Võ Đạo Đan Tôn

Chương 934: Cái danh đệ nhất



Mọi người trợn to mắt, từ các góc đại điện tập trung vào bàn Lâm Tiêu. Quả nhiên Chu Tân đến vì danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Đệ nhất, nói thì dễ nhưng rơi vào người lại vô cùng áp lực, cũng đại biểu khiêu chiến không ngừng kéo đến. Hễ là thiên tài thì không ai cam lòng công nhận người ta mạnh hơn mình, càng đừng nói loại người như Chu Tân có sự kiêu ngạo.

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:

- Đúng, là ta đây, các hạ có việc gì?

Lâm Tiêu liếc Chu Tân, thản nhiên thừa nhận, không hề khiêm tốn.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giật mình vì Lâm Tiêu thản nhiên nhận danh hiệu này. Mọi người ngẫm lại trong tình huống đó đổi lại bọn họ chưa chắc dám nhận khoai lang phỏng tay, Lâm Tiêu thì có lá gan đó.

Không đợi Chu Tân nói gì, thanh niên gầy lạnh lùng cười:

- Ha ha ha, đệ nhất thiên tài đế quốc, thật lớn lối.

Mấy người khác đánh giá Lâm Tiêu, trào phúng:

- Trong hậu bối ngươi xem như một nhân vật, nhưng đệ nhất thiên tài thì thổi phồng hơi quá. Chu Tân đại ca cũng không dám tự xưng đệ nhất, ngươi tính cái gì mà dám tự nhận?

- Hừ! Nếu không phải ngày hôm đó Chu Tân không có mặt thì đám người Triệu Thiên Thần Đế quốc Thần Võ làm gì đến lượt ngươi dạy dỗ? Ngoan ngoãn nhường lại danh hiệu đệ nhất thiên tài thì ngươi và ta bình an vô sự, nếu không . . . Ha ha ha.

Mọi người líu lưỡi, quá bá đạo và cả vú lấp miệng em. Nhóm Chu Tân đến là vì cướp danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc, tuy nhiên Chu Tân mới ba mươi bốn tuổi đã là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, gã có thực lực bá đạo.

Mắt Lâm Tiêu lạnh băng, từ lúc hắn được người gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc đến nay chưa từng gặp ai dám la lối trước mặt mình. Lâm Tiêu không thèm để bụng danh hiệu đệ nhất gì đó, hắn sẽ không níu kéo cái tiếng ảo, nhưng không có nghĩa là hắn ngoan ngoãn hai tay dâng lên.

Lâm Tiêu bình tĩnh nói:

- Các người nói xong chưa? Nói xong thì đi đi.

Thanh âm không chứa chút tình cảm, không nhường bước.

Đám người Giang Trần căng thẳng. Đối phương nghiêm túc đến kiếm chuyện, nếu từ chối thì khó tránh khỏi trận đại chiến, khó đoán trước kết cuộc thế nào, thậm chí dữ nhiều lành ít.

Bởi vì đối phương là Chu Tân, một trong các thiên tài đáng sợ nhất đế quốc. Đại tái Phong Vân bảng mỗi năm năm một quý, không có quán quân quý nào là dễ chọc. Lần này là Lâm Nhu, mùa trước là Lâm Tiêu, mùa trước nữa là Chu Tân, mùa trước nữa là tứ hoàng tử điện hạ. Có ai không phải là kinh tài tuyệt diễm? Tuy quý đại tái Phong Vân bảng của Lâm Tiêu ra nhiều đứng đầu thế hệ trẻ, tranh đấu đáng sợ nhất, có lẽ thiên phú quán quân các mùa khác chưa chắc mạnh hơn hắn. Nhưng Chu Tân dù sao tu luyện nhiều hơn Lâm Tiêu năm năm, trong cùng đẳng cấp cao hơn hắn một giai, đối với thiên tài thì đây là chướng ngại hầu như khó vượt qua.

Nghe Lâm Tiêu trả lời, nam nhân gầy gò lộ sát khí, cười khẩy nói:

- Ha ha ha, xem ra ngươi không muốn nhường danh hiệu đệ nhất thiên tài? Vậy hãy hỏi nắm tay của ta xem nó có đồng ý không?

Chu Tân đứng xem, không ngăn cản nam nhân gầy gò. Chu Tân đến đây có phần buộc Lâm Tiêu giao ra danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc, gã cũng muốn nhìn xem thiếu niên được nhiều cường giả Đế quốc Võ Linh công nhận là đệ nhất thiên tài có năng lực gì. Nam nhân gầy gò Đường Lăng là người mạnh nhất trong đám người đi theo sau lưng Chu Tân, gã cực kỳ đáng sợ. Để nam nhân gầy gò đến khiêu khích Lâm Tiêu sẽ phanh phui nhiều thứ. Nếu Lâm Tiêu thua trong tay nam nhân gầy gò thì càng tuyệt vời, đệ nhất thiên tài không đánh lại được nam nhân gầy gò thì chỉ là tên hề, không đến lượt Chu Tân tự mình ra tay.

