Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 100: Thay đổi thái độ





Tuyết Diên tính rời khỏi đây, nhưng lúc cô đang đi trong học viện Hoàng Gia thì thấy có rất nhiều người đi về phía điện triển lãm. Nghe đâu có người của học viện Đế Tinh dám đến đây gây sự, nói họa quyển thần văn kia là của hắn.



Nghe bọn họ bàn tán như thế khiến Tuyết Diên hoảng hốt vô cùng, cô bèn vội vã chạy đến điện triển lắm. Khi cô đến thì cũng vừa vặn nghe thấy lão sư dạy học của mình nói chuyện với Tần Vấn Thiên cùng với người của phường Thiên Vận.



Lúc này cô đứng lẫn trong đám đông, sắc mặt có phần tái nhợt.



Không riêng gì cô, ngay cả người của học viện Hoàng Gia có mặt ở đây đều nhìn người phụ trách của phường Thiên Vận với vẻ kì quái. Có điều người nọ chỉ biết cười khổ mà thôi, hắn đâu có ngờ sẽ có chuyện trùng hợp như thế đâu, còn tạo thành tình huống như vậy nữa chứ.



- Ngươi không nói đùa đấy chứ?



Vị trưởng lão của học viện Hoàng Gia bình tĩnh nhìn người nọ nói:



- Họa quyển thần văn này là đồ của Tuyết Diên đệ tử học viện Hoàng Gia, ta mượn nó từ cô ấy.



- Phường Thiên Vận sao dám, thứ này đúng là do chúng ta phụ trách vận chuyển, chính tay Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh đưa cho bọn ta. Vốn dĩ muốn chuyển cho Mục Nhu tiểu thư. Có điều, lúc ấy vì Mục Nhu tiểu thư không có mặt cho nên người vận chuyển mới hỏi Tuyết Diên cô nương có thể ký nhận giùm được hay không. Mà Tuyết Diên cô nương cũng đồng ý nhận giùm nên chúng ta mới yên tâm để cô ấy nhận thay.



Người nọ vừa cười khổ vừa kể lại mọi chuyện khiến cho vẻ mặt của mọi người trở nên cứng ngắt. Nếu nói như thế thì những gì mà Tần Vấn Thiên vừa nói là sự thật ư?



Vật này vốn là quà hắn muốn tặng cho Mục Nhu sao?



Hai mắt Mục Nhu sáng lên, cô nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên đang đứng bên cạnh. Không ngờ tên gia hỏa này lại tặng cô món quà quý già đến như vậy. Có điều trong lòng cô rất vui. Dù sao thì sinh nhật năm nay rất cô đơn lạnh lẽo.



- Tuyết Diên đâu rồi?



Vị trưởng lão nọ quét mắt nhìn đám đông xung quanh. Chỉ thấy Tuyết Diên cúi đầu đi ra, vẻ mặt tái nhợt, cô nói:



- Lão sư, đúng là vật này con chỉ nhận thay mà thôi. Con tính hôm nay trả lại cho Mục Nhu.




Thấy Tuyết Diên thừa nhận như thế, mọi người mới không còn nghi ngờ gì nữa.



Họa quyển thần văn này quả thận là đồ thuộc sở hữu của Tần Vấn Thiên.



Toàn bộ điện triển lãm thoáng chốc chìm vào im lặng.



Mục Nhu nhìn thoáng qua Tuyết Diên với vẻ thất vọng. Chẳng trách Tuyết Diên lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô, thật không ngờ cô ta lại vô sỉ như vậy, lấy đi họa quyển thần văn mà Tần Vấn Thiên tặng cho cô.



- Ngươi nói họa quyển thần văn này do ngươi khắc ra, vậy thì bây giờ ngươi hãy khắc thêm một bức khác để chứng minh những gì ngươi vừa nói đi là thật đi.



Bầu không khí im lặng trong chốc lát. Tên trưởng lão học viện Hoàng Gia như muốn cứu vớt mặt mũi của mình bèn mở miệng nói với Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên nhíu mày nhìn đối phương với vẻ kì lạ.



