Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 170: Uy lực của bia đá





Vương Tiêu và Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng chạm trán nhau, hai người cùng giơ tay lên tấn công, từ trên người Vương Tiêu có một cỗ khí tức thần binh lợi khí đáng sợ phóng ra, cánh tay của hắn ta sắc bén tựa như binh khí.



Tần Vấn Thiên đánh ra Lạc Sơn quyền, chưởng lực khủng bố như ngọn núi ép xuống, uy lực rất lớn.



Một tiếng nổ vang lên, Lạc Sơn quyền tựa như bị đánh nát, bàn tay của Vương Tiêu đánh vào tay của Tần Vấn Thiên, cảm giác sắc bén lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên. Hắn nhìn thẳng vào mắt lạnh lẽo của Vương Tiêu.



Một khí tức mộng ảo phóng ra từ trong mắt Tần Vấn Thiên khiến cho con ngươi trong mắt Vương Tiêu hơi co rụt lại, sau đó con ngươi của hắn dường như hóa thành màu trắng bạc, lạnh lẽo bá đạo.



- Phụt!



Tần Vấn Thiên há miệng phun ra một tia kiếm quang, cơ thể của Vương Tiêu xoay một vòng, từng cây phi đao màu trắng bạc sáng chói như tia chớp bay về phía Tần Vấn Thiên. Những tia chớp màu bạc phóng ra từ bàn tay hắn, trong chớp mắt đã có vô số ánh sáng bạc bay lượn trong không trung.



Thần sắc của Tần Vấn Thiên vô cùng ngưng trọng, sau đó hắn điên cuồng giơ tay lên công kích. Hàng Long quyền kêu gào phẫn nộ, liên tục đánh ra chóng lại phi đao màu bạc.



- Đùng!



Một vòng sáng rực rỡ bay ra cùng với phi đao màu bạc, ánh sáng chói mắt đáng sợ vô cùng, tiếng nổ mạnh này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được một khí tức nguy hiểm, đó là Kim Cương hoàn, uy lực kinh người.



- Khô Tịch ấn!



Hai tay của Tần Vấn Thiên đánh ra uy lực như dời non lấp biển. Một tiếng nổ lớn vang lên, Kim Cương hoàn bị đánh bay trở về tay của Vương Tiêu, đồng thời một sợi dây xích màu bạc sắc bén cuộn tới muốn khóa Tần Vấn Thiên lại, còn Kim Cương hoàn thì lại được đánh ra lần nữa, uy lực rất đáng sợ.



Vương gia ở thành Binh Châu là luyện khí thế gia, với họ các loại thần binh chỉ như binh khí bình thường mà thôi, trên người họ lúc nào cũng có thể cất giữ rất nhiều thần binh.




Ánh sáng màu đỏ tràn ra từ bàn tay Tần Vấn Thiên, yêu khí cuồn cuộn, đại thủ ấn của hắn ép xuống, chế trụ dây xích, một tay khác đồng thời đánh Kim Cương hoàn bay về, lúc này Tần Vấn Thiên dường như có sức mạnh vô tận.



Một ánh sáng màu bạc chói mắt bay lên từ người Vương Tiêu, hình như sức mạnh huyết mạch đang đảo ngược, một khí tức sắc bén hơn bao trùm lấy cơ thể của hắn ta, trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng màu bạc đáng sợ, cơ thể như khoác một tầng khôi giáp, cánh tay được phủ lên giáp bạc, lạnh lẽo mà cứng rắn khó mà phá vỡ.



Nhấc chân bước ra, cả người Vương Tiêu dường như đều biến thành thần binh lợi khí, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, Kim Cương hoàn trong tay phóng ra, đồng thời nắm đấm giống như một mũi nhọn sắc bén của hắn cũng ép về phía Tần Vấn Thiên.



- Vương Tiêu của thành Binh Châu, toàn thân như binh khí, thật là đáng sợ.



Người chứng kiến trận đấu này không ai là không kinh hãi, e là trong số những người có mặt ở đây thì Vương Tiêu, Âu Dương Cuồng Sinh, Tần Vấn Thiên là ba người mạnh nhất.



Các loại chiêu thức của Vương Tiêu liên tiếp được phóng ra nhưng chẳng làm gì được Tần Vấn Thiên, lúc này hắn ta cuối cùng cũng tức giận rồi.



Bàn tay của Tần Vấn Thiên vẫn giữ lấy dây xích của đối phương, thấy đối phương kéo dây xích đến gần mình thì kiếm quang vô biên trên người hắn bạo phát, kiếm chi nguyên thần trong người bắt đầu phóng ra không hề do dự, sự sắc bén đó chém giết tất cả.



- Ầm!



Tần Vấn Thiên bước lên một bước, thả lỏng dây xích. Bàn tay của hắn ấn về trước, từng thanh thần binh lợi kiếm hóa thành lốc xoáy, trăm ngàn thanh kiếm cùng gào thét trong không trung.



- Giết!



Một tiếng thét phẫn nộ vang lên. Tần Vấn Thiên quyết tiến lên, ánh sáng đỏ như máu dung nhập vào trong kiếm, kiếm của hắn có ý như kiếm của quân vương.



Đòn tấn công của hai người va vào nhau, ánh sáng chói lòa khiến mọi người không thể mở nổi mắt, sau đó mọi người nhìn thấy Tần Vấn Thiên và Vương Tiêu đều lùi về sau, nhất là Vương Tiêu, cơ thể giống như thần binh cứng rắn khó vỡ của hắn lại có máu tươi chảy xuống.



Cảnh này khiến mọi người ngẩn ra, hắn ta lập tức ngẩng đầu lên, phóng ra khí tức lạnh lẽo hơn, hai người đều lấy ra một quả Tinh Thần quả rồi nuốt vào, nhìn chằm chằm đối phương, họ đều biết mình đã gặp được đối thủ mạnh nhất.



Tần Vấn Thiên nhìn sang bên cạnh một cái, Mạc Khuynh Thành đang đấu cùng người cầm rìu lớn, cô ấy hoàn toàn bị áp chế. Đối thủ của cô là người có cảnh giới Nguyên Phủ cảnh, có ba Thần Binh Tinh Hồn, sức tấn công kinh người. Hắn ta giơ rìu lớn lên, điên cuồng chém xuống, sắc mặt Mạc Khuynh Thành trắng bệch, cố hết sức chống lại, nhưng cô vẫn bị chấn động phun ra máu, hô hấp dồn dập, tuy nhiên cô ấy vẫn nhịn không kêu ra tiếng vì không muốn quấy rầy Tần Vấn Thiên chiến đấu.



- Bịch.



Tần Vấn Thiên nhấc chân lên, chạy như bay về hướng đó, nhưng người của Vương gia lại chắn trước mặt hắn, đồng thời có cảm giác nguy hiểm từ đằng sau truyền tới, Vương Tiêu bước từng bước về phía hắn, trước người hắn ta lại xuất hiện ánh sáng bạc chói mắt.



- Giết!



Vương Tiêu quát lạnh, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu tròn màu bạc, lúc quả cầu đó nổ, phóng ra vô số mảnh vụn màu bạc, mỗi một mảnh vụn đều chứa lực tấn công đáng sợ, ùn ùn bay về phía Tần Vấn Thiên như những tia chớp.



Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên ánh sáng đỏ, huyết mạch chi lực cuồn cuộn phóng ra điên cuồng, chỉ thấy trước người hắn xuất hiện một tấm bia đá, chính là bia đá Hoàng Tuyền.



Hắn chỉ vừa lấy được bia đá này mà thôi, vẫn không biết phải khống chế thế nào, nhưng lúc này không thể không dùng nó.



Chân Tần Vấn Thiên đạp trên đất, yêu khí trên người hắn xông thẳng lên trời, ánh sáng đỏ như máu bay lượn, thần nguyên lợi kiếm sáng chói điên cuồng phóng ra, đối kháng lại những mảnh vụn màu bạc đang bay tới kia, đồng thời hắn kết nối với bia đá Hoàng Tuyền, huyết mạch chi lực truyền vào bên trong bia đá, hắn cảm nhận được trong bia đá Hoàng Tuyền có huyết khí đáng sợ, có thể dùng huyết mạch chi lực để dẫn nó ra.



