Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 164: Bia hoàng tuyền





Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi trên con đường mòn ấy, phát hiện con đường này không hề gặp bất cứ nguy cơ gì cả.



Đi thật lâu sau, bọn họ mới phát hiện có rất nhiều con đường nhỏ khác dần dần hội tụ lại thành một con đường, lại đi tiếp về phía trước liền thấy có không ít người đã tụ lại đứng nhìn phía trước.



- Âu Dương Cuồng Sinh, chẳng trách con đường này lại thuận lợi như vậy.



Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi tới chỗ đám người tụ lại trên con đường cổ lớn. Mọi người đều đang nhìn về phía, đi tiếp vài bước thì dưới chân vẫn là con đường mòn nọ nhưng trước mắt lại là vài cái xác chết. Bộ dạng khi chết đều rất thảm, toàn thân đều là máu tươi, nhuộm đỏ cả một đoạn đường.



- Thịch!



Tần Vấn Thiên bỗng cảm thấy huyết mạch sôi trào, trong lòng khẽ rung động một cái, hắn ngẩng đầu lên thì thấy ở phía trên vách núi cao hơn mười mét có một tấm bia đá, bên trên bia đá khắc hai chữ “Hoàng Tuyền”.



- Thật kỳ diệu!



Mạc Khuynh Thành cũng cảm giác máu toàn thân đang sôi trào, thân thể cũng theo đó mà run rẩy.



- Đường Hoàng Tuyền, khảo nghiệm lần này thế mà lại xuất hiện con đường Hoàng Tuyền. Trên đường đi gặp hoàng tuyền, quay đầu lại là bờ. Nghe đồn nếu gặp được con đường Hoàng Tuyền ở thí luyện tiên trì thì nhất định phải quay đầu đi tìm đường khác.



Có không ít người mặt mày xám xịt, các con đường mòn cùng hội tụ ở nơi này, cũng có nghĩa là người tham gia lần thí luyện này sẽ tập trung hết ở đây.



Nếu như không dám đi qua thì phải quay đầu lại, sẽ gặp được cơ hội khác, đây chính là ý của câu quay đầu là bờ. Nhưng nếu có người đi qua đường Hoàng Tuyền thì sẽ biết nó là một con đường tắt.



- Ta không tin con đường Hoàng Tuyền này thật sự tà ma như mọi người nói.



Chỉ thấy một người lên tiếng không phục, người nọ bước tiếp về phía trước, nhưng từng bước đều vô cùng cẩn thận.



- Thịch!



Máu trong cơ thể nhảy lên, người nọ chỉ cảm thấy máu đang sôi trào dữ dội.



Đi tiếp thêm một bước, mạch máu người nọ như ẩn như hiện, sắc mặt xanh mét.




Tinh Hồn thoáng chốc phóng ra, tinh quang bao phủ thân thể, người nọ vẫn tiếp tục bước tới không bỏ cuộc,



- Thịch!



Máu không ngừng nhảy lên, trái tim của người nọ cũng theo đó mà đập điên cuồng, trên mặt người nọ đỏ bừng, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi. Tiếng thình thịch không ngừng vang lên, tim đập càng lúc càng nhanh.



- Lùi lại.



Trong đầu người nọ nhanh chóng xuất hiện suy nghĩ này, nhưng máu trong cơ thể lại sôi trào càng ngày càng mãnh liệt, rốt cuộc một tiếng hét thảm vang lên. Chỉ thấy mạch máu trên người của hắn nứt ra, máu tươi điên cuồng phun trên mặt đất. Trái tim của người nọ cũng bụp một tiếng nổ tung, toàn thân máu thịt lẫn lộn ngã xuống đường.



- Chúng ta quay đầu lại thôi.



Khương Đình đứng bên cạnh Âu Dương Cuồng Sinh lên tiếng.



- Nếu đi qua đường Hoàng Tuyền thì có thể trực tiếp đi vào tiên trì, ta muốn thử một lần.



Âu Dương Cuồng Sinh hào khí ngất trời, đi nhanh về phía trước. Khương Đình thấy thế thì sắc mặt thay đổi, vội nói:



- Cuồng Sinh, chớ nên vọng động.



- Khương Đình, mọi người cứ đổi con đường khác đi, không cần lo lắng cho ta.



Âu Dương Cuồng Sinh cười lớn đi tới phía trước, máu trong cơ thể hắn cũng sôi trào lên, tim đập cấp tốc.



