Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 101: Một lời cam kết





Đám người trong điện triển lãm tận mắt thấy Tần Vấn Thiên đem bức tranh đó tặng cho Mục Nhu, trong lòng thở dài một tiếng, cái tên này cũng thật là cam chịu à, rất nhiều người đều cảm thấy có chút đố kị với Mục Nhu.



Đương nhiên, trong tình hình như vậy dường như đã chứng minh họa quyển thần văn kia do hắn khắc ra, bằng không thì sao hắn có thể tặng cho người khác được.



- Mục phủ quả thật đã sinh được một đứa con gái giỏi giang.



Một vị trưởng giả quay sang, mỉm cười gật đầu với Mục Nhu. Lúc Mục Nhu nhìn thấy hắn thì lập tức kinh ngạc. Lão giả có địa vị không tầm thường chút nào ở hoàng thành đấy.



Không chỉ có mỗi hắn, mà có rất nhiều người đến đây ngày hôm nay đều có thân phận không tầm thường. Ngay cả đại sư luyện khí cấp ba cũng có vài người.



- Haha, nha đầu Mục phủ rất tốt.



Sau, lại có thêm người cười nói, Mục Nhu nhìn thấy người nọ bèn cúi người thể hiện sự tôn trọng.



Trong phút chốc, Mục Nhu dường như trở thành người nổi bật nhất ở trong này. Điều này khiến cô càng thêm cảm động.



- Mục nha đầu bán họa quyển này cho ta nhé.



Lão giả ăn mặc bình thường kia lại lên tiếng. Tuy giọng nói của hắn không lớn nhưng khi vừa dứt lời, như thể có một luồng sức mạnh kì lạ khiến toàn bộ âm thanh trong cung điện đều biến mất.



Mục Nhu nhìn người nọ rồi lại nhìn thái độ các luyện khí sư chung quanh đối với hắn. Cô đoán người này tuyệt đối không phải là người tầm thường, cô bèn nhìn về phía Tần Vấn Thiên.



- Nha đầu, chắc ngươi cũng biết rõ đạo lý hoài bích có tội mà nhỉ. E rằng ngay cả trưởng lão của học viện Hoàng gia ngươi cũng có lòng tham đối với họa quyển này nữa chứ đừng nói đến những kẻ khác. Nếu ngươi giữ họa quyển này bên người, chỉ sợ rằng nó sẽ mang tai họa đến cho người mà thôi.



Hắn nói tiếp.



Dù những lời mà hắn vừa nói không xuôi tai chút nào nhưng quả thật cũng đúng lắm. Nét mặt của trưởng lão học viện Hoàng Gia biến sắc, trở nên vô cùng khó coi. Hôm nay hắn ta mất hết cả mặt mũi rồi.




Mục Nhu im lặng suy nghĩ. Đây là món quà sinh nhật mà Tần Vấn Thiên tặng cho cô. Đứng trên cương vị của một người bạn mà nói thì việc cô dùng món quà này để đổi lấy một của cải khác rõ ràng là không hay cho lắm, nhưng mà theo như những gì đối phương nói thì cho dù cô muốn giữ món quà này, liệu có giữ được nó không đây?



Chưa tính người ngoài, nếu là người trong gia tộc cô thì sợ rằng họ sẽ lệnh cho cô giao nó ra. Lúc đó cô có thể không nghe theo ư?



Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu nhìn mình bèn gật đầu với cô.



Tần Vấn Thiên đã gặp không ít những phen lòng người hiểm ác. Nếu như họa quyển này không lộ ra ánh sáng thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu đã oanh động lớn thế này thì Mục Nhu giữ món quà này sẽ là họa chứ không phải là phúc nữa rồi.



Mục Nhu hiểu được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, chỉ thấy cô mở miệng nói:



- Món quà này có ý nghĩa đặc biệt với ta. Không biết tiền bối chuẩn bị dùng cái gì để đổi lấy nó đây?



Lão giả kia nhìn Mục Nhu. Lúc nghe thấy đối phương hỏi như thế thì im lặng một lúc rồi nói:



- Dùng lời cam kết của ta đối lấy vậy. Sau này ta có thể giúp ngươi làm một chuyện.



Nếu là người khác nói câu này thì có lẽ đám người này đã cười lên rồi, thế nhưng khi hắn nói xong thì không gian lại yên tĩnh lạ thường. Nhất là mấy người có vẻ biết được thân phận của hắn, trong lòng càng chấn động.



Có những khi một lời cam kết lại là thứ vô giá. Đặc biệt là lời cam kết của lão giả này.



Ngay lúc này, thậm chí chẳng có tranh với hắn nữa.



Ánh mắt Mục Nhu chững lại. Lúc cô còn do dự thì lại nghe thấy một giọng nói truyền tới:



- Mục Nhu, mau đồng ý với hắn đi.



