Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 295: Thái độ





Tông Càn cũng bị một màn này khiến cho giật mình đần người, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tần Vấn Thiên rời đi.



- Mạnh thật!



Trong lòng Tông Càn cực kỳ rung động, không chỉ hắn mà tất cả người Tông gia có mặt ở diễn võ trường hôm nay đều rung động không thôi.



Mạnh quá đi mất, từ đầu chí cuối, kiếm của Tần Vấn Thiên thậm chí còn chưa hề ra khỏi vỏ, hắn chỉ bước đi trên không vài bước thì đám người Tông Hồng đã quần áo rách tung, máu tươi phun trào, chỉ có thể đứng một chỗ chịu đựng, không có sức phản kháng. Lúc đó chỉ cần một ý niệm trong đầu Tần Vấn Thiên cũng đủ giết chết bọn họ, chỉ cần Tần Vấn Thiên bước xuống nửa bước, kiếm lại rút ra một thước thì bọn họ chắc chắn sẽ chết.



Trận chiến này hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.



Kiếm của Tần Vấn Thiên cực kỳ đáng sợ, hắn thật sự ngộ kiếm trong vòng ba tháng sao?



Tông Càn lúc này cũng đã hiểu rõ vì sao gia chủ lại coi trọng Tần Vấn Thiên, thậm chí trực tiếp chỉ định hắn làm Kiếm Tử như vậy.



- Hô…



Hít sâu một hơi, Tông Càn nhìn về phía Tông Hồng, hờ hững nói:



- Bây giờ ngươi đã rõ vì sao Tần huynh vẫn không chịu ứng chiến rồi chứ? Không phải vì sợ hãi mà là vì hắn và ngươi không cùng một đẳng cấp.



Nói xong câu này thì Tông Càn cũng xoay người rời đi.



Lúc này hắn cũng đang cười khổ, nhớ đến cảnh tượng khi Lý Niệm khiêu khích Tần Vấn Thiên, hắn lại chạy đi che trước mặt Tần Vấn Thiên đúng là nực cười thay.



Hắn thậm chí còn nghĩ nếu lúc đó Lý Nhiên chạy đến, hắn không ngăn cản, Tần Vấn Thiên đánh một trận với Kiếm Tử Thiên cương cảnh của Lý gia thì sẽ có kết quả như thế nào đây?




Chắc là Tần Vấn Thiên đã lĩnh ngộ được kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai, nếu không sẽ không có kiếm uy khinh khủng như ban nãy được, chỉ là cảnh giới của Tần Vấn Thiên hình như còn đang ở cấp bậc Nguyên Phủ.



- Tinh Vẫn thạch.



Phút chốc Tông Càn bỗng nhớ đến lúc nãy khi Tần Vấn Thiên hỏi mượn gia chủ Tinh Vẫn thạch, Tần Vấn Thiên nói hai chữ không đủ thì hai mắt gia chủ rõ ràng phát sáng, chẳng lẽ…



Nghĩ đến đây, trong lòng Tông Càn rung động dữ dội. Xem ra là hắn muốn ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương rồi!



Lời bàn tán về Tần Vấn Thiên ở trong Tông gia không hề giảm mà còn tăng lên, mọi người đều đang nói về trận chiến nọ, thậm chí còn không đáng gọi là trận chiến nữa, đơn thuần là Tần Vấn Thiên muốn giáo huấn đám người Tông Hồng, nói cho họ biết tại sao hắn lại là Kiếm Tử.



Tần Vấn Thiên nói, bọn họ không xứng là người tu kiếm, những lời này đúng là rất đả kích đạo tâm của mọi người, có lẽ đám người Tông Hồng sẽ vì chuyện này mà sa sút tinh thần. Nhưng nếu bọn họ như vậy thì không xứng là Kiếm Tử dự bị của Tông gia đời này. Ngược lại nếu có thể phá tan khúc mắc này, bọn họ chắc chắn sẽ có thành tựu lớn trên con đường kiếm đạo.



Có người bắt đầu so sánh Tần Vấn Thiên với Kiếm Tử Thiên Cương cảnh Tông Bằng. Bọn họ đang đoán nếu Tần Vấn Thiên và Tông Bằng đánh một trận sẽ như thế nào đây?