- Phường Thiên Vận đã đứng ra làm chứng, hơn nữa bản thân Tuyết Diên cũng thừa nhận rồi mà. Sao ngươi lại không chịu chấp nhận vậy hả? Kiểu người như thế ta mới thấy lần đầu đấy.



Tần Vấn Thiên nhếch môi cười khẩy:



- Tại sao ta phải khắc họa bức khác cho ngươi xem hả. Bộ chúng ta thân thiết lắm sao?



Đối phương nghe Tần Vấn Thiên nói thì nghẹn họng, không thể phản bác lại được.



Những người vừa nói lời châm chọc Tần Vấn Thiên ban nãy, giờ phút này cũng ngậm miệng thật chặt.



Lúc nãy, học viện Hoàng Gia sỉ nhục Tần Vấn Thiên lợi hại cỡ nào thì bây giờ, bạt tai này cũng vang dội như thế ấy.



- Xin hỏi trưởng lão học viện Hoàng Gia, ta có thể lấy lại đồ của ta được chưa?



Tần Vấn Thiên hỏi một cách thản nhiên. Lúc hắn mở miệng nói chuyện thì cũng bước về phía bước họa rồi.



Vừa nãy, lúc hắn muốn tới gần họa quyển đều bị người khác ngăn cản, hơn nữa đối phương còn bảo hắn đứng đằng sau.



Hiện giờ, họa quyển kia lại là đồ của Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên đi tới trước họa quyển thần văn, đưa tay cầm lấy rồi cuộn lại. Thế nhưng, có một vị luyện khí sư đứng bên cạnh lại cười nói:



- Tiểu huynh đệ, họa quyển thần văn này là do ngươi khắc hoạ thật hả?



- Không biết.



Tần Vấn Thiên cười cười, lúc này hắn cũng ý thức được. Hình như hắn đã đánh giá thấp giá trị của họa quyển này rồi.



Nếu đối phương đã nghi ngờ, hắn cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.



- Tần đại sư, ta là Yển Dã, có cơ hội có thể tìm ta trò chuyện.



- Ha ha, Tần huynh, ta là khách khanh của Thần Binh các - Lục Phong. Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của huynh, lần này nhất định phải làm quen với ngươi mới được.



Hiện tại, không ít người tiến lên nói chuyện với Tần Vấn Thiên rất khách khí.



- Tiểu tử không dám xưng đại sư, mọi người cứ gọi ta Vấn Thiên là được.



- Có thể trao đổi với tiền bối mới là may mắn của ta.




Tần Vấn Thiên đối với người xung quanh ân cần chắp tay, mỉm cười trả lời, nhưng biểu hiện lại vẫn vô cùng khiêm tốn. Những người này đều có thân phận phi phàm, có thể quen biết một vài người như thế thì chẳng có chỗ nào không tốt cả.



- Trước kia, nghe được mấy tin đồn kia ta còn không tin, nghĩ rằng thiếu niên mười mấy tuổi sao có thể khắc thần văn cấp ba được cơ chứ. Hôm nay tận mắt nhìn thấy họa quyển thần văn này, ta mới biết được thiên ngoại hữu thiên, ta đã già rồi.



Một lão giả thở dài rồi nói:



- Cái gọi là thiên phú, quả thật kỳ diệu, sợ rằng lão nhân ta đến cuối đời cũng không cách nào khắc hoạ ra được một họa quyển thần văn như vậy.



- Đúng thế, ha ha, sau này không thể coi mình là tốt nhất nữa rồi, lừa mình dối người thôi. Vấn Thiên, họa quyển thần văn này là do ngươi tự mình sáng tạo ra hay sao?



Có người hỏi Tần Vấn Thiên. Giờ phút này Tần Vấn Thiên bị người bao vây xung quanh, trong lòng không khỏi cười khổ.



Nhưng mà, cảnh tượng này lại khiến người của học viện Hoàng Gia càng thêm khó chịu, nơi đây thật sự là học viện Hoàng Gia sao? Lúc nào lại thành địa bàn của Tần Vấn Thiên rồi. Hơn nữa, một nhóm tiền bối có danh tiếng đều vây quanh muốn thỉnh giáo làm quen hắn nữa chứ.