Người vừa nói câu này bước về phía Mục Nhu, sự xuất hiện của hắn làm cho Mục Nhu hơi giật mình.



- Phụ thân.



- Ừ.



Phụ thân của Mục Nhu gật đầu:



- Đồng ý đi.



- Vâng.



Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, Mục Nhu nói với lão giả kia:



- Tiền bối, ta đồng ý.



Lão giả gật đầu rồi nói với Mục Nhu:



- Những người trong gia tộc cô chắc biết ta đang ở đâu đấy.



- Vâng.



Mục Nhu bước lên phía trước, giao họa quyển cho đối phương.



Khi lão giả nhận lấy họa quyển xong thì lại nhìn Tần Vấn Thiên một lát, trong mắt lộ ra sự vui vẻ.



- Đúng là hậu sinh khả úy, tiểu gia hỏa ngươi cố gắng lên nhé, sau này tiền đồ rộng mở. Nếu rảnh rỗi thì có thể thường xuyên đến tìm ta nói chuyện.




Lão giả gật đầu nhìn Tần Vấn Thiên rồi lập tức rời đi.



Nhưng mà câu nói của lão trước khi đi lại khơi dậy một cơn sóng lớn trong lòng nhiều người.



Vế câu trước là xem trọng tương lai của hắn, vế câu sau có ngụ ý Tần Vấn Thiên có thể đến tìm lão bất cứ lúc nào.



Thực ra mọi người đều hiểu ẩn ý bên trong là gì. Phải biết, có vài luyện khí sư cấp ba đến tận cửa xin gặp hắn thì chưa chắc có thể thấy mặt đối phương nữa.



Nhưng câu nói của lão với Tần Vấn Thiên trước lúc rời đi,có thời gian có thể đến tìm ta nói chuyện!



Ngoài sự kinh ngạc, rất nhiều người tỏ ra khá nuối tiếc. E rằng sau này không còn cơ hội được chiêm ngưỡng họa quyển thần văn kia nữa rồi.



Trừ phi, Tần Vấn Thiên lại sáng tạo ra một họa quyển thần văn tương tự.



- Mục Nhu, những ngày qua con đã chịu oan ức rồi, con theo ta về gia tộc đi.



Phụ thân Mục Nhu quay sang nói với cô.



Mục Nhu nhìn phụ thân mình một lúc, dường như có ý không muốn về đấy.



- Con cứ yên tâm, những tài nguyên mà gia tộc đã cướp lấy đều sẽ trả lại cho con.



Mục Nhu nhìn nụ cười của phụ thân, vẻ mặt chựng lại. Lẽ nào là vì lời cam kết lúc này của lão giả kia ư? Hay chính xác hơn là vì Tần Vấn Thiên?



- Vâng.



Mục Nhu nói với Tần Vấn Thiên:



- Ta đi trước nhé.



- Ừ.



Tần Vấn Thiên gật đầu cười.



Phụ thân Mục Nhu cũng nhìn Tần Vấn Thiên gật đầu mỉm cười, sau đó dắt Mục Nhu rời khỏi đây.



Tần Vấn Thiên cũng chuẩn bị rời đi. Nơi này có rất nhiều người không chào đón hắn.



Nhưng mà, trước khi rời đi Tần Vấn Thiên nhìn vị trưởng lão của học viện Hoàng gia, nói một cách bình tĩnh.



- Có câu nói ta muốn trả lại cho ngươi, lão sư của học viện Hoàng gia đều không biết xấu hổ giống ngươi sao?



Tần Vấn Thiên dứt lời thì bước ra ngoài. Hiển nhiên câu này nhằm vào mấy lời sỉ nhục mà đối phương đã nói lúc trước. Học viên của học viện Đế Tinh đều không biết xấu hổ giống như ngươi sao?



Lời nói sỉ nhục bậc này xem như đều gom cả học viện Đế Tinh vào luôn. Cho nên Tần Vấn Thiên nhớ rõ ràng.



Lúc này, hắn đáp trả lại đối phương giống như giáng một cái bạt tai thẳng vào mặt đối phương vậy



Cách đó không lâu, lúc Tần Vấn Thiên nói họa quyển thần văn đó là của hắn thì học viện Hoàng Gia gây khó dễ, sỉ nhục các kiểu. Còn hắn thì vẫn bình tĩnh hỡ hững như cũ.



Sự thực, cách tốt nhất để đáp trả bọn hắn, chính là lúc chân tướng được phơi bày thì lời nói của Tần Vấn Thiên mới có sức mạnh lớn nhất.



Không chỉ đánh thẳng vào mặt tên trưởng lão mà đông thời còn làm cho những kẻ đang sỉ nhục Tần Vấn Thiên mất hết thể diện.




Lần này mất hết thể diện thảm vô cùng.