Thực lực của Tông Bằng rất mạnh, trong Tông gia đời trẻ tuổi bây giờ, số người bước vào Thiên Cương cảnh không nhiều, Tông Bằng là một trong số ít đó lại thêm kiếm thuật lợi hại, hắn ta từng nói sau khi trận chiến giành kiếm mạch kết thúc sẽ cướp lấy thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên.



Bây giờ Tần Vấn Thiên đã lộ ra thực lực của mình, trận chiến tranh giành giữa hai người không biết sẽ thế nào đây.



Những người tận mắt chứng kiến Tần Vấn Thiên lấn át đám người Tông Hồng thì cho rằng thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên là xứng đáng.



Nhưng cũng có người chưa chứng kiến trận chiến ấy thì vẫn ủng hộ Tông Bằng, hi vọng Tông Bằng có thể đoạt lại thân phận Kiếm Tử từ người khác họ kia, để người của Tông gia kế thừa.



Trong sân viện của Tông Bằng, đám người Tông Hồng đang đứng trước mặt hắn ta, trên mặt có vẻ ỉu xìu như thể bị trận chiến kia đả kích rất lớn.



- Sao hả, đánh thua một trận đã khiến Kiếm Tử dự bị các ngươi nản chí như vậy sao?



Tông Bằng nhìn lướt qua đám người Tông Hồng, cười khẩy nói.



Tông Hồng nhìn đối phương, lắc đầu đáp:



- Ngươi không biết đâu, trận thua này thật sự rất nhục nhã.



Bây giờ hắn ta vẫn không cách nào quên cảnh tượng cực kỳ đáng sợ khi Tần Vấn Thiên bước xuống từng bước từ trên cao. Lúc đó hắn ta chỉ cảm thấy nếu mình cử động một chút thôi sẽ bị hủy diệt, cảm giác đó rất chân thực.



Chỉ cần một ý niệm của Tần Vấn Thiên cũng đủ giết chết hắn ta, thậm chí kiếm của Tần Vấn Thiên còn không cần ra khỏi võ nữa.



Thua trận chiến ấy quả thật khiến hắn ta vô cùng nản lòng.



- Hắn nhất định đã lĩnh ngộ được kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai, cho nên kiếm đạo ý chí cũng cực kỳ lợi hại, có thể áp chế kiếm đạo ý chí cảnh thứ nhất cũng là chuyện thường thôi, cần gì phải nhụt chí như vậy chứ?!



Tông Bằng vẫn hờ hững cười nói, giống như đang an ủi đối phương.



- Nhưng chênh lệch vẫn rất lớn.



Tông Hồng vẫn không thể nguôi ngoai.



- Vậy ngươi cảm nhận thử nhé.



Tông Bằng đứng dậy, mỉm cười nhìn Tông Hồng, khiến cho ánh mắt Tông Hồng chợt phát sáng.



Từ lúc Tông Bằng bước vào Thiên Cương cảnh tới nay, bởi vì chênh lệch quá lớn nên hắn ta cũng không luận bàn với Tông Bằng nữa. Hôm nay hắn ta muốn nhìn xem chênh lệch giữa hắn và Tông Bằng lớn như thế nào.



- Xem kỹ nhé.




Chỉ thấy thân ảnh Tông Bằng loé lên liền biến mất tiêu. Ánh mắt Tông Hồng chợt tối sầm, bước lùi về phía sau, nhưng ngay lúc này hắn ta lại thấy được bóng kiếm đầy trời, căn bản không nhận ra đạo kiếm quang nào là thật. Hắn đứng ngây ra như thể chỉ có thể chờ chết mà thôi.



Bóng kiếm biến mất, Tông Bằng lại xuất hiện trước mặt Tông Hồng, nhìn hắn ta hỏi:



- Ngươi hiểu rồi chứ?



- Cảnh thứ hai và cảnh thứ nhất quả thật chênh lệch rất lớn.



Tông Hồng gật đầu.



- Đương nhiên rồi, kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai của ta chính là Kiếm Huyễn ý chí, nếu dùng để giết người thì sẽ cực kỳ dễ dàng. Tần Vấn Thiên kia cũng giống vậy, nếu hắn đã lĩnh ngộ được kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai, đối phó với ngươi đương nhiên cũng vô cùng đơn giản, không có gì lạ cả. Lúc đó ngươi chỉ bị khí thế của hắn chấn nhiếp mà thôi, nếu ta đứng trước mặt hắn thì hắn có thể đánh bại được sao?



