Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 211: Ẩn vào chợ





Thư viện Bạch Lộc ở Vọng Châu thành cũng được xem là thế lực rất có danh tiếng, mặc dù không thể so với thế lực cấp độ bá chủ nhưng cũng khá nổi danh.



Hơn nữa, thư viện Bạch Lộc cực ít tranh đấu với thế lực khác, không có ai biết thư viện Bạch Lộc mạnh như thế nào. Rất nhiều người phỏng đoán, trong thư viện Bạch Lộc có thể đang ẩn giấu một số nhân vật lợi hại, chỉ là vô cùng khiêm tốn mà thôi. Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán, thư viện Bạch Lộc khiêm tốn không kết thù kết oán cùng người khác nên cũng không có người vô duyên vô cớ đi đối phó với thư viện Bạch Lộc.



Huống chi danh tiếng của thư viện Bạch Lộc rất tốt, thế lực này am hiểu Thần Văn thuật, thậm chí có rất nhiều Thần Văn kỳ dị, cực kỳ lợi hại, dùng để khắc họa thần binh càng có hiệu lực không tưởng được. Thế nhưng xưa nay thư viện Bạch Lộc không luyện khí, chỉ dạy người Thần Văn thuật, đương nhiên, muốn ở trong thư viện tu hành Thần Văn cần phải trả một khoản thù lao nhất định... bằng Tinh Vẫn Thạch.



Không thể không nói, phương pháp thu Tinh Vẫn Thạch của thư viện Bạch Lộc không giống người thường, dựa vào việc am hiểu Thần Văn, dạy người khác mà thu thù lao, tự nhiên không dễ dàng kết thù kết oán cùng người khác.



Tần Vấn Thiên rất dễ dàng tìm hiểu ra thư viện Bạch Lộc là thế lực thế nào, trong lòng không khỏi cảm thán.



Tục ngữ nói: Đại ẩn ẩn vu thị (*), thư viện Bạch Lộc cũng như thế, sợ rằng không ai biết, thư viện Bạch Lộc này chính là trực hệ nhất mạch ngày trước được phá thành mảnh nhỏ của Thương Vương cung.



Đám người Tần Vấn Thiên tới bên ngoài thư viện, kiến trúc trước mắt cũng không quá rộng lớn khí phái nhưng tinh xảo ưu nhã, tạo cho người ta cảm giác thoải mái, trong thư viện Bạch Lộc có người ra vào, cũng có không ít người chờ ở bên ngoài.



- Ồ, ngươi cũng ở đây.



Phàm Nhạc mắt sáng lên, chỉ thấy phía trước bọn họ có một mỹ nhân, y phục xanh ngọc bích, chính là nữ tử vừa mới gặp ở trên đường.



Nữ tử thấy Phàm Nhạc thì nhíu mày, nàng không khỏi có chút hoài nghi động cơ của Phàm Nhạc.



- Ngươi cũng tới tu hành Thần Văn sao?



Tần Vấn Thiên mở miệng nói, làm cho sự hoài nghi của nữ tử giảm xuống, gật đầu.



- Vừa hay, ta là Phàm Nhạc, mỹ nữ ngươi thì sao?



Mập Mạp tiến lên vươn tay ra nhưng người kia không thèm đoái hoài tới.



- Tần Vấn Thiên.




Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử mỉm cười gật đầu.



- Lãnh Ngưng.



Nữ tử đáp lại một tiếng:



- Con vật nhỏ trong ngực ngươi là Yêu Thú sao? Thật xinh đẹp.



Đầu của Tiểu Hỗn Đản từ trong ngực Tần Vấn Thiên chui ra, ánh mắt lười biếng quan sát Lãnh Ngưng, sau đó mắt sáng rực lên, thân hình nhảy một cái, lại bay thẳng về phía Lãnh Ngưng.



Lãnh Ngưng vươn tay, liền nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản nhảy vào trong ngực nàng, ánh mắt nhìn nàng tựa hồ có chút vui vẻ, sau đó đầu nhỏ ủi ủi trước ngực của nàng, cực kỳ thoải mái nằm ở đó.



- Con vật này thật đáng yêu.



