Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 256: Giận chó đánh mèo





Trong trận pháp Chu Tước có rất nhiều người, Tần Vấn Thiên gặp được Trần Vương, hai người đại chiến một trận.



Vì Trần Vương bị trúng kế một lần nên muốn bắt bằng hữu của Tần Vấn Thiên - Phàm Nhạc và Sở Mãng để uy hiếp Tần Vấn Thiên rời khỏi hang núi.



Đến lúc này, mục đích của Phàm Nhạc đã rất rõ ràng, hắn chính là muốn đột phá đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám. Hắn không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cho dù người khắp thiên hạ thiên hạ đều nói hắn bỉ ổi vô sỉ, hắn cũng có thể dùng tu vi Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong tranh đấu với những thiên tài khác. Nếu như không dùng với ý chí võ đạo đại viên mãn, hắn không thể cạnh tranh nổi, thế nên chỉ có thể đột phá cảnh giới trước mắt mới được.



Vì vậy, Phàm Nhạc vẫn đang tu hành ở dưới tảng đá ngầm bên bờ biển. Lửa đỏ thiêu đốt ở trên người, làm cho trên người hắn xuất hiện một luồng nhiệt lưu nóng rực, từng vòng tỏa ra, đánh vào người hắn không ngừng, muốn làm cho lửa đỏ trên người bị dập tắt, nhưng lửa đỏ vẫn không tắt nổi, còn nước tưới trên người hắn lại bốc hơi mất, quá trình này lặp đi lặp lại.



Cảnh giới lúc trước của Âu Dương Cuồng Sinh cao hơn so với Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên, vì vậy hắn là người đầu tiên đột phá cảnh giới, sau đó hắn dùng Phá Cảnh đan bước vào Nguyên Phủ cảnh tầng chin. Hắn đang điên cuồng tìm người xung quanh để đánh nhau. Những đối thủ mà hắn gặp phải đều rất mạnh nên bây giờ còn chưa bị Chu Tước trận đào thải. Những người xung quanh đều là đối thủ mạnh mẽ lại làm cho Âu Dương Cuồng Sinh càng hưng phấn hơn, cuối cùng hắn cũng đã đi đến bước này.



Hắn không quan tâm đến thành tích Thiên Mệnh bảng, hắn chỉ cần không ngừng đột phá giới hạn của bản thân, không ngừng mạnh lên là được. Mặc dù hắn không có duyên với Thiên Mệnh bảng nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn khiêu chiến những người này, đánh bọn họ thảm bại. Hiện nay có rất nhiều người trên Thiên Mệnh bảng dùng cách này để tiến bộ.



Lại nói về Sở Mãng, lòng hắn thậm chí còn cố chấp hơn cả Phàm Nhạc và Âu Dương Cuồng Sinh.



Trên một ngọn núi có cắm một chiếc búa lớn, Sở Mãng đang tu hành tại nơi này, hắn đứng ở trên núi hết lần này đến lần khác vung Tinh Hồn Đại Phủ trong tay mình, hoặc thay đổi động tác, hoặc lặp lại một động tác mười lần, trăm lần, giống như không biết mệt mỏi, chiếc búa trong tay hắn tựa như hóa thành hào quang.



Sở Mãng thích nhất chính là búa và cung tên, cung tên có thể giết kẻ địch ở tầm xa, búa có thể phá núi chém biển. Hắn bỏ qua việc tu hành ý chí võ đạo thứ ba, chỉ chìm đắm trong hai loại ý chí võ đạo này.



Ở Vô Song giới, sau khi Man Vương thu hắn làm đệ tử đã từng thảo luận với Sở Mãng về vấn đề này. Thế nhưng lòng hắn rất kiên định, cuối cùng sư phụ cũng ủng hộ hắn, ngoài việc tăng cường lực lượng ra, ông vẫn cho phép Sở Mãng đi theo con đường mà hắn đã chọn. Man Vương có rất nhiều phương pháp tu hành nhưng không hề dạy cho Sở Mãng, ông nói với Sở Mãng, nếu như hắn muốn, hãy dựa vào chính mình mà xông về phía trước.



Vì vậy, không ngừng tu hành, không ngừng phá vỡ điểm cực hạn của mình, đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi.



Sở Vô Vi từng dạy hắn như vậy, hôm nay hắn vẫn đi theo con đường đó, vô cùng kiên định.