Tông Bằng cười nói, Tông Hồng nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Hắn ta cảm nhận được sự tự tin trên người Tông Bằng. Bỗng nhiên, Tông Hồng chợt dâng lên một lòng tin dữ dội, hắn muốn lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai, bước vào Thiên Cương cảnh, chỉ có như vậy mới đủ để tranh đoạt vị trí Kiếm Tử.



- Ta cho ngươi một đề nghị, lúc nãy ngươi đã cảm nhận được kiếm đạo ý chí của ta. Hôm nay, ngươi lại đi bái phỏng Tần Vấn Thiên, nói muốn bàn luận với hắn, nhờ hắn phóng kiếm đạo ý chí của hắn ra, ngươi lại cảm nhận qua một lần nữa cho rõ ràng. Sau đó ngươi trở lại đây nói cho ta biết cảm nhận của mình, ta sẽ giảng giải cho ngươi hiểu rõ hơn, như vậy có thể trợ giúp ngươi đột phá.



Tông Bằng vẫn mỉm cười chỉ dạy Tông Hồng. Hắn ta nghe vậy trong lòng cũng vô cùng cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu nói:



- Ta khiêu khích hắn nhiều như vậy rồi, sao hắn có thể giúp ta được chứ?



- Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, hắn đã là Kiếm Tử của Tông gia thì cũng là một phần tử của Tông gia ta. Kiếm Tử chính là người dẫn đầu thanh niên một thế hệ, nên có trách nhiệm trên người. Ngươi giả vờ ra vẻ lễ phép nhờ hắn chỉ dạy, nếu hắn không dạy thì sao xứng với thân phận Kiếm Tử chứ?



Tông Bằng nói:



- Nhưng nếu ngươi thật sự không chịu bỏ sỉ diện qua một bên thì đúng là làm ta thất vọng quá.



Mặt mày Tông Hồng sa sầm, giống như bị lời nói của Tông Bằng thuyết phục, hắn ta gật đầu nói:



- Tông Hồng ta sao có thể nông cạn như vậy. Ta sẽ đi ngay.



Nói xong Tông Hồng liền cáo từ rời đi.



Tần Vấn Thiên lúc này đang khoanh chân ngồi trong viện, bóng đêm dần buông xuống, hắn đang chuẩn bị ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương trong tối nay.



Nhưng ngay lúc này lại có tiếng bước chân truyền đến, Tần Vấn Thiên mở mắt nhìn ra ngoài sân thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên:



- Tông Hồng đến bái phỏng tiền bối.



- Vào đi.



Tần Vấn Thiên lên tiếng. Chỉ chốc lát thì bóng dáng Tông Hồng đã xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nhìn người tới, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.



- Tần Vấn Thiên, chuyện trước kia là ta không đúng. Bây giờ ta đến đây là thật lòng muốn nhờ ngươi lĩnh giáo. Ngươi có thể để ta cảm nhận kiếm đạo ý chí của ngươi thêm lần nữa không, ta muốn nhờ đó lĩnh ngộ vài điều.



Tông Hồng nói nguyên nhân đến, Tần Vấn Thiên nghe vậy vẻ mặt cũng dịu lại. Hắn cũng không phải người hẹp hòi gì, nếu đã giáo huấn Tông Hồng xong xuôi mà Tông Hồng còn thật lòng đến nhờ chỉ dạy thì hắn cũng sẽ bỏ qua chuyện trước kia.



- Ý chí cảnh thứ nhất tất cả đều giống nhau, cảnh thứ hai thì phải xem lĩnh ngộ của mọi người. Con đường ta đang đi chưa chắc sẽ thích hợp với ngươi.



Tần Vấn Thiên nói:



- Ngươi có thể xem thêm nhiều sách cổ, suy nghĩ nhiều, lĩnh ngộ thêm, cảm nhận đủ loại kiếm ý, không nhất thiết phải đi cảm nhận kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai của người khác, bởi vì đó là con đường của người khác.




Tông Hồng nhíu mày, lời nói của Tần Vấn Thiên hoàn toàn khác với lời nói của Tông Bằng, chẳng lẽ Tần Vấn Thiên này đang qua loa, căn bản không muốn chỉ dạy mình sao?