Lãnh Ngưng vốn vẫn luôn mặt lạnh, lúc này cũng lộ ra vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Tiểu Hỗn Đản.



Thấy Tiểu Hỗn Đản nhắm mắt lại hưởng thụ, hai tay Phàm Nhạc chống nạnh, thật là không có thiên lý, con chó háo sắc này.



- Người ở đây không ít, lúc nào cũng có rất nhiều người muốn tiến vào thư viện Bạch Lộc tu luyện Thần Văn sao?



Tần Vấn Thiên liếc nhìn chung quanh, đi tới trước mặt Lãnh Ngưng hỏi.



- Ngươi là người từ nơi khác đến?



Lãnh Ngưng ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên.



- Ừm, từ rất xa tới.



Tần Vấn Thiên nói.



- Khó trách, thư viện Bạch Lộc một tháng mới chiêu sinh một lần, vận may của ngươi không tệ, vừa hay tới kịp lúc, thời gian dạy bảo cũng là một tháng. Nếu như ngươi biểu hiện ra thiên phú về Thần Văn, có thể tiếp tục ở đây tu hành, nếu không thư viện Bạch Lộc sẽ không làm lỡ thời giờ của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi có tạo nghệ phi phàm về Thần Văn, thậm chí còn có cơ hội trở thành khách khanh của thư viện Bạch Lộc.



Ấn tượng đầu tiên của Lãnh Ngưng đối với Tần Vấn Thiên không tệ, liền kiên trì giải thích cho hắn.



- Được rồi, tạo nghệ của ngươi về Thần Văn như thế nào? Nếu quá kém thì không cần phải... lãng phí Tinh Vẫn Thạch.



Lãnh Ngưng lại nói, cũng không phải có ý khinh thường Tần Vấn Thiên mà là chân thành.



- Tạm được, cứ coi như là ưu tú đi.



Tần Vấn Thiên nói nhỏ, kỳ thực với tạo nghệ về Thần Văn của hắn, thậm chí có thể dạy bảo người khác, nói như vậy cũng không có ý phô trương.



- Ta tin tưởng ngươi là từ chỗ rất xa tới.



Lãnh Ngưng trừng Tần Vấn Thiên một cái, ưu tú? Về tạo nghệ Thần Văn, có bao nhiêu người dám tự xưng ưu tú, người này thoạt nhìn có chút tuấn tú nhưng hình như hơi khoác lác, có lẽ hắn không biết thư viện Bạch Lộc về mặt tạo nghệ Thần Văn lợi hại bao nhiêu.



- Chỉ cần tham dự khảo hạch, sau đó ở lại học tập một tháng thì cần giao nộp mười viên Tinh Vẫn Thạch ở tầng trời thứ ba trước, ngươi cần nghĩ kỹ đó.



Lãnh Ngưng thật tâm khuyên nhủ.



- Mắc như vậy sao?



Tần Vấn Thiên xấu hổ, nếu như ở nước Sở thì đây chính là một khoản tài phú đáng sợ, rất nhiều kẻ mạo hiểm sẽ bất chấp nguy hiểm tánh mạng, muốn thu được một món tiền như vậy cũng là cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể nói không thể.



Lãnh Ngưng nhìn thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên kinh ngạc, càng thêm nhận định suy đoán của mình, người này thật đúng là có thể không biết tình hình ở bên ngoài.



- Chỉ cần có tạo nghệ Thần Văn cao, có thể phụ trợ luyện khí, khi đó ngươi còn lo lắng không thể có được Tinh Vẫn Thạch sao?



Lãnh Ngưng trừng Tần Vấn Thiên một cái nói:




- Huống hồ Thần Văn là nền tảng cơ sở của Trận Đạo, Thần Văn Đại Sư lợi hại, không những sẽ trở thành Luyện Khí Đại Sư mà còn có thể khắc họa trận pháp lợi hại, chút tiền ấy có đáng là gì.



- Thì ra là thế.



Tần Vấn Thiên gật đầu, trận pháp, ở nước Sở hầu như chưa từng nghe nói, quả nhiên là một nơi nhỏ bé a.



- Thư viện Bạch Lộc có tạo nghệ Thần Văn rất cao sao?