Búa của Sở Mãng xẹt qua hư không, trong chốc lát, một tia sáng rơi xuống ngọn núi ở nơi xa nhưng Sở Mãng không hề nhìn thấy, vẫn tiếp tục vung búa, một búa đập xuống, lại có một tia sáng phát ra.




Lúc Sở Mãng cất búa đi, tiếng nổ răng rắc không ngừng vang lên, ngọn núi ở phía trước bị đánh biến dạng, phía trên còn có mấy ngấn hình búa lớn.



- Sảng khoái.



Sở Mãng nhếch miệng cười, hắn đảo hai mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy ở đó có hai người đang đánh nhau, một nam một nữ.



Hai người kia chính là Huyền Yên của Huyền Nữ điện và Yêu Quân của Thiên Yêu tông.



Huyền Yên đứng thứ mười bảy trên Thiên Mệnh bảng, còn Yêu Quân đứng thứ mười ba. Yêu Quân bộc phát cực kì đáng sợ, hắn đã lĩnh ngộ được cảnh thứ hai của ý chí võ đạo, trở nên cực kì đáng sợ.



Rất mạnh, lần này Yêu Quân có biểu hiện cực kì tốt nên được người bên ngoài xem trọng.



Sở Mãng hơi do dự, sau đó hắn bước qua. Huyền Yên là sư tỷ của Huyền Tâm, Huyền Tâm là bạn gái của Phàm Nhạc, hơn nữa Sở Mãng có ấn tượng không xấu với Huyền Yên nên giúp nàng một lần cũng không sao, có lẽ sau này Huyền Yên có thể quen biết Phàm Nhạc, hơn nữa, Sở Mãng cũng muốn biết thực lực bây giờ của hắn mạnh bao nhiêu.



Huyền Yên hoàn toàn bị nghiền ép, ở phía sau đầu Yêu Quân có Chu Tước Cổ Vận trôi nổi, sau lưng của hắn còn mọc ra một đôi cánh chim, mỗi lần công kích thì lực lượng đều cuồng bạo không gì sánh được.



Giống như cảm giác được điều gì đó, ánh mắt của Yêu Quân nhìn sang, sau đó hắn nhìn thấy Sở Mãng, tròng mắt yêu dị quét ngang hư ảnh Chu Tước sau lưng Sở Mãng, trong mắt của hắn hiện lên một ánh sáng kỳ lạ.



- Lại có người tự dâng Cổ Vận đến.



Yêu Quân lạnh lùng nói, sau đó hắn nhìn thấy Sở Mãng đi về phía này, một Tinh Hồn hình búa bay thẳng đến, bắt đầu chém giết với hắn.



- Không cần ngươi giúp đỡ, ngươi không phải là đối thủ của hắn!



Huyền Yên thấy Sở Mãng qua đây thì lập tức hô một tiếng, nàng thất bại cũng không thể nói gì hơn. Nếu như Sở Mãng đến đây cũng chỉ hi sinh vô ích mà thôi, không cần phải…



Yêu Quân giơ tay lên đánh ra, lại có một con Cự Thú khủng bố rít gào lao ra, bay xuyên qua hư không.



- Phụt...



Một búa kia nhìn bình thường nhưng có ánh sáng lóe lên, đánh tan Cự Thú, chém về phía Yêu Quân.



Sắc mặt Yêu Quân bỗng nhiên thay đổi, trong mắt lóe lên một luồng sáng hung hãn, cánh chim của hắn vỗ mạnh thật nhanh, hắn di chuyển sang nơi khác. Một luồng ánh sáng màu vàng bổ xuống chỗ hắn vừa đứng, lóe lên rồi biến mất, ở trên mặt đất xuất hiện một vết nứt khổng lồ, dài chừng mấy trăm mét.



- Cảnh giới thứ hai.



Ánh mắt Yêu Quân sắc bén như thế sao, vừa nhìn cũng có thể nhìn ra được đây là cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Mãng, tia nhìn quỷ dị trong mắt hắn cũng mạnh hơn. Những người tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này hình như mạnh hơn so với suy nghĩ của hắn, hắn không tham gia Thiên Mệnh bảng lần trước nhưng đã xem qua, rất lợi hại, nhưng cường độ tuyệt đối không thể hơn lần này.



Lần trước, sau khi hắn xem các trận đấu tranh đoạt Thiên Mệnh bảng xong thì quyết chí tự cường, một mình chiến đấu một đường, đánh gục tất cả cản trở, dùng sức mình vọt đến phía trước Thiên Mệnh bảng. Nhưng lúc đến đây, chuẩn bị thể hiện mình lại gặp phải rất nhiều kẻ cạnh tranh mạnh mẽ.



