Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 254: Cảnh ngộ





Sở Ly trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:



- Được, như vậy mọi người đi diệt sào huyệt của bọn họ! Ta và Trịnh thống lĩnh sẽ đưa bốn vị cô nương trở về trước, mọi người cứ ở chỗ này chờ một chút!



- Được, trước tiên đưa các nàng trở về đi!



Trịnh Trịnh Lập Đức nói.



Hắn thấy mọi người hiếm khi nhiệt huyết sôi trào một lần, giống như đã trở về thời kỳ còn trẻ, hắn cũng không muốn ngắt hứng thú của mọi người.



Hai người đặt tay lên ống tay áo của các nàng, nắm chặt tay các nàng, nhẹ nhàng rời đi.



Sở Ly một bên thi triển khinh công, một bên dùng Khô Vinh kinh rót linh khí vào trong cơ thể của Đinh Ninh, trợ giúp nàng khôi phục thương thế.



Đinh Ninh yếu đuối, bị một đao đâm vào, trái tim bị thương không quá nặng, nhưng cho dù như vậy cũng đã tổn thương nguyên khí nặng nề, ăn Kỳ Nguyên đan vào, nàng cũng phải dưỡng thương mất một tháng.



Rất nhanh hai người đã trở lại Vương phủ, thả các nàng vào bên trong phủ, lại trực tiếp xoay người lại.



- Đại tổng quản, đám gia hoả này dám trả thù đối với Vương phủ chúng ta, có lẽ sẽ không đơn giản.



Trịnh Lập Đức đi theo bên người Sở Ly, trầm giọng nói:



- Đại tổng quản có thể đoán ra được thân phận của bọn họ không?



Sở Ly lắc đầu nói:



- Đánh qua mới biết, ngươi đã giao thủ với bọn hắn, có manh mối gì không?



- Võ công của bọn họ rất kỳ quái.



Trịnh Lập Đức cau mày nói:



- Sao ta cảm giác không giống như võ công của Đại Quý chúng ta.




- Lẽ nào là Đại Ly?



Sở Ly cau mày:



- Vậy thì chẳng trách!



- Không có ý tốt.



Trịnh Lập Đức thở dài.



- Vì lẽ đó phải đánh cho bọn hắn đau, thậm chí diệt bọn hắn!



Sở Ly hừ lạnh nói:



- Để cho bọn họ biết Vương phủ không phải dễ trêu, sẽ trả thù lại gấp trăm lần, để bọn họ sợ hãi, không dám trêu chọc chúng ta nữa!



- Chỉ có thể như vậy.



Trịnh Lập Đức nói.



Hắn mơ hồ cảm thấy đối thủ lần này không bình thường, e rằng sẽ không dễ dàng đối phó như thế.



Hai người hội họp với tám người, sau đó chạy đi về hướng chính nam, chưa chạy ra được trăm dặm thì đã đi tới một thung lũng.



- Bọn họ ở chỗ này?



Chín người Trịnh Lập Đức đánh giá toà sơn cốc này, yên tĩnh bình hòa, thực sự không giống chỗ ở của quá nhiều người, hoàn toàn không có tiếng huyên nháo ầm ĩ.



Sở Ly nói:



- Mọi người cẩn thận một chút, nơi này có không ít cao thủ, đánh không lại thì chạy!



- Đại tổng quản yên tâm. Chúng ta có mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, còn sợ cái gì chứ?



Có người cười nói.



Sở Ly cười lắc đầu.



Mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, mấy chữ này thực sự không may mắn, lần trước An vương phủ điều động mười cao thủ Thiên Ngoại thiên. Bị mình giết, đừng để lần này đến phiên mười người mình bị người khác giết, như vậy sẽ là chuyện trào phúng rất lớn.



Bọn họ một tiến vào thung lũng, bên tai tức thì truyền đến một tiếng gào to:



- Là người nào!



Hai mươi mấy người trong nháy mắt bắn ra, nhằm về phía bọn họ.



Sở Ly quét mắt nhìn một chút.