- Ta biết, nhưng ta vẫn muốn cảm nhận lại kiếm đạo ý chí của ngươi.



Tông Hồng bình tĩnh nói, nhưng trong lúc Tông Hồng suy nghĩ, Tần Vấn Thiên đã kịp bắt được nét mặt của hắn ta, trong lòng âm thầm lắc đầu, thì ra Tông Hồng này vẫn chưa buông xuống được khúc mắc trong lòng. Hắn ta cũng không phải thật lòng đến đây nhờ Tần Vấn Thiên chỉ dạy.



- Lời cần nói ta đã nói hết, ngươi đi đi, tự mình tìm hiểu lấy.



Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, nếu không phải bắt được nét mặt kia, hắn cũng sẽ không keo kiệt phóng kiếm đạo ý chí của mình ra. Nhưng đối với người chưa hiểu ra, hắn chỉ có thể chúc người nọ giải toả khúc mắc của mình, hắn cũng không có thời gian và rộng lượng tới mức từ từ khai đạo cho đối phương.



Quả nhiên sau khi Tông Hồng nghe Tần Vấn Thiên nói vậy thì lại nhíu mày, bực tức nói:



- Không ngờ ngươi thân là Kiếm Tử mà lại hành xử như vậy, tuy có thực lực nhưng lại đúng là bi ai của Tông gia ta.



Nói xong câu này Tông Hồng liền phất tay rời đi.



Tần Vấn Thiên lắc đầu nhìn đối phương, cũng không nghĩ đến chuyện này nữa, nó không đáng để ảnh hưởng tâm cảnh của hắn.



Màn đêm buông xuống, trước mặt Tần Vấn Thiên là một đại trận thần văn. Chỉ lát sau, cơ thể hắn trở nên mơ hồ như ẩn như hiện. Tần Vấn Thiên nhắm hai mắt lại, nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn là vô số Tinh Vẫn thạch chất chồng thành núi.



Hôm nay, hắn đã ngưng tụ được ba Võ Mệnh Thiên Cương, tốc độ hấp thu nguyên lực tinh thần trong Tinh Vẫn thạch hoặc năng lực tinh thần đến từ chín dãy ngân hà cũng nhanh hơn.



Tông Hồng tức giận trở lại nơi ở của Tông Bằng, nói chuyện này cho Tông Bằng nghe. Sau khi Tông Bằng nghe xong thì vẻ mặt chợt thay đổi, dường như có một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất, hắn ta cười nói:



- Tông Hồng, dù nhân phẩm của tên Tần Vấn Thiên này chẳng ra sao thì ngươi cũng không cần để ý làm gì, tự mình tu hành mới là nhất.



Tông Hồng gật đầu, lời nói của Tông Bằng đúng là rất có lý. Lại nghĩ đến Tần Vấn Thiên, Tông Hồng cảm thấy chênh lệch giữa hai người vẫn rất lớn.



- Đáng tiếc Tần Vấn Thiên đã trở thành Kiếm Tử, người như vậy, ai...



Tông Bằng thở dài một tiếng, Tông Hồng hừ lạnh, nói:



- Tông Bằng, ngươi nên sớm ngày loại bỏ hắn đi.



Nói xong, hắn ta liền cáo từ. Trong Tông gia nhanh chóng rộ lên rất nhiều lời đồn thổi, đại khái đều là Tần Vấn Thiên có nhân phẩm chẳng ra gì. Tông Hồng thành tâm đến thỉnh giáo nhưng đối phương lại trả lời qua loa. Còn Tông Bằng thì khí độ phi phàm, nếu Tần Vấn Thiên vẫn là Kiếm Tử của Tông gia thì chính là xui xẻo của Tông gia.



Đêm nay, ở Tông gia tinh quang rực rỡ toả sáng bốn phía, trên trời bỗng xuất hiện dị cảnh.



Gia chủ Tông Nghĩa nhìn về phía nơi ở của Tần Vấn Thiên, cười nói:



- Nếu người này có thể trưởng thành thì huy hoàng của Thương Vương ngày xưa sẽ lại lần nữa tái hiện.



Trong lúc thanh niên Tông gia ra sức hủy thanh danh của Tần Vấn Thiên thì gia chủ của họ lại vững tin, tương lai Tần Vấn Thiên sẽ dẫn dắt Tông gia đi đến huy hoàng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.