinh Hồn xuất hiện một vết đao hẹp dài, một tia máu tươi lặng yên chảy xuống, chỉ giống như một sợi chỉ đỏ, đủ thế thấy lực không chế cường đại của chủ nhân một đao kia.

- Vì sao? Ta thậm chí ngay cả một đao cũng không đỡ nổi?

Mạnh Tinh Hồn ngây dại, cả người thất hồn lạc phách, khó có thể tiếp nhận kết quả như vậy, hắn là ai, thiên tài một lòng muốn nhảy vào top 10 Phong Vân Bảng đại tái lần này, tuy rằng không được liệt vào thập đại cự đầu trẻ tuổi, nhưng trong lòng vô cùng cao ngạo mục tiêu chưa bao giờ đặt trên người những võ giả bình thường kia, nhưng hiện giờ, Lâm Tiêu lại cho hắn một bài học đau đớn, cho hắn biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Một chiêu, chỉ một chiêu, hắn đã thua ở dưới tay Lâm Tiêu, đến tận giờ hắn mới hiểu được sự đáng sợ của Lâm Tiêu, thì ra chỉ cần đối phương tập trung thì giải quyết mình hắn chỉ cần một chiêu, khó trách trước khi trận đấu bắt đầu đối phương lại trấn định như thế, bình tĩnh như thế, bình tĩnh khiến người không thể tin được.

Lâm Tiêu biết rõ Mạnh Tinh Hồn đang suy nghĩ gì, trung thực mà nói, thực lực Mạnh Tinh Hồn tuyệt đối không xem là yếu, dù sao hắn mới Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành đã có được thực lực không kém gì Cừu Vô Tình lúc trước, nếu như đạt đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tuyệt đối lại là một cự đầu trẻ tuổi, chỉ tiếc hắn gặp Lâm Tiêu không thể tính theo lẽ thường, từ một khắc hai người gặp nhau, thì đã chú định sự thất bại của hắn rồi.

Khiếp sợ không chỉ Mạnh Tinh Hồn, còn có mỗi ngườ khắp toàn trường, Mạnh Tinh Hồn thực lực đáng sợ như thế vậy mà không địch lại một đao của Lâm Tiêu, khiến bọn hắn căn bản khó có thể tưởng tượng, nếu như đổi Lâm Tiêu thành Đoạn Thiên Cừu bọn hắn miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Lâm Tiêu vốn chỉ là một nhân tài mới xuất hiện, rõ ràng trước kia hai người còn ngang tay, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt phong hồi lộ chuyển, khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ.

- Khó có thể tin, Mạnh Tinh Hồn cường đại như thế vậy mà không địch lại một chiêu của Lâm Tiêu.

- Hắc mã, tuyệt đối là hắc mã, Lâm Tiêu này mới chính là hắc mã lớn nhất Phong Vân Bảng đại tái lần này, ta dám cam đoan, hắn tuyệt đối có thực lực cự đầu trẻ tuổi.

- Đúng vậy, chúng ta đã nhìn lầm rồi, Lâm Tiêu này mới gọi là thâm tàng bất lộ, chính thức không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã nổi tiếng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trên toàn bộ khán đài một mảnh khí thế ngất trời, vô cùng rung động.

- Ha ha.

Bọn người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi của quận Hiên Dật cũng sợ ngây người, chợt mừng rỡ cười to:

- Lâm Tiêu thật là khiến chúng ta chấn động, cực kỳ khủng khiếp, quá khủng khiếp rồi.

- Kỳ tích ah, ta vốn cho rằng ngoại trừ Đông Phương Nguyệt Mính ra, quận Hiên Dật chúng ta chính là Lý Dật Phong mạnh nhất rồi, không nghĩ tới Lâm Tiêu che dấu sâu như vậy, chỉ bằng một đao vửa rồi của hắn, đã vượt trên Lý Dật Phong rồi.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Tiêu tuyệt đối là người lựa chọn hữu lực cho vị trí top 10 Phong Vân Bảng đại tái lần này, trừ phi còn có người che dấu càng sâu hơn hắn, nếu không trước mắt không ai mạnh hơn hắn được, cho dù gặp được cự đầu trẻ tuổi cũng có thể chống đỡ một chút.

- Không phụ hi vọng ah, Lâm Tiêu lại khiến chúng ta biết được cái gì là kỳ tích rồi.