Hai mươi lăm cao thủ. Sáu Thiên Ngoại thiên, còn lại chính là Tiên Thiên.



Chín người Trịnh Lập Đức nhìn thấy mấy gia hỏa đào tẩu lúc trước đã xác định không thể nghi ngờ chính là sào huyệt mà bọn họ muốn tìm, tức thì cả đám trở nên mù quáng.



Thấy chỉ có sáu vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong lòng bọn họ buông lỏng, hét lớn một tiếng:



- Giết!



Ba mươi lăm người tức thì hỗn chiến thành một đoàn.



Không cần Sở Ly ra lệnh, đám người Trịnh Lập Đức phối hợp nhuần nhuyễn, sáu người tiếp đón cao thủ Thiên Ngoại thiên của đối phương, ba người còn lại tiếp đón Tiên Thiên.



Sở Ly không vội vã động thủ mà đứng ở một bên.



Ba cao thủ Thiên Ngoại thiên như hổ vào bầy dê. Hầu như không có ai đỡ nổi một kích, trong thời gian uống một chén trà, tất cả mười chín cao thủ Tiên Thiên đều ngã xuống đất.



Sáu vị cao thủ Thiên Ngoại thiên khác vẫn không rơi xuống hạ phong, đối mặt với chín người vây công vẫn chịu đựng được.




Sở Ly cau mày, sáu vị cao thủ Thiên Ngoại thiên này rất khó chơi, không phải là cao thủ bình thường.



Hai tay hắn đồng thời bắn ra.



- Sưu! Sưu!



Trong hai tiếng kêu nhỏ, ánh bạc bắn về phía một lão giả.



Lão giả này xem qua không khác gì lão nông, sắc mặt hồng hào, tóc hoa râm, nhưng thân thủ lại cực kỳ mạnh mẽ. Là người có võ công mạnh nhất bên trong sáu người, không ngờ hai cao thủ Vương phủ lại không ép được hắn.



Phi đao vừa ra, lão giả kia đã cảm ứng được nguy hiểm, đột nhiên lướt ngang. Miễn cưỡng né được hai đao, hai tay vung ra như điện, chưởng ảnh đầy trời ép tới cho hai cao thủ của Vương phủ không thở nổi.



Nhân vật lợi hại như vậy, có lẽ là cao thủ đại danh đỉnh đỉnh trong chốn võ lâm, Sở Ly thầm nghĩ, cao thủ như thế không phải là thứ mà người bình thường có thể điều động được.



- Các ngươi là người nào?



Sở Ly quát lên.



- Khặc khặc!



Lão giả kia cười lạnh nói:



- Chúng ta là ai cũng không biết mà dám giết tới cửa? Các ngươi có thể sống đến hiện tại, đúng là hiếm thấy!



Sở Ly nói:



- Không quản các ngươi là ai, cướp người của Vương phủ chúng ta thì giết không tha!



- Khẩu khí thật là lớn!



Lão giả kia cười lạnh nói:



- An vương phủ là đệ nhất thiên hạ sao? Các ngươi thực sự có thể giết được chúng ta hay sao?



Sở Ly hừ lạnh một tiếng:



- Trịnh thống lĩnh, có cao thủ đang chạy tới, chúng ta phải mau mau giải quyết bọn họ!



- Vâng!



Đám người Trịnh Lập Đức đáp một tiếng, bắt đầu điên cuồng tấn công giống như bão táp.



Hai cao thủ Vương phủ đang vây công một đối thủ, một cao thủ Vương phủ bỗng nhiên rời đi, chuyển về một bên khác, hội họp cùng với hai cao thủ Vương phủ khác, biến thành ba cao thủ Vương phủ vây công một người.



Đối thủ của bọn họ là một hán tử trung niên, đối mặt với ba cao thủ Vương phủ vây công, rất nhanh đã không chống đỡ nổi, người bên cạnh muốn tới đây giúp đỡ thế nhưng lại bị liều mạng ngăn cản. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị đánh bại, phun máu rồi hôn mê.



Ba cao thủ còn lại lần nữa tập trung vây công một người, trực tiếp đánh tan ý chí chống đỡ của hắn.



