Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 300: Kiếm ngâm, bỏ mạng!





Trận đánh giữa Tần Vấn Thiên đánh với Tông Bằng, đệ tử Tông gia đều xem rõ ràng.



Tần Vấn Thiên không xuất kiếm đã có thể mạnh mẽ tiêu diệt Tông Bằng Võ Mệnh Thiên Cương.



Tuy nói thực lực của Lý Nhiên và Kiếm Phong mạnh hơn Tông Bằng rất nhiều, nhưng mà bọn họ có thể áp bách Tông Bằng giống như Tần Vấn Thiên sao?



Bây giờ điều duy nhất Tông gia lo lắng chính là Lý Nhiên và Kiếm Phong trực tiếp dùng thủ đoạn mạnh nhất liên thủ đối phó Tần Vấn Thiên.



- Người này là ai?



Trên vách núi, không ít người nhìn Tần Vấn Thiên. Bọn họ chưa từng nghe qua tên của Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy trong mắt đệ tử Tông gia lộ ra vẻ cuồng nhiệt.



Dường như người Tông gia có tự tin vô cùng mạnh mẽ với người này, tin tưởng hắn có thể chiến thắng Lý Nhiên và Kiếm Phong?



Lúc này cũng có người nhận ra Tần Vấn Thiên. Lúc trước Tần Vấn Thiên tu kiếm ở vách núi có không ít người nhìn thấy, hiện tại nhịn không được ngạc nhiên tán thán, thì ra đây chính là người Tông gia mời tới giúp đỡ.



Có điều ở trước mặt Lý Nhiên và Kiếm Phong dù người này lợi hại đến mấy thì e rằng cũng chỉ có thể trở thành khán giả đứng nhìn, căn bản không làm nên trò trống gì.



- Ngươi thế mà lại dám tham gia cuộc chiến Thiên Cương cảnh.



Ngay lúc này, Lý Niệm đứng bên phía Lý gia quét mắt về phía Tần Vấn Thiên, có vẻ vô cùng kinh ngạc.



- Lý Niệm, lúc đầu nếu không phải Tần huynh không muốn so đo với ngươi thì ngươi nghĩ mình còn có thể xuất hiện ở nơi này à?



Tông Càn liếc đối phương hừ lạnh một tiếng.



Đôi mắt Lý Nhiên cũng chậm rãi chuyển qua rơi trên người Tần Vấn Thiên, trên mặt thoáng lộ ra vẻ khinh miệt:



- Ngươi tