Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 210: Thư viện bạch lộc





Đại Hạ hoàng triều, lãnh thổ quốc gia vô tận, thành trì vô số, đứng đầu trong số là chín thành trì có tên là Cửu Châu.



Cửu Châu thành vốn là chín khu vực trung tâm rộng lớn của Đại Hạ hoàng triều đất đai vô tận, chư thế lực cấp bá chủ đều tập trung ở đây.



Cửu Châu thành chia ra làm: Thanh Châu thành, Thương Châu thành, U Châu thành, Khâm Châu thành, Binh Châu thành, Phong Châu thành, Yêu Châu thành, Yến Châu thành và Vọng Châu thành.



Trong đó, Thanh Châu thành, U Châu thành, Yêu Châu thành, Yến Châu thành đứng ở bốn góc của Đại Hạ hoàng triều, trấn thủ biên cương, bốn thành này cũng cách nhau xa nhất, Thanh Châu thành lại ở gần nước Sở nhất.



Khâm Châu thành, Vọng Châu thành, Binh Châu thành có tư thế tam giác, ở khu vực trung tâm của Đại Hạ hoàng triều.



Vọng Châu thành có danh xưng là Cửu Châu chi khí, ý nghĩa là Cửu Châu đại khí đều tụ tập ở đây, vùng đất địa linh nhân kiệt.



Đan Vương điện là thế lực cấp độ bá chủ của Vọng Châu thành, đứng sừng sững ở tòa thành trì cổ xưa này đã không biết bao nhiêu năm lịch sử. Bất kể Đại Hạ hoàng triều có xao động thế nào, địa vị của Đan Vương điện cũng chưa từng bị dao động. Căn cơ không bị ảnh hưởng, lại không ngừng phát triển, Đan Vương điện ở trong các thế lực cấp độ bá chủ của Đại Hạ hoàng triều, có thể xếp hạng năm.



Có lẽ thực lực của Đan Vương điện không thể bước vào năm vị trí đầu nhưng vì thế lực này quá đặc biệt, một khi Đại Hạ hoàng triều rung chuyển, các thế lực va chạm, tuyệt nhiên không có người nào dám động đến Đan Vương điện.



Đan Vương điện chiếm cương thổ bao la ở trung tâm Vọng Châu thành, đại khí rộng lớn, từng lầu các đền điện cổ xưa đứng sừng sững ở trong đó, bên trong tựa hồ như có tầng tầng lớp lớp tiên khí bao phủ, người đi qua thỉnh thoảng sẽ nghỉ chân nhìn về phía Đan Vương điện, lộ ra vẻ hâm mộ.



Những lúc có các thanh niên nam nữ từ trong Đan Vương điện đi ra, bọn họ đều ngẩng cao đầu, mặt mày mang theo vẻ cao ngạo hờ hững, phong thái phi phàm, lần nào cũng đều được người qua đường khen ngợi.



Vòng qua từng tòa kiến trúc rầm rộ kia, ở trên một đài cao, có một bóng người cô độc đứng ở đó, ánh mắt ngắm nhìn về phương xa.



Bóng người ấy mặc bạch y, khí chất hơi lộ ra vẻ lãnh đạm, dung nhan đẹp đến nổi làm người ta hít thở không thông, toàn thân như lộ ra khí chất phi phàm. Loại khí chất này lại cho người ta một loại cảm giác thần thánh, khiến người ta sinh ra cảm giác không cho phép kẻ khác khinh nhờn.



Nhưng trong đôi mắt như nước kia của nàng lại tựa hồ không vui, như lộ ra một chút thương tâm.




- Sư muội, sư tôn bảo muội đi qua đó, hôm nay người sẽ dạy ngươi Vọng Khí thuật, lấy khí phân biệt đan dược.



Lúc này, phía sau cách đó không xa, một thanh niên đứng nhìn nữ tử phía trước gọi to.



- Biết rồi.



Nữ tử lạnh như băng đáp lại một tiếng, mang theo vài phần khí chất xa cách người ở ngoài ngàn dặm.



Ở phía sau nàng, Kinh Vũ nghe lời đáp mà ánh mắt hiện vẻ phức tạp, sâu trong con ngươi của hắn có một tia quý mến không hề che giấu, nhưng bây giờ hắn đã học được cách từ từ che giấu loại quý mến này đi.



Sau khi sư muội tỉnh lại vẫn lạnh như băng, khí chất của nàng đã biến hóa rất lớn so với lúc trước, nhất là sau khi sư tôn giúp nàng khai khiếu, trên người nàng dường như bao phủ một vầng sáng thần thánh, cao quý, lãnh đạm, làm người ta không dám khinh nhờn.



Tâm thất khiếu, trời sinh trái tim cảm giác sắc bén không gì sánh được, trái tim của nàng cũng khác biệt với người thường. Sau khi khai khiếu có thể tu hành một ít luyện đan bí thuật mạnh mẽ của Đan Vương điện. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, thành tựu luyện đan của nàng đã hoàn toàn không thua kém gì hắn, thậm chí hình như đã có phần cao siêu hơn. Điều này làm cho ý nghĩ đối với nàng của Kinh Vũ dần dần nhạt phai, chỉ có thể giấu sự quý mến kia ở sâu trong lòng.