Lâm Tiêu liếc xéo Đường Lăng, mắng:

- Ngươi là thứ gì? Xéo đi!

Đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích, tính tình Lâm Tiêu tốt mấy cũng không tha thứ được.

Mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tuy Đường Lăng không đáng sợ bằng Chu Tân nhưng cũng không đơn giản. Đường Lăng xếp hạng hai đại tái Phong Vân bảng mùa trước, thứ tự trên cả Đông Phương Nguyệt Linh. Đường Lăng cũng như Mao Thiên Hành mới gần đây đột phá đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng thực lực mạnh hơn gã rất nhiều.

Mặt Đường Lăng đỏ rần, tức giận quát:

- Ta làm thịt ngươi!

Đường Lăng trợn to mắt ốc bươu, bộc phát khí thế đáng sợ ngang tàn trong đại điện. Chân nguyên ngưng tụ, Đường Lăng đấm vào mặt Lâm Tiêu.

Đường Lăng mau, Lâm Tiêu càng nhanh hơn.

Bàn tay đẩy tới trước, chưởng đao của Lâm Tiêu chặt xuống nắm đấm của đối phương.

Ầm ầm ầm!

Kình khí nổ tung, nền đá dưới chân tan vỡ. Hai chân Đường Lăng trượt dài dưới đất để lại khe rãnh thật sâu trên nền đá cứng. Đường Lăng bay ngược ra đụng thủng cái lỗ to trên vách tường, gã lại bay lên cao văng ra mấy trăm thước.

Đường Lăng dốc hết sức ổn định thân hình, hộc bãi máu.

Lâm Tiêu thì vẻ mặt ung dung, hơi thở ổn định, cái ghế dưới thân không sứt mẻ.

- Đây là thực lực của đệ nhất thiên tài đế quốc sao? Một chưởng hất Đường Lăng văng mấy trăm thước, chẳng lẽ ta bị hoa mắt?

Mọi người có nghe nói Lâm Tiêu đại chiến Thiên Ma lão nhân, giết Quận vương Tương Thiên Thần, đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ. Nhưng chỉ số ít người chính mắt thấy mấy cuộc chiến đó, không hiểu biết trực quan về thực lực của Lâm Tiêu. Đa số người cho rằng lời đồn phóng đại, trong đó có ẩn tình khác. Bây giờ không ai nghĩ vậy nữa, Đường Lăng dù gì xếp hạng hai trong đại tái Phong Vân bảng quý trước, chỉ lớn hơn Lâm Tiêu năm tuổi vậy mà không đỡ nổi một chiêu.

Nhìn đến đây mọi người trợn mắt há hốc mồm, lòng rối rắm.

Đường Lăng bị một quyền đánh bay vài trăm thước, mặt gã đỏ rần, tức giận xấu hổ muốn nhỏ máu:

- Tiểu tử thối, ta giết ngươi!

Đường Lăng đường đường là thiên tài của đế quốc, đã bao giờ mất mặt thế này? Thiêu đốt chân nguyên hoàn toàn, khí thế tăng vùn vụt, một quyền mới rồi Đường Lăng chỉ phát huy bảy phần sức chiến đấu, gã tự phụ cho rằng Lâm Tiêu ít nhất dốc sức chín phần, mười phần trăm.

Đường Lăng đứng trên cao, tức giận quát:

- Tiểu tử thối, đi ra đây!

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Không cần ra ngoài, ta ngồi đây đối phó ngươi được rồi.

Lâm Tiêu vung hai tay, từng đợt chân nguyên bắn ra hóa thành các luồng sáng giữa không trung điên cuồng chém vào người Đường Lăng.

Keng keng keng!

Thanh âm đì đùng vang vọng khắp thiên địa. Hai nắm đấm của Đường Lăng biến thành ánh sáng đen, tốc độ ra quyền rất nhanh, cơ thể bị quyền quang đen bao phủ. Đường Lăng gầm rống ngăn cản công kích của Lâm Tiêu.

Nhưng đòn công kích của Lâm Tiêu không phải đao quang chân nguyên bình thường, nó chứa đao ý vô tận, đao ý tuyệt vọng siêu đáng sợ. Mỗi đao quang tương đương một kích hết sức của cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Mấy chục, hàng trăm đòn công kích cùng rơi vào người Đường Lăng, sức phá hoại kinh người.

Tiếng răng rắc liên miên không dứt, khí huyết Đường Lăng sôi trào, gã bị chấn liên tục thụt lùi. Đường Lăng sơ sẩy một cái bị đánh vỡ chân nguyên hộ thể, há mồm phun búng máu, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mắt Chu Tân lóe tia giật mình:

- Cái gì?

Mọi người cũng hết hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.