Trên con đường mòn tựa hồ như có gió nổi lên, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Âu Dương Cuồng Sinh quay cuồng, từng bước đi của hắn đều vô cùng kiên định, toàn thân bộc phát ra khí chất chưa từng có trước nay.



Đường đến Hoàng Tuyền vừa đi không trở lại. Hoặc vượt qua hoặc chết trên con đường Hoàng Tuyền này.



Người của Âu Dương thế gia và Khương gia đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vị thiếu chủ thiên phú trác tuyệt kia. Khuyết điểm duy nhất của Âu Dương Cuồng Sinh chính là ngông cuồng, không cố kị gì cả. Chuyện mà hắn đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù đó là con đường Hoàng Tuyền hắn cũng muốn vượt qua.



Đường đến Hoàng Tuyền, quay đầu là bờ, nhưng hắn lại không muốn quay đầu lại.



- Nếu ta chết thì muội hãy đi tìm người tốt khác nhé.



Âu Dương Cuồng Sinh đi tới phía dưới bia Hoàng Tuyền, vẻ mặt không chút thay đổi, tóc dài bay lên không chút sợ hãi.



Trái tim Khương Đình cũng đập nhanh theo từng bước của Âu Dương Cuồng Sinh. Cô thấy Âu Dương Cuồng Sinh phóng ra Tinh Hồn của mình, bước đi chậm lại, trái tim của cô cũng dâng lên tận cổ họng, nhưng chợt thấy Âu Dương Cuồng Sinh vẫn tiếp tục đi về phía trước, dù cho có vẻ cực kỳ gian nan.



Dần dần, bóng dáng của Âu Dương Cuồng Sinh đi xa khỏi bia Hoàng Tuyền, hắn chợt quay đầu lại nhìn đám người Khương Đình, cười nói:



- Đi đi.



- Được.



Khương Đình và mọi người nghe vậy thì xoay người đi trở lại con đường khác.



- Chúng ta làm sao đây?



Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.



- Ta cũng muốn thử.



Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, khiến cô sửng sốt kinh ngạc không thôi, nhưng cô lại nhanh chóng mỉm cười nói:



- Vậy ta đi cùng huynh.



- Không, muội ở đây chờ ta, nếu như ta không đi qua được thì sẽ trở về.



Tần Vấn Thiên nhéo nhéo mũi Mạc Khuynh Thành rồi cười nói, hắn không muốn Mạc Khuynh Thành lo lắng.



- Được.



Mạc Khuynh Thành gật đầu thì thấy Tần Vấn Thiên xoay người đi về phía con đường Hoàng Tuyền, trái tim của hắn bắt đầu đập mạnh, sức mạnh huyết mạch sôi trào. Sở dĩ Tần Vấn Thiên muốn đi thử một lần là vì khi đứng dưới bia Hoàng Tuyền, hắn cảm giác được huyết mạch đang rung động, loại cảm giác này khiến cho hắn vô cùng khao khát..




Huyết mạch sôi trào, trái tim Tần Vấn Thiên đập điên cuồng, nên hắn không phát hiện, Mạc Khuynh Thành ở sau lưng cũng đã tiến vài bước theo.



Tần Vấn Thiên ẩn ẩn cảm giác như không thể khống chế sức mạnh huyết mạch của mình nữa. Luồng sức mạnh kia đang sôi trào dữ dội, mái tóc dài của hắn cũng biến thành màu đen như mực bay theo gió. Trong cơ thể hắn bây giờ tựa như có từng luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu gào thét dâng lên.



Cho đến khi bước tới bên dưới tấm bia đá khắc chữ Hoàng Tuyền kia thì Tần Vấn Thiên mới dừng lại. Cảm giác sức mạnh huyết mạch trong cơ thể giống như có một phù văn huyết sắc phóng ra. Thoạt nhìn phù văn huyết sắc này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, toát ra một cỗ ý chí của vương giả.



- Đây là thực thể hoá của sức mạnh huyết mạch sao?



Trong lòng Tần Vấn Thiên run rẩy, hắn cảm nhận được sức mạnh huyết mạch. Nếu đã có cảm nhận này thì sau này hắn có thể tùy ý sử dụng luồng sức mạnh này tăng phúc cho các đòn công kích của hắn.



Đây giống như là tấn cấp vậy, huyết mạch đã tấn cấp.



Ngẩng đầu lên, lúc này ánh mắt của Tần Vấn Thiên đỏ như máu, tràn ngập một cỗ khí thế bá đạo. Huyết mạch của hắn mới là huyết mạch vương giả, sao có thể để tấm bia đá kia quấy nhiễu được cơ chứ.