- Keng!



Tiếng vang đột ngột truyền ra, trái tim mọi người đều nảy lên, huyết khí trong người đảo ngược lại.



Bia đá Hoàng Tuyền bay lơ lửng trên đầu Tần Vấn Thiên, trên người Tần Vấn Thiên không ngừng óc ánh sáng màu đỏ nhập vào, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tiêu khiến cho Vương Tiêu cảm thấy kinh hãi.




- Đùng.



Bia đá Hoàng Tuyền bay về phía Vương Tiêu.



- Bịch!



Vương Tiêu giật thót tim, huyết mạch không chịu khống chế nữa, hắn ta cảm thấy huyết quản sắp bị nổ ra đến nơi rồi, hắn ta không công kích nữa mà bay nhanh về sau, sắc mặt tái nhợt.



Bia đá Hoàng Tuyền bay về, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, cơ thể chạy nhanh như bay về phía Mạc Khuynh Thành.



- Bịnh, bịch!



Đám người của nhà họ Vương tim đập nhanh, sắc mặt của chúng rất khó coi, lũ lượt tránh ra, đến cả Mạc Khuynh Thành cũng chịu ảnh hưởng.



Vẻ mặt của người đứng đối diện Mạc Khuynh Thành ngưng trọng, hắn vung một rìu lên, cơ thể lập tức lùi về sau.



- Khuynh Thành, đi theo ta.



Tần Vấn Thiên lên tiếng, hắn đuổi theo truy kích người cầm rìu kia, Mạc Khuynh Thành đi theo sau lưng hắn nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.



Người cầm rìu chạy trốn bạt mạng nhưng lại thấy người truy kích hắn ta là Tần Vấn Thiên không ngừng phóng bia đá Hoàng Tuyền ra.



- Thịch!



Tim nảy lên, sắc mặt hắn ta đỏ bừng.



- Thịch!



Tim hắn đập nhanh hơn, gân xanh nổi lên.



Người đó hét lên, dùng nguyên lực tinh thần cả người để bảo vệ cơ thể, nhưng Tần Vấn Thiên theo sát không buông, bia Hoàng Tuyền không ngừng đuổi theo hắn ta, phát ra âm thanh có quy luật vô cùng đáng sợ.



- Thịch!



Lại một âm thanh khiến người ta run rẩy vang lên, người đó rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.



- Thịch thịch thịch!



Hắn đã ngừng bước, tim đập rất nhanh. Hắn ta quay người lại, ngay sau đó bia đá Hoàng Tuyền bay đến đánh lên người hắn ta.



Một tiếng hét thê thảm vang lên, huyết khí trong người hắn nổ tung, nội tạng vỡ nát, máu tươi bắn ra khắp nơi, rơi xuống trên bia Hoàng Tuyền nhưng lai bị bia đá hấp thu hết sạch, mà cơ thể của hắn mềm oặt ngã xuống, tử trạng vô cùng thê thảm.



Mọi người đồng loạt dừng chiến đấu, ánh mắt của họ cùng nhìn về bia đá Hoàng Tuyền bay lơ lửng trên đầu Tần Vấn Thiên với vẻ kinh hãi, vẻ mặt vô cùng khó coi.



Bia đá Hoàng Tuyền, đây chính là bia đá Hoàng Tuyền trên đường thí luyện của Tiên Trì cung trong lời đồn, sao nó lại bị Tần Vấn Thiên khống chế vậy.



- Tên này lại thật sự có thể khống chế được bia đá Hoàng Tuyền để tấn công.