Ba người Bạch Hồng Phi hưng phấn đến không biết nói thế nào mới tốt, bọn hắn chính thức biết rõ chi tiết Lâm Tiêu, biết rất rõ sự đáng sợ của Lâm Tiêu, tương lai tuyệt đối bất khả hạn lượng, không cách nào đoán được.

Nếu để cho bọn hắn biết rõ hiện giờ thực lực mà Lâm Tiêu triển lộ ra kỳ thực chỉ một nửa thực lực chân chính của hắn... thì không biết ba người sẽ khiếp sợ đến mức nào nữa.

- Lâm Tiêu, thật khiến người không thể tưởng được ah, ban đầu ở bên ngoài quận Hiên Dật ngay cả dưới tay một gã võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong bình thường cũng không thể chạy trốn, trong hơn ba năm ngắn ngủi vậy mà cũng đã phát triển đến mức này rồi, Lâm Tiêu, ngươi quả nhiên giống với đại ca Lâm Hiên của ngươi, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường đo lường được, ta nghĩ đại ca ngươi nếu như thấy được thành tựu của ngươi hiện giờ, nhất định sẽ rất vui mừng a, biểu lộ của ngươi lúc chiến đấu, quả thực giống hắn như đúc.

Trên khán đài, Đông Phương Nguyệt Linh ánh mắt nhu hòa nhìn qua Lâm Tiêu, tựa hồ nhớ lại gì đó, khóe miệng cười khẽ, vậy mà toát ra một tia điềm mật, ngọt ngào.

- Chết tiệt.

Một bên, nhìn thấy biểu lộ Đông Phương Nguyệt Linh, trong ánh mắt Bách Lý Huyền liền tách ra sát cơ khiến người sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu trên lôi đài.

Bất kể là thiên phú của Lâm Tiêu hay là thân phận đệ đệ Lâm Hiên của hắn, thậm chí còn địa vị của Lâm Tiêu ở trong lòng Đông Phương Nguyệt Linh đều khiến Bách Lý Huyền hạ quyết tâm, Lâm Tiêu nhất định phải chết.

- Thỏa thích hưởng thụ thời gian tốt đẹp cuối cùng của ngươi đi, bởi vì sau Phong Vân Bảng đại tái lần này, sẽ là tử kỳ của ngươi.

Trong nội tâm Bách Lý Huyền toát ra sát cơ điên cuồng.

- Tốt một cái Sinh Tử Luân Hồi Đao, sinh tử luân hồi, chặt đứt sinh tử người khác, hữu tử vô sinh, có ý tứ.

Đoạn Thiên Cừu quận Võ Uy ngẩng đầu liếc qua Lâm Tiêu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh nghiền ngẫm:

- Đệ tử quận Hiên Dật sao? Chỉ bằng một đao vừa rồi của ngươi, miễn cưỡng có tư cách có thể khiến ta xuất thủ, không biết dưới Sát Lục đao ý của ta ngươi có thể kiên trì mấy chiêu.

Sát cơ nồng đậm sôi trào, sát khí toàn thân Đoạn Thiên Cừu ngưng tụ, khiến người không dám nhìn gần.

Có người chú ý tới nụ cười đầy sát khí nơi khóe miệng Đoạn Thiên Cừu, trong nội tâm thầm giật mình, Lâm Tiêu này không ngờ làm cho Đoạn Thiên Cừu cũng chú ý đến, quả thật, hai người đều là đao khách, nói không chừng sẽ có một hồi quyết đấu giữa đao khách cũng nên, chỉ có điều Lâm Tiêu và Đoạn Thiên Cừu một người đến từ quận Hiên Dật một người đến từ quận Võ Uy, giữa hai quận có mối thù sinh tử, nếu như hai người thật sự gặp gỡ thì Lâm Tiêu chỉ sợ sẽ nguy hiểm.

Mọi người tán thành thực lực Lâm Tiêu, cho rằng hắn đủ vào hàng ngũ cự đầu trẻ tuổi, nhưng chính thức so với cự đầu trẻ tuổi thì chung quy vẫn thấy hắn thiếu ở mặt khí thế, bởi vậy chỉ là cảm thấy hắn đủ để đối kháng với cự đầu trẻ tuổi thôi, cũng không cho rằng hắn thật có thể đánh bại đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.