Bởi vì hắn hiểu rõ nữ tử trước mắt đã không còn là người hắn có thể xứng đôi nữa.



Nàng còn đang suy nghĩ đến hắn sao? Có lẽ thời gian sẽ làm nàng quên đi, bọn họ càng không phải là người của cùng một thế giới.



Trong khoảng thời gian này, thậm chí có rất nhiều trưởng giả của các đại thế lực kín đáo biểu lộ ý thông gia nhưng sư tôn đều không để ý đến. Các vị trưởng giả kia nói ra từng cái tên đều là những nhân vật cực kỳ xuất sắc a.



Xoay người, thanh niên yên lặng rời đi.



Thiếu nữ kia vẫn đứng ở đó, gió nhẹ lướt qua bạch y, tóc dài nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt của nàng là đẹp như vậy nhưng sao lại thê lương như vậy.



......



Vọng Châu thành rất lớn, lớn đến mức có thể so với mấy chục cái hoàng thành của nước Sở. Dù chỉ là một thành trì nhưng lại có vô số nhân khẩu.



Mặc dù Đan Vương điện đứng sừng sững trong tòa thành này nhưng đối với đại đa số người, vẫn là cao cao không thể với tới, khoảng cách giữa nó và thường nhân xa lắm, xa đến không thể vượt qua, mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng.



Khu vực Đông thành của Vọng Châu thành, người đến người đi như nước chảy, trong đám người có ba bóng người dạo bước ở đó, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, tràn ngập sự tò mò cùng mong đợi.



Ở trong ngực người đi chính giữa còn ôm một tiểu yêu thú lông trắng như tuyết vô cùng đáng yêu, đôi mắt nó không ngừng chuyển động, đánh giá thành trì hùng vĩ này.



- Ghê gớm thật, hoàng thành nước Sở so với nơi này chỉ là đồ cặn bã a, hoàn toàn không cách nào so sánh được.



Mập Mạp ở bên trái híp mắt, len lén nhìn người qua đường lui tới.



- Quả thực không cách nào so sánh được.



Nam tử ở bên phải gật đầu, thần sắc của hắn có chút ngây ngô, tuy hắn rất có cảm tình với nước Sở nhưng thấy nơi này, quả thực chênh lệch quá lớn.



- Lão đại, mỹ nữ nơi này khí chất thật tốt.



Mập Mạp kéo cánh tay người thanh niên, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói:



- Ngươi nhìn mỹ nữ mặc y phục màu xanh ngọc bích kia, cao gầy mà lại đầy đặn, còn có khí chất lãnh đạm, chậc chậc, nếu có thể kết giao bằng hữu thì tốt rồi.



Tần Vấn Thiên nghe được lời của Mập Mạp, đảo cặp mắt trắng dã, Mập Mạp chết bầm này thật đúng là khác người.



Chỉ thấy mỹ nữ bên cạnh hơi nhíu mày, liếc bên này một cái, nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, làm Phàm Nhạc vội vàng dùng tay che miệng, lỗ tai người kia thật đúng là tinh.




- Mỹ nữ, ta chỉ là khen ngươi xinh đẹp mà thôi, muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, không có ý gì khác.



Mập Mạp run run nói.



- Ngươi còn muốn có ý khác?



Thần sắc của nữ tử không dễ nhìn cho lắm, đôi mắt của Mập Mạp chết bầm này, quá bỉ ổi rồi, sao lại háo sắc nhìn chằm chằm nàng như thế.



- Xin lỗi, hắn không biết nói chuyện.



Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử áy náy gật đầu, nữ tử ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thấy Tần Vấn Thiên phong thái phi phàm, ánh mắt trong sáng, thần sắc tuấn tú, ánh mắt liền ôn hòa lại một chút, nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Đôi mắt của bằng hữu ngươi thật khiến người ta chán ghét.



Mắt Phàm Nhạc đang nhìn chằm chằm cơ thể đầy đặn của mỹ nữ sững sờ, sau đó run run cười cười.



- Khốn kiếp.



Mỹ nữ nhìn thấy ánh mắt của Phàm Nhạc, tức đến sắc mặt đỏ lên, giậm chân rồi bước nhanh rời đi.



- Mập Mạp chết bầm, ở bên ngoài chớ có gây sự.



Tần Vấn Thiên trừng Phàm Nhạc một cái, người này cũng thật quá đáng, nào có ai lại nhìn chằm chằm mỹ nữ như thế.



- Lão đại, con mắt này tự mọc ở đây, không kìm lòng nổi.



Mập Mạp một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, sau đó còn thì thào nói nhỏ:



- Mỹ nữ kia tu vi Nguyên Phủ nhị trọng, sao có thể có nguy hiểm gì chứ.