Hai tay Sở Ly vẩy ra, lại bắn ra hai thanh phi đao, ngăn cản lão giả kia, ép hắn không thể đi cứu viện.



Trải qua thời gian này đã có hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên ngã xuống.



Sắc mặt của Sở Ly bỗng nhiên biến đổi, trầm giọng nói:



- Có cao thủ đến rồi, chúng ta mau rời đi!



Trịnh Lập Đức cười nói:



- Đại tổng quản, ở lại diệt bọn họ đi!



Sở Ly hừ lạnh nói:



- Chúng sắp tới rồi, đi mau!



- Chờ bọn hắn đến rồi, chúng ta cũng diệt bọn hắn!




Trịnh Lập Đức nói.



Đám người còn lại lần nữa điên cuồng tấn công.



Cũng khó trách bọn họ không muốn đi, thấy tình thế tốt đẹp như vậy, chỉ còn lại bốn vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, mà bọn họ có mười người, không tốn bao lâu là có thể diệt được hết, sau đó lại vinh quy về phủ cũng không muộn.



Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu, uy vọng của mình vẫn chưa đủ, không làm được một lời kỷ luật nghiêm minh.



Một tiếng hét dài đột nhiên vang lên, vang tận mây xanh, nhưng đã thấy một bóng người chẳng khác nào một vệt khói bắn tới, trong chớp mắt đã đến gần đây.



- Ầm ầm!



Hai cao thủ Vương phủ bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi ở trên không trung.



Đây là một nam tử trung niên tuấn dật, khí tức trên người như núi như biển, ép cho người ta không thở nổi, giống như bọn họ đã biến thành cao thủ Tiên thiên, không có chút sức lực chống lại nào cả.



Sở Ly trầm giọng quát một tiếng:



- Mọi người đi trước, ta đến ngăn chặn hắn một chút!



- Đại tổng quản!



Trịnh thống lĩnh quát lên:



- Mọi người cùng tiến lên!



- Cùng tiến lên cũng vô dụng, đi mau!



Sở Ly nắm hai cao thủ Vương phủ trên mặt đất lên, ném văng ra ngoài:



- Khinh công của ta tốt, có thể chạy trở về, nếu không đi nữa, một người cũng đi không xong!



-... Đại tổng quản, bảo trọng!



Trịnh Lập Đức khẽ cắn răng, trầm giọng đáp.



Hắn nhìn thấy võ công của người trung niên kia, trong lòng đã lạnh cả người. Hắn biết Sở Ly không nói sai, đám người mình không có một ai là đối thủ của hắn, khinh công như vậy, có vây công cũng vô dụng, chỉ có thể bị hắn giết chết từng người mà thôi.



- Ầm ầm ầm ầm...



Sở Ly chặn lại ở trước người nam tử trung niên tuấn dật, vung quyền nghênh đón.



Quyền của hắn nhẹ nhàng như không có lực lượng, thứ hắn dùng chính là quyền pháp của Lục Quốc công, tinh khiết như thực chất, quyền kình của mỗi một quyền giống như đá va chạm tới vậy.



Trung niên tuấn dật có chút bất ngờ, sau khi đánh ra mấy chưởng, thấy không làm gì được Sở Ly, hắn như quỷ mị lóe lên, xuất hiện ở sau lưng Sở Ly.



Sở Ly cũng lóe lên, biến mất ở tại chỗ, xuất hiện sau lưng của hắn.



Chỉ thấy hai người giữa trường tránh đến tránh đi, đều để lại một cái bóng mơ hồ, ai cũng không đuổi kịp được ai.



Sở Ly âm thầm cảm khái tên này rất lợi hại, tuy rằng không dùng Thần Túc thông, nhưng khinh công của mình cũng đã đủ để khinh thường võ lâm, mà không ngờ người này lại ngang hàng với mình.



Trung niên tuấn dật cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới gia hỏa tuổi trẻ này lại có khinh công không phân cao thấp với mình.



Hắn rất hứng thú, không để ý tới đám người Trịnh Lập Đức đang thoát đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.