Tần Vấn Thiên lại hỏi, trong lòng hắn rất muốn biết ẩn mạch của Thương Vương cung này mạnh bao nhiêu.



Lãnh Ngưng không còn gì để nói, chỉ trừng Tần Vấn Thiên một cái không nói gì, khiến Tần Vấn Thiên lúng túng cười cười.



- Chư vị.



Một lúc sau, ngoài thư viện Bạch Lộc hiện ra một lão giả, nhìn mọi người cười nói:



- Mời theo ta vào trong đi.



Mọi người nhao nhao gật đầu, đi theo lão giả bước vào trong thư viện.



Thư viện Bạch Lộc thật ra là Bạch Lộc gia tộc, nhưng bọn họ tựa hồ thích cái tên thư viện hơn, trong thư viện có đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, tao nhã độc đáo.



Lão giả đưa mọi người tới trước một vách đá, trên vách đá này có khắc rất nhiều hình vẽ Thần Văn, hoặc tạo cho người ta cảm giác sắc bén, hoặc tạo cho người ta cảm giác bị giam cầm trong đó.



Sức mạnh của Thần Văn chính là ở chỗ có lực lượng vô danh, từng đường vân đan dệt vào nhau tạo thành đồ văn thần bí, phát huy ra công hiệu vốn có.



Tần Vấn Thiên nhìn ra, Thần Văn trên vách đá này đều là Thần Văn cấp hai, hơn nữa khắc họa có chút tiêu chuẩn, mặc dù là hắn làm, chỉ sợ cũng không cao hơn bao nhiêu. Người khắc họa những Thần Văn cấp hai này xét về trình độ Thần Văn Sư cấp hai cũng coi như là rất khá.



- Nếu lại có thêm vài phần thần vận, vậy thì càng thêm hoàn mỹ, thật đáng tiếc.



Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, làm cho Lãnh Ngưng ở bên cạnh ngẩn người, nàng cảm thấy những Thần Văn này tinh diệu không gì sánh được, chí ít nàng không thể làm được, nhưng nghe ngữ khí của Tần Vấn Thiên... người này? Thật đúng là phô trương nhưng vẻ mặt của hắn lại như đó là chuyện đương nhiên, làm người ta không nói nên lời.



- Khẩu khí thật lớn.



Một giọng nói châm chọc truyền đến, ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, sau đó liền thấy một thanh niên mặc hoàng sam nhìn hắn cười lạnh nhạt nói:



- Thần Văn này tự nhiên mà thành, nhất bút nhất họa phác thảo thành chỉnh thể hoàn mỹ, không có bất kỳ sơ hở nào, ở trong miệng ngươi lại thành đáng tiếc.



Dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn Lãnh Ngưng, cười nói:



- Lãnh Ngưng, đây là bằng hữu của ngươi?



Lãnh Ngưng cau mày, người này cũng tới, xem ra hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở cùng với mình, có ý bắt lỗi. Tuy Thần Văn này đã rất lợi hại nhưng với ánh mắt của nàng, vẫn có thể nhìn ra cách hoàn mỹ còn có chênh lệch, thanh niên này cũng nhìn ra được, còn nói như thế, hiển nhiên là cố ý.



- Diêm Không, có liên quan gì tới ngươi?



Lãnh Ngưng lạnh lùng nói.



- Không có quan hệ gì với ta, chỉ là lo ngươi gặp phải người ngông cuồng, nói khoác mà không biết ngượng.



Diêm Không cười nói, làm cho không ít ánh mắt nhìn qua bên này.



Phàm Nhạc híp mắt nhìn chằm chằm Diêm Không, Nguyên Phủ cảnh tam trọng, Sở Mãng chỉ dùng một cái tát cũng có thể giải quyết, vậy mà cũng dám lớn lối như vậy.



- Lãnh Ngưng, kẻ ngu si này là ai vậy?



Phàm Nhạc nhìn Lãnh Ngưng mở miệng nói, làm cho Lãnh Ngưng ngẩn người:




- Kẻ ngu si?



- Nếu đã biết không có quan hệ gì tới hắn, hắn ở đó nói nhảm cho ai nghe a, không phải ngu si thì là cái gì.