“Nhân duyên của một vị luyện khí sư lợi hại quả nhiên siêu cấp kinh khủng." Rất nhiều người đều thầm nghĩ thế.



Ở Nước Sở có một câu nói, đắc tội người nào cũng không được đắc tội luyện khí sư có tài. Nghe đồn ở hoàng thành Nước Sở trước kia, có một nhân vật đứng đầu một tông môn sỉ nhục một vị luyện khí sư có năng lực luyện khí rất mạnh, nhưng thực lực lại rất thấp. Không quá vài ngày, tông môn của kẻ nọ lập tức gặp phải một đám người Nguyên phủ cảnh bao vây tấn công, chỉ trong một đêm đã bị diệt môn. Còn người kia cũng bị rất nhiều người đuổi giết, oanh động cả nước.



- Do cơ duyên xảo hợp, trong lòng bỗng ngộ ra mới khắc hoạ được bức tranh này, có thể nói là may mắn thôi.



Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp. Tuy vẻ mặt mọi người vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ. Giờ phút này bọn họ cũng không dám hoài nghi lời nói của Tần Vấn Thiên nữa.



Ở Nước Sở, quả thật chưa từng nghe nói qua có người có thể khắc được loại thần văn này. Không ngờ, ngày hôm nay lại có một vị thiếu niên thiên tài sáng tạo ra kỳ tích bậc này.



- Tiểu tử, có thể bán họa quyển thần văn này cho ta được không?



Lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, ánh mắt của mọi người liền nhìn qua. Người lên tiếng là một vị lão giả thoạt nhìn có vẻ cực kỳ bình thường. Nhưng một số ít người biết thân phận ông thì lại thay đổi vẻ mặt, không ngờ ông ấy cũng hứng thú với họa quyển thần văn này.



- À, nếu ngươi đồng ý bán nó cho ta, công hội Ngân Hà ta nguyện ý trả giá.



Lúc này Mộc Thanh cũng mở miệng nói, khiến Tần Vấn Thiên nhịn không được liếc nhìn lão ta.



Mộc Thanh hoàn toàn không ngờ họa quyển thần văn này lại do Tần Vấn Thiên khắc hoạ ra. Điều này làm lão ta nhớ đến lúc trước lão muốn Tần Vấn Thiên trở thành đệ tử của mình nhưng lại bị Tần Vấn Thiên từ chối. Lão thầm hận trong lòng. Hình như tiểu tử này trưởng thành với tốc độ nhanh đến khó ngờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ uy hiếp đến lão ta mất thôi.



Còn về phần bức tranh thì phó hội trưởng Tả Dận đã dặn nhất định phải lấy được nó. Nhưng điều khiến lão buồn bực chính là đây là đồ của Tần Vấn Thiên. Lão cũng chỉ có thể cố gắng mở miệng hỏi mà thôi.



- Ngươi muốn nó à?



Tần Vấn Thiên liếc nhìn Mộc Thanh.



Mộc Thanh gật đầu:



- Chỉ cần ngươi mở miệng, giá cao cỡ nào cũng được.



Lão tin tưởng, cho dù lão cùng Tần Vấn Thiên có cừu oán thì đối phương cũng sẽ không ngại trao đổi lợi ích qua lại.



- Ta muốn một cánh tay của ngươi, ngươi chịu cho không?



Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Mộc Thanh nói. Câu này lập tức khiến cho sắc mặt Mộc Thanh trở nên lạnh lẽo.



Tần Vấn Thiên cũng không nhìn lão ta nữa. Gã Mộc Thanh này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến lão ta trả giá đắt vì việc làm hồi xưa. Mà ngày này sẽ không còn xa nữa đâu.



Hắn tin địa vị hiện giờ của hắn trong giới luyện khí đã vượt xa Mộc Thanh rồi.