Tuy là Âu Dương Cuồng Sinh đã biết nhưng vẫn có chút kinh ngạc, thu phục là một chuyện, nhưng Tần Vấn Thiên lại có thể điều khiển bia đá, chắc hẳn là bị tên Vương Tiêu đó ép phải ra tay. Vương Tiêu đến từ Vương gia thành Binh Châu, thần binh lợi khí trên người rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng lợi hại, ép Tần Vấn Thiên phải dùng đến bia đá Hoàng Tuyền.



Có điều, bia đá Hoàng Tuyền nằm trong tay Tần Vấn Thiên hình như không có uy lực như trước đây, chắc là do thực lực của Tần Vấn Thiên vẫn còn yếu.



- Cho huynh này.



Mạc Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, đưa cho hắn một viên đan dược, lúc này cô ấy cũng vừa uống một viên rồi.



Lúc Tần Vấn Thiên nhìn sang Mạc Khuynh Thành, ánh mắt lạnh lùng liền biến thành dịu dàng, nụ cười của hắn khiến mọi người có cảm giác kì lạ. Kẻ tràn ngập yêu khí huyết sắc, có khí chất quân lâm đó khi đối diện với Mạc Khuynh Thành thì lại có một mặt dịu dàng đến thế.



Nuốt đan dược xuống, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành lại dùng thêm một quả Tinh Thần quả, hai người nhìn nhau cười, chắc là do cảm thấy đi thấy đi được đến bước này thực sự không dễ dàng gì.



Tần Vấn Thiên lại nhìn phía Âu Dương Cuồng Sinh một cái, thấy cường giả của Huyền Âm điện chỉ còn lại có ba người, có thể thấy cuộc đấu vừa nãy tàn khốc thế nào, đương nhiên Thú Vương điện và Thiên Yêu tông đều tổn thất rất nghiêm trọng.



Lúc này người của Thú Vương điện và Thiên Yêu tông lại tập trung lại với bọn người Vương Tiêu, hiển nhiên sau khi nhìn thấy bia đá Hoàng Tuyền, bọn họ biết Tần Vấn Thiên có uy hiếp lớn đến đâu.



- Âu Dương, Tinh Thần quả có đủ chia không?



Tần Vấn Thiên nhìn sang Âu Dương Cuồng Sinh.



- Chỗ ta có bốn người, Tinh Thần quả trên người chắc là đủ để chống đỡ cho chúng ta đi qua đó rồi.



Âu Dương Cuồng Sinh trả lời, mục đích bây giờ của họ là vượt qua cơn gió lốc để đến được đầu bên kia, sau khi qua đó, Tinh Thần quả cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, tất nhiên là hắn không keo kiệt với đồng minh.



- Được, chúng ta đi vào thôi.



Tần Vấn Thiên lên tiếng, Âu Dương Cuồng Sinh chia Tinh Thần quả ra, sau đó sáu người cùng nhau đi vào trong gió lốc. Điều này khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở đó, sáu người này chiếm được sáu vị trí mất rồi.



Hơn nữa, trừ Tinh Thần quả trên người họ ra thì Tinh Thần quả còn lại đều ở trên người Vương Tiêu.



Lúc này, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Vương Tiêu, thậm chí người của Thú Vương điện và Thiên Yêu tông cũng thế, còn có một vị trí cuối cùng, mọi hy vọng đều đặt trên người Vương Tiêu.



Sắc mặt Vương Tiêu trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt càng trở nên lạnh lùng hơn. Tay hắn nắm lấy một quả cầu tròn, khí thế sắc bén trên người tràn ra khiến cho người khác có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không có ai dám manh động.



Vương Tiêu vốn định đưa bảy người của Vương gia cùng vào tắm tiên trì, nhưng giờ thì hiển nhiên không thể được.



Nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi vào trong cơn bão, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.



Thiên Mộng Ngữ dựa vào trên vách đá, ánh mắt dõi theo mấy người Tần Vấn Thiên, trong lòng khó chịu. Tần Vấn Thiên luôn chủ động kết thành đồng minh với bọn họ, nếu như không phải vì Tinh Thần quả mà quan hệ rạn nứt thì suất còn lại cuối cùng chắc hẳn Tần Vấn Thiên sẽ cho cô ta!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.