Phù văn huyết sắc nọ giống như nhảy vào hư không, phóng về phía tấm bia Hoàng Tuyền kia. Chỉ trong tích tắc, cả tấm bia đá phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt. Tia sáng phóng nhanh về phía Tần Vấn Thiên, tựa như đang muốn tranh phong với hắn vậy.



Khi Mạc Khuynh Thành nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt trắng bệch, lòng nóng như lửa đốt. Cô cắn mạnh vào môi mình đến bật máu, tiếp tục đi về phía trước, trái tim cô cũng đang đập điên cuồng, huyết mạch quay cuồng.



Lúc này Tần Vấn Thiên cũng không biết Mạc Khuynh Thành đang làm gì, chỉ thấy phù văn huyết sắc không ngừng rít gào phóng về phía tấm bia đá. Dần dần tấm bia đá dường như cũng an tĩnh lại.



Mạc Khuynh Thành cũng cảm giác được luồng sức mạnh phóng về phía Tần Vấn Thiên đã càng ngày càng yếu, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm bia đá thì lại thấy tấm bia đá kia đột nhiên rơi xuống, nhập vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên, đồng thời sức mạnh bạo ngược xung quanh cũng tản đi.



- Cư nhiên có thể thu tấm bia đá này sao?



Tần Vấn Thiên cũng khá kinh ngạc, hắn cảm giác mình cùng tấm bia đá đã thành lập một mối liên hệ kỳ diệu, tâm niệm khẽ động thì thu tấm bia đá kia vào nhẫn thần văn.



Đôi mắt Mạc Khuynh Thành lóe lên, cái này….



Âu Dương Cuồng Sinh quay đầu lại thấy cảnh tượng này cũng sửng sờ đứng tại chỗ, người kia lại có thể thu phục Hoàng Tuyền thạch bi sao?



Tần Vấn Thiên bình phục lại sức mạnh huyết mạch liền xoay người đi về phía Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy cô cũng bước lên con đường hoàng tuyền, môi bị cắn bật máu, trong lòng hắn cảm động không thôi.



- Nha đầu ngốc.



Tần Vấn Thiên vươn tay nâng khuôn mặt Mạc Khuynh Thành lên, nhưng Mạc Khuynh Thành chỉ mỉm cười thản nhiên nói:



- Chúng ta đi tiếp thôi.



- Ừ.



Tần Vấn Thiên gật đầu, bước tiếp về phía trước, nhưng bỗng thấy con đường kề bên xuất hiện mấy người. Hai bên gặp nhau thì cực kỳ sửng sốt.



- Ngươi không sao chứ?



Thiên Mộng Ngữ kinh ngạc liếc nhìn Tần Vấn Thiên, cô còn tưởng lần phục kích nọ sẽ không còn nhìn thấy Tần Vấn Thiên nữa chứ.



- Vận may không tệ.



Tần Vấn Thiên cười nói:



- Cùng nhau đi thôi.



Nhìn ba người phía sau Thiên Mộng Ngữ, Tần Vấn Thiên thở dài trong lòng. Xem ra đoàn người Thiên Mộng Ngữ thương vong thảm trọng rồi, thế mà chỉ còn lại bốn người.



- Được



Thiên Mộng Ngữ gật đầu, đoàn người đi về phía trước, nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, rồi nhìn Âu Dương Cuồng Sinh đang đứng ở phía trước, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.



Âu Dương Cuồng Sinh cười khổ, trên đường gặp được Hoàng Tuyền phải quay đầu là bờ. Người đi qua được con đường Hoàng Tuyền sẽ có thể bước vào tiên trì, nhưng lần này e là bị đánh vỡ rồi. Vì tên quái thai nọ thế mà lại có thể trực tiếp dẹp gọn con đường Hoàng Tuyền này, cửa ải này hoàn toàn không ảnh hưởng đến người đi phía sau. Cũng có nghĩa là con đường Hoàng Tuyền ngăn cản vô số người bây giờ đã không còn nữa.



Âu Dương Cuồng Sinh xoay người tiếp tục đi về phía trước, hi vọng hắn có thể đến tiên trì đầu tiên.



Hai người Tần Vấn Thiên nối gót Âu Dương Cuồng Sinh đi nhanh về phía trước, chỉ một lúc đã rời khỏi con đường này.