Tần Vấn Thiên nhìn về phía người bên cạnh Mộc Thanh nói:



- Ta từng thật tâm muốn trở thành một thành viên trong các khách khanh của công hội Ngân Hà. Thế mà trái tim tràn đầy chân thành của ta đã bị Mộc Thanh lạnh lùng bán đứng. Đương nhiên ta cũng tin tưởng điều này không hề liên quan tới công hội Ngân Hà.



Tần Vấn Thiên nói tới đây thì im lặng. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến cho Mộc Thanh căng thẳng vô cùng. Tần Vấn Thiên này ẩn chứa vô số hàm ý, mọi người sẽ hiểu theo nhiều mặt khác nhau.



Ví như, nếu có thể giải quyết tốt chuyện của Mộc Thanh, hắn có thể trở thành bằng hữu của công hội Ngân Hà.



Nếu công hội Ngân Hà thật sự có ý muốn mời chào Tần Vấn Thiên thì Mộc Thanh đừng hòng nghĩ dùng lực lượng công hội Ngân Hà đối phó Tần Vấn Thiên, ngược lại còn phải đề phòng công hội Ngân Hà vì Tần Vấn Thiên mà vứt bỏ lão nữa.



Sau khi nói xong những lời này thì Tần Vấn Thiên thản nhiên nhìn về phía lão giả ăn mặc bình thường kia, mỉm cười nói:



- Để tiền bối đợi lâu rồi, chỉ là ta đã tặng họa quyển thần văn này cho bằng hữu của ta là Mục Nhu rồi.



- Nếu ta đoán không lầm thì hẳn là ngươi đã ở trong một trạng thái đặc thù nào đó mà ngộ ra rồi sáng tạo họa quyển thần văn này. Mặc dù muốn sáng tạo thêm một bức khác nữa chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa giá trị của bức tranh thứ nhất nhất định là cao nhất, ngươi thật sự nỡ tặng cho người khác sao?



Vị lão giả kia cười như không cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói.



- Đã tặng cho bạn bè thì sao có thể chia quý hay không quý chứ. Đây vốn là tâm ý của ta, huống hồ nếu như không có người nào mặt dày lấy đi thì nó đã tới tay bằng hữu của ta. Chẳng lẽ tiền bối muốn ta thu hồi lại sao.



Tần Vấn Thiên cười đáp.



- Đương nhiên, nếu bằng hữu của ta đồng ý bán nó cho tiền bối thì ta cũng không có ý kiến gì cả.



Tần Vấn Thiên dứt lời thì xoay người đưa họa quyển thần văn cho Mục Nhu, cười nói:



- Tuy bị vài chuyện xui xẻo làm chậm trễ, nhưng ta tự tay tặng nó cho cô, hẳn có thể đền bù sai lầm của ta rồi nhỉ.



Mục Nhu cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên thì vành mắt hơi đỏ có phần cảm động.



Bức tranh này oanh động lớn như thế. Mục Nhu biết rất rõ giá trị của nó. Thế nhưng, trong tình huống như vậy, một Tần Vấn Thiên chỉ gặp cô có mấy lần vẫn tặng nó làm quà sinh nhật cho cô, còn gia tộc lại đối xử lạnh lùng với mình.



Sao Mục Nhu có thể không cảm động được cơ chứ.



- Cám ơn ngươi nhé.



Mục Nhu không có từ chối, cô cười rạng rỡ nhận lấy bức tranh từ trong tay Tần Vấn Thiên. Tấm lòng này làm cho người khác cảm thấy âm áp trong lòng biết bao.



- Cám ơn cái gì chứ. Hôm ấy dưới tình huống kia mà cô cũng đồng ý làm bạn với ta đấy thôi.



Tần Vấn Thiên cười đáp.Điều hắn muốn nói chính là yến tiệc hôm đó. Khi tất cả mọi người tỏ vẻ đối địch với Tần Vấn Thiên nhưng Mục Nhu lại đối mặt với áp lực vô cùng lớn ấy, ở trước mặt mọi người nói rằng Tần Vấn Thiên là bằng hữu của cô!



Khi đó, Tần Vấn Thiên đã thầm nói với bản thân. Ân tình hôm ấy, sau này hắn nhất định sẽ đền đáp!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.