Huyền Yên cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Sở Mãng thật lâu, trong lòng cũng hơi có cảm giác mất mát.



- Muốn chết.



Yêu khí khủng bố trên người Yêu Quân bắn về phía Sở Mãng, hai người điên cuồng đối chiến.



Yêu Quân tu hành Yêu công hùng mạnh, có thể phát ra các loại thần thông Yêu thú công kích cường đại, lúc Yêu hóa thì có lực lượng vô cùng cuồng bạo, sức chiến đấu không ngừng tăng lên. Thế nhưng Huyền Yên phát hiện, dù Yêu Quân có mạnh thế nào đi nữa, Sở Mãng vẫn nhàn nhã như đang dùng búa bổ củi. Loại cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái này không phải là bổ củi thì là gì.




Sở Mãng chiến đấu giống như chẻ củi, chặt gỗ, mỗi một búa đều là chuẩn xác như vậy, thành thạo, nhìn như tùy ý, lại cho người ta cảm giác mưa gió cũng không lọt. Ngẫu nhiên hắn nắm lấy cơ hội, một búa chém ra có thể dọa người ta nhảy dựng lên. Búa quang quá nhanh, nếu như bị bổ trúng, chắc chắn là một đòn giết chết.



Càng chiến đấu lâu, thậm chí Yêu Quân không còn muốn giằng co với hắn nữa mà muốn đột phá phòng ngự cướp Cổ Vận của Huyền Yên. Thế nhưng Sở Mãng vẫn không nhanh không chậm canh giữ ở phía trước Huyền Yên, giống như một thần thủ hộ, không ai có thể lay động hắn.



Huyền Yên nhìn bóng lưng rộng rãi kia, hơi thất thần, không ngờ rằng còn có người bảo vệ nàng.



Cuối cùng, Yêu Quân không phá được phòng ngự của Sở Mãng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, phóng lên trời, rời khỏi nơi đây, bỏ qua ý nghĩ cướp Cổ Vận.



Tay Sở Mãng cầm búa lớn đứng ở giữa hư không, quay đầu nhìn Huyền Yên.



- Cảm ơn.



Huyền Yên nhìn Sở Mãng, thấp giọng nói.



- Không cần, ta đang giúp Phàm Nhạc, sau này Huyền Nữ điện các ngươi đừng làm khó hắn, huynh đệ của chúng ta sẽ không làm cho Huyền Nữ điện mất mặt.



Sở Mãng nhìn Huyền Yên nói, nếu như là lúc trước, Huyền Yên có thể sẽ khinh thường Tần Vấn Thiên, Sở Mãng và Phàm Nhạc, nhưng từ lúc cùng leo lên cầu thang Thiên Bi, cái nhìn đã thay đổi hẳn.



Cho đến giờ phút này, trong lòng Huyền Yên không biết đang có cảm giác như thế nào.



- Hả?



Đúng lúc này, ánh mắt của Sở Mãng và Huyền Yên nhìn về phía xa xa, chỉ thấy có hai bóng người bay đến. Một người trong đó là Yêu Quân vừa đi rồi quay lại, còn một người khác, khí tức càng cuồng bạo hùng mạnh hơn, rõ ràng chính là Trần Vương.



Ở trước mặt hắn, người mãnh mẽ như Yêu Quân cũng phải khuất phục, đi theo bên cạnh hắn.



Tròng mắt Trần Vương khóa chặt Sở Mãng, một luồng liệt diễm khủng bố bốc cháy ở trên người hắn, cả người giống như dung nham đáng sợ, thân thể biến đổi giống như Hỏa Diễm Chí Tôn.



- Thật mạnh.



Ánh mắt Huyền Yên dừng lại, sau đó nàng nhìn thấy Trần Vương đi thẳng về phía Sở Mãng.



- Đi mau.



Huyền Yên quát lớn, ánh mắt Sở Mãng nhìn chằm chằm phía trước, chiến ý trên người thiêu đốt mạnh mẽ, hắn cũng đi lên, dùng búa chém ra.



Trần Vương nén giận đến đây, khí thế trên người hắn tỏa ra ngập trời, hắn từng bị mất mặt ở chỗ Tần Vấn Thiên. Làm sao có thể có lần thứ hai, cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo thì thế nào, hắn là Trần Vương, cảnh giới thứ hai của ý chí võ đạo đã là nhập cảnh, nếu không bị Tần Vấn Thiên tập kích, hắn làm sao thảm như vậy.