Khi Tần Vấn Thiên bước đi ra, đám đông tự động né đường cho hắn. Hơn nữa có nhiều tiền bối lão giả vây xung quanh nói chuyện với hắn.



Trong số họ có nhiều người gặp phải bình cảnh trên phương diện chế tạo thần văn, rất khó đột phá. Giờ đây lại có một thiếu niên với trình độ lĩnh hội thần văn phi phàm như vậy, nếu như có thể trở thành bằng hữu, ngày sau có thể thường xuyên giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, hoặc là giúp ích cho họ.



Trước đây không lâu, hắn vẫn là thiếu niên đơn độc. Giờ đây thân phận, vị thế của hắn đã được nâng cao. Mặc dù ở học viện Hoàng gia này đều như thế, đổi lại ở chỗ khác, suy nghĩ lại về bản thân tu hành thiên phú, càng khiến cho người khác nể phục.



Diệp Triển và Liễu Nghiên đứng ở một chỗ, bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên bước qua cạnh mình.



Nhưng mà, Tần Vấn Thiên chỉ mỉm cười trò chuyện với người xung quanh, không thèm liếc họ một cái. Nói đúng hơn thì họ không có tư cách để Tần Vấn Thiên chú ý rồi. Lúc này, sự kiêu ngạo của họ đã sụp đổ hoàn toàn.



Đặc biệt là Liễu Nghiên, cô ta cúi đầu không nói lời nào, đúng hơn thì bọn họ không phải người của một thế giới.



Sắc mặt của Diệp Triển lại có phần phẫn nộ, thậm chí biểu cảm trên mặt có vẻ khó chịu. Thật ra, Tần Vấn Thiên chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ, cũng chưa từng sỉ nhục đến hắn. Sự tức giận, vặn vẹo của hắn có lẽ do kiêu ngạo của bản thân bị người khác đạp lên một cách mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại không chịu chấp nhận sự tự ti này mà thôi.



Diệp Triển hắn chả là cái gì, ở Diệp gia có những thiếu niên tài mạo xuất chúng hơn hắn nhiều, rời khỏi Diệp gia hắn có lẽ chẳng là cái gì cả. Thế nhưng, khi nhìn thấy hào quang của Tần Vấn Thiên hiện giờ, chỉ dựa vào sự cố gắng của bản thân cộng thêm thiên phú vốn có, Diệp Triển không thể nào sánh được với hắn.



Sự so sánh này khiến cho trong lòng Diệp Triển xuất hiện một tia tự ti mặc cảm nhưng hắn ta luôn kiềm nén nó.



Thực ra Tần Vấn Thiên căn bản chưa hề nghĩ về điều đó, cũng chưa bao giờ so sánh hắn với Diệp Triển. Bởi vì trong mắt Tần Vấn Thiên, Diệp Triển trước giờ chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì cả.



Ngoài trừ Diệp Triển thì cũng có người khác có cảm giác tương tự như thế - Quan Duyệt đang đứng phía sau Mộc Thanh



Ả từng quan sát Tần Vấn Thiên với tư thế cao cao tại thượng. Nhưng mà, ở trước mặt đối phương, loại thiên tài như ả ta chỉ có thể núp sau lưng Mộc Thanh nhìn Tần Vấn Thiên tỏa ánh hào quang mà thôi.



Vẻ kiêu ngạo đắc ý căn bản không đáng nhắc tới trước mặt Tần Vấn Thiên.



Sức chiến đấu sớm đã được chứng minh, thiên phú luyện khí? Họa quyển thần văn cũng đủ để đánh bại sự kiêu ngạo của ả rồi.



Người của phường Thiên Vận xin lỗi một tiếng rồi rời đi, nhưng Tuyết Diên vẫn đứng đó không dám lên tiếng.



Vị trưởng lão của học viện Hoàng gia nhìn ả, tái hết cả mặt, bực tức nói:



- Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì này.



Lúc này, hắn cứ như muốn trút hết những nhục nhã khi này lên người của học viên này nhằm cứu vớt mặt mũi của mình trước đám đông.



Tuyết Diên xấu hổ cúi đầu không dám nói gì. Thật ra thì trong chuyện này, mặc dù cô ta sai nhưng hắn cũng không có tư cách gì chỉ trích cô cả.



Đối phương thân là trưởng lão của học viện, hỏi chị cô về họa quyển thần văn, cô có thể không đồng ý sao. Những chuyện sau đó hoàn toàn là do đối phương tự làm tự quyết, cô căn bản không hề liên quan.



Mục Nhu có thể phê bình cô, nhưng vị lão sư này thì không thể.



Chẳng qua, trên thế giới này không có cái gì là đạo lý, mặc dù bị đối phương chỉ trích nặng nề nhưng dù sao cô cũng chỉ là một học viên bình thường của học viện, chỉ có thể cam chịu, đây chẳng phải là bi ai sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.