Ánh mắt của Phàm Nhạc nhìn về phía Diêm Không, như thật có vài phần đồng tình, làm cho thần sắc của Diêm Không cứng lại, nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, trong ánh mắt có tia sang lạnh.



- Phù...



Lãnh Ngưng cười nhẹ, nàng phát hiện gã mập mạp kia tựa hồ cũng không đáng ghét như vậy.



- Lãnh Ngưng, ngươi thật đẹp.



Phàm Nhạc nhìn thấy Lãnh Ngưng cười rực rỡ, lại nhìn thoáng qua dáng người cao gầy kia, thật thà cười cười.



Không ít ánh mắt nhìn qua, nghe được Phàm Nhạc nói nhất thời đều xấu hổ, người này, tán gái cũng không nên thẳng thắn như vậy chứ?



Tần Vấn Thiên xoay người bỏ đi, đừng nói hắn quen biết với tiểu tử bỉ ổi này.



- Ngu ngốc.



Diêm Không lạnh lùng liếc Phàm Nhạc một cái, nhìn Lãnh Ngưng nói:



- Lãnh Ngưng, ánh mắt của ngươi cũng thực không tồi.



Lãnh Ngưng cũng không ngờ tên mập chết bầm kia lại nói chuyện buồn nôn như vậy, không khỏi im lặng.



- Trật tự lại đi.



Thời khắc này lão giả dẫn đường kia lại lên tiếng, lúc này mọi người mới an tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía hắn, chỉ thấy có một nữ nhân xuất hiện ở bên cạnh lão giả. Nữ nhân này mặc trường bào đen bó sát người, để lộ ra thân thể linh lung hoàn mỹ, dáng người hấp dẫn không kém Lãnh Ngưng chút nào, hơn nữa khuôn ngực cao vót càng lộ vẻ đầy đặn, cái cổ trắng nõn như thiên nga, làm cho ánh mắt người ta nhịn không được phải dời xuống.



Đã như vậy, nàng lại có một khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ, cực kỳ thanh thuần làm cho người ta thấy chói mắt.



Hai mắt Phàm Nhạc tỏa sáng, hắn quá yêu Vọng Châu thành này, mỹ nữ như mây a, hơn nữa còn là các loại mỹ nữ cực phẩm, mùa xuân của Mập Mạp sắp tới sao!



- Bạch Lộc Di, Thần Văn Đại Sư trẻ tuổi lợi hại nhất của thư viện Bạch Lộc, có thể khắc họa Thần Văn cấp ba, hơn nữa khắc họa Thần Văn cấp ba cũng cực kỳ tinh xảo, người theo đuổi nàng đếm không hết, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.



Lãnh Ngưng thấp giọng nói, tựa hồ là nhìn thấy ánh mắt vọng tưởng của Mập Mạp bèn nói cho hắn nghe.



Tần Vấn Thiên quan sát Bạch Lộc Di vài lần, quả thực là nữ nhân rất có mị lực, khiến người ta liếc mắt nhìn liền khó quên, hơn nữa càng khó có được chính là, với tuổi như vậy có thể khắc họa Thần Văn cấp ba. Hắn cũng tinh thông Thần Văn, biết rõ độ khó của việc khắc họa Thần Văn cấp ba.



- Có thể khắc họa Thần Văn cấp ba quả thật không tệ.



Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói nhưng không biết ánh mắt Lãnh Ngưng nhìn hắn đã triệt để không còn chỗ nào để nói, có thể khắc họa Thần Văn cấp ba chỉ là không tệ sao? Đây đã là yêu nghiệt lắm rồi nha.



Người này không biết có bao nhiêu phân lượng, khoác lác quá đáng nhưng lại hết lần này tới lần khác không hề thấy xấu hổ, dường như lời của hắn nói là chuyện đương nhiên.



***



(*) Đại ẩn vu thị: Bậc đại trí thường chọn quy ẩn trong chợ. Họ có khả năng đối mặt với hiện thực, tự tịnh hóa mình trong một hoàn cảnh tương đối bình thường đơn giản mà không đánh mất lòng tin của bản thân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.