Bàn tay đánh về phía trước, Đại Nhật Càn Khôn kình đại bạo phát, hắn sử dụng bàn tay hỏa diễm chụp vào búa lớn.



- Bành...



Búa lớn đối chiến với ánh lửa khủng bố, tàn lửa văng khắp nơi, sắc mặt của Trần Vương cứng lại, chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức, lửa giận trên người càng bộc phát ngập trời.



- Răng rắc!



Bàn tay nắm chặt, búa lớn bốc cháy, cánh tay của Sở Mãng cũng bị nhiễm lửa, giống như muốn hóa thành dung nham nóng bỏng.



Sở Mãng tuột tay, hắn lui nhanh nhưng Trần Vương không cho hắn cơ hội nữa, một đạo quang trảm bay qua, Sở Mãng phát ra một tiếng gào trầm thấp, ngực bắn ra máu tươi tung tóe, thê thảm không gì bằng.




- Đứng yên, ta không muốn Cổ Vận của ngươi.



Trần Vương quát lạnh lùng một tiếng, bàn tay vỗ ra, một tiếng nổ vang ầm ầm, máu tươi trên người Sở Mãng cuộn trào, chưởng ấn hỏa diễm đánh vào ngực, cả người hắn bị đập lên mặt đất, trước ngực bị lửa đốt cháy thành hình bàn tay, lửa tiếp tục đốt cơ thể hắn.



- Sở Mãng.



Sắc mặt Huyền Yên khó coi, nàng chạy đến bên cạnh Sở Mãng nhưng Trần Vương đang lững lờ di chuyển trên không, nhìn Sở Mãng lạnh lùng nói.



- Bằng hữu Tần Vấn Thiên của ngươi làm ta tức giận, bây giờ đang trốn không dám ló mặt ra, dù hắn có chạy được, hắn cũng phải trả giá lớn. Mặc dù ta muốn Cổ Vận của các ngươi nhưng trước tiên sẽ giết chết các ngươi.



Sắc mặt Sở Mãng lạnh lùng, hắn đứng dậy, búa lớn hiện ra lần nữa, Tinh Hồn bạo phát.



Thà đánh một trận rồi chết cũng không thể để bị vũ nhục mà chết.



Cuồng phong lập lòe, Sở Mãng nhắm về phía Trần Vương trong hư không, vung ra một búa thứ hai, hư không xuất hiện một ánh búa rực rỡ, trảm diệt tất cả.



- Có tác dụng gì không?



Trần Vương gầm lên một tiếng, bàn tay ấn về phía hư không, ở nơi đó xuất hiện chưởng ấn Đại Nhật Càn Khôn, ngăn trở búa lớn. Cả người hắn dạo bước đi về phía trước, đánh ra một chưởng thứ hai đáng sợ, Sở Mãng bị đánh trúng nằm rạp trên đất.



Trần Vương mạnh mẽ là điều không cần phải nói, những người bên ngoài thấy vậy đều cảm thán trong lòng, Trần Vương đúng là Trần Vương, không ai có thể ngăn cản.



Nhưng không ai biết Tần Vấn Thiên đã làm hắn bị thương bằng cách nào.



Tần Vấn Thiên làm cho Trần Vương bị thương, bản thân hắn cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn, hơn nữa Trần Vương cũng có chút khinh địch.



Lúc này hơi thở trên người đã Sở Mãng yếu đi, máu tươi không ngừng chảy ra, Huyền Yên nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đi. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Vương nhưng sắc mặt Trần Vương lạnh lùng, sát ý ác liệt, hắn lại đi về phía Sở Mãng.



Mục đích của Trần Vương là Tần Vấn Thiên, nếu như bắt được Sở Mãng, Sở Mãng sẽ chết.



Nghĩ vậy, lòng Huyền Yên hung ác lên, Chu Tước sau lưng nàng nhào ra trong nháy mắt, cuồng bạo đánh về phía Chu Tước của Sở Mãng.



- Ngươi làm gì vậy?



Sở Mãng nhìn chằm chằm Huyền Yên nhưng sức chống cự của Chu Tước Cổ Vận đã yếu hơn hẳn, trong nháy mắt Chu Tước Cổ Vận đã bị nuốt xuống.



- Ngươi dám làm càn!



Trần Vương gầm lên một tiếng đã thấy Sở Mãng biến mất ngay lập tức, Huyền Yên thì quay đầu lại thản nhiên nhìn Trần Vương, nàng không hề hối hận khi làm chuyện này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.