- Hừ…



Tần Vấn Thiên nghĩ đến Mập Mạp chết bầm có thể nhận biết tu vi của người khác, hoàn toàn không nổi giận chút nào, xem ra vừa rồi Mập Mạp chết bầm này rõ ràng là cố ý!



Hôm nay khí chất của Tần Vấn Thiên so với lúc trước đã có biến hóa cực lớn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc sảo đã bỏ đi hẳn sự non nớt, tóc dài tùy ý khoác lên vai, nếu không phải rất quen thuộc mà tận nửa năm không gặp, không nhìn kỹ cũng rất khó nhận ra hắn.



- Chúng ta đi mua bản đồ của Vọng Châu thành đi.



Tần Vấn Thiên đi tới một nơi giao dịch ở ven đường mua một tấm bản đồ, sau đó mở ra, vừa đi vừa nhìn, ánh mắt của hắn nháy mắt rơi vào vị trí trung tâm trên bản đồ. Ở nơi đó có một nơi chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, hình vẽ đại điện cao ngút trời chính là ký hiệu đánh dấu của nó.



Phía trên, có khắc ba chữ lớn, Đan Vương điện.



- Ô hô...



Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn trung tâm thành trì, Đan Vương điện ở trong tòa thành dưới chân hắn đây, cách Khuynh Thành rất gần rồi nhưng cũng cảm giác rất xa. Với năng lượng của hắn bây giờ nếu tùy ý chạy đi Đan Vương điện có lẽ ngay cả vòng ngoài cũng không vào được.



Huống hồ, hắn cũng không muốn để Hoa gia chú ý, với khí chất dung mạo của hắn hôm nay, mặc dù gặp Hoa Thái Hư và Hoa Tiêu Vân, sợ là cũng không nhận ra hắn được, huống chi ở trong thành trì bát ngát này, hắn không đi đến khu vực Bắc thành của Hoa thị, muốn đụng tới nào dễ dàng như vậy, xác suất nhỏ đến đáng thương. Nếu quả thật xui xẻo như vậy, cũng chỉ có thể bảo Thanh Nhi lập tức đưa mình rời khỏi Vọng Châu thành.



Nhưng hắn lại không muốn đi tới bước kia, hắn tới Vọng Châu thành mục đích chính là tìm Hoa Tiêu Vân.



- Hoa thị gia tộc.




Tần Vấn Thiên nhìn về phía bắc tấm bản đồ có một khu vực lớn, trong ánh mắt lóe lên ý lạnh, Hoa Tiêu Vân nhất định sẽ trả giá thật lớn vì hành vi của hắn.



- Lão đại, chúng ta đi đâu?



Mập Mạp kéo bản đồ qua nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.



- Nơi này.



Tần Vấn Thiên tìm được một vị trí, ngón tay chỉ chỉ.



- Thư viện Bạch Lộc!



Phàm Nhạc lộ ra thần sắc tò mò, Tần Vấn Thiên tới Vọng Châu thành hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn biết tính cách của Tần Vấn Thiên, Hoa Tiêu Vân chưa chết, hắn sẽ không cam lòng.



Phàm Nhạc hơi nghi hoặc một chút, tựa hồ Tần Vấn Thiên sớm đã có mục đích, đó chính là thư viện Bạch Lộc.



Tần Vấn Thiên hẳn là lần đầu tiên tới Vọng Châu thành mới đúng, sao lại biết thư viện Bạch Lộc là nơi nào?



- Thư viện Bạch Lộc là nơi nào?



Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.



- Không biết.



Tần Vấn Thiên nghiên cứu lộ tuyến của địa đồ, rất thẳng thắn nói, lúc này đến phiên Mập Mạp đảo cặp mắt trắng dã, có chút hết chỗ nói, không biết?



Câu trả lời này thật đúng là tuyệt.



- Tốt, chúng ta đi thôi.



Tần Vấn Thiên cất bản đồ vào, ánh mắt lộ ra nụ cười thản nhiên.



Hắn quả thật không biết thư viện Bạch Lộc là chỗ nào nhưng hắn biết, lúc trước Đế Nghĩa đã cho hắn Thương Vương lệnh, phía trên có một vài tấm bản đồ.



Trong đó một tấm bản đồ có ký hiệu của thư viện Bạch Lộc ở Vọng Châu thành, Đại Hạ hoàng triều.



Điều này có nghĩa là thư viện Bạch Lộc chính là một thế lực ẩn mạch của Thương Vương cung, vẫn luôn ẩn nấp trong Vọng Châu thành, mấy nghìn năm qua, cũng không biết hôm nay cảnh tượng đã như thế nào rồi.



Có lẽ ngoại trừ chủ nhân của lệnh bài này, những nhân vật ở thư viện Bạch Lộc cũng không biết các ẩn mạch khác ở phương nào, hay là có những người nào, dù sao thời gian quá lâu, bọn họ đều đã quen với thân phận mới.



Thư viện Bạch Lộc sẽ là bước đầu tiên mà Tần Vấn Thiên tiếp xúc với ẩn mạch của Thương Vương cung, hắn nhất định phải thận trọng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.