Người của Thanh Vân các thì lại lôi kéo Thiên Mộng Ngữ đi sau giữ một khoảng cách với Âu Dương Cuồng Sinh và Tần Vấn Thiên. Thiên Mộng Ngữ thấy vậy thì sắc mặt ngưng trọng, nhưng cô cũng hiểu ý của những người theo sau, họ đều đang lo lắng có thể Âu Dương Cuồng Sinh sẽ hạ độc thủ.



Sau khi Âu Dương Cuồng Sinh và Tần Vấn Thiên đi ra khỏi con đường Hoàng Tuyền thì thấy được có hai cây cổ thụ ở hai bên sườn núi. Cổ thụ phát ra ánh sáng lấp lánh, trên cành có không ít quả.



- Ha ha, đúng là được dịp.



Âu Dương Cuồng Sinh trong nháy mắt đã trèo lên một cây cổ thụ, vươn tay nhanh chóng ngắt lấy những quả trên cành.



Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành liếc nhìn nhau, lập tức chạy nhanh về phía cổ thụ còn lại bắt đầu hái quả trên cây. Tốc độ của hai người rất nhanh, nên đợi lúc đám người Thiên Mộng Ngữ chạy đến thì họ cũng đã hái được một nửa rồi.



- Tinh Thần quả.



Người của Thanh Vân các kinh ngạc hô lớn, cũng chạy đến trước cổ thụ.



- Tinh Thần quả này có tác dụng gì?



Tần Vấn Thiên nhìn Thiên Mộng Ngữ hỏi.



- Tinh Thần quả là một loại quả chỉ có ở trong những không gian đặc biệt, có thể nhanh chóng bổ sung nguyên lực tinh thần, có thể nói là bảo bối trên con đường thí luyện tiên trì này đấy.



Âu Dương Cuồng Sinh đã hái xong quả trên một cây khác, nghe Tần Vấn Thiên hỏi liền lên tiếng trả lời.



Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, lập tức nhìn về phía người của Thanh Vân các:



- Số lượng quả trên cây cũng không ít, chúng ta chia đều theo số người đi.



- Vì sao phải chia đều?



Chỉ thấy cô gái đi bên cạnh Thiên Mộng Ngữ lên tiếng chất vấn Tần Vấn Thiên, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén.



Ánh mắt Tần Vấn Thiên trở nên ngưng trọng, nhìn đối phương nói:



- Vậy ý cô như thế nào?



- Chúng ta cho ngươi đi theo đã là chiếu cố ngươi lắm rồi. Đương nhiên là phải để chúng ta phân chia, không cắt xén của ngươi là được.



Cô ta lạnh nhạt nói, ánh nhìn về phía Tần Vấn Thiên đầy vẻ xem thường. Người này thật đúng là không biết điều gì cả, còn đòi chia đều nữa à.



Ở trong lòng cô ta, Tần Vấn Thiên được đi theo đoàn người của cô ta đã là Thanh Vân các ban ân cho Tần Vấn Thiên rồi. Trước đó nếu không phải đoàn người của cô ta ngăn cản Thú Vương điện và Thiên Yêu cung thì Tần Vấn Thiên còn có mạng mà sống nữa sao?



- Ý của cô là không muốn chia đều chứ gì?



Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh đi rất nhiều, là hắn phát hiện Tinh Thần quả trước, cũng đã đề nghị chia đều theo đầu người, vậy mà đối phương lại không biết ơn, ngược lại còn cảm thấy hắn tham lam nữa.



Âu Dương Cuồng Sinh nghe vậy cũng ngây ngẩn toàn thân, trên miệng lập tức treo một nụ cười thú vị, là các bọn họ chiếu cố Tần Vấn Thiên sao? Chuyện kết minh là vì muốn song phương đều có lợi, nếu gặp phải nguy hiểm cũng phải cùng gánh chịu, nhưng nghe ý của đối phương thì cứ như là bọn họ ban ân chiếu cố hai người Tần Vấn Thiên vậy.



- Tần huynh, muốn chia cũng phải chia cùng chúng ta.



Chỉ một lúc sau thì ở lối vào con đường mòn đó lại xuất hiện một đám người. Đoàn người này đúng là đoàn người do Mộ Bạch Phi dẫn đầu, mà người vừa lên tiếng chính là Y Tương. Chỉ thấy hắn ta híp mắt nhìn về phía Tinh Thần quả. Ở trên con đường thí luyện này, tầm quan trọng của Tinh Thần quả căn bản là không cần nói cũng biết.



Tần Vấn Thiên liếc nhìn đám người Y Tương, những người này cũng không phải là thứ tốt lành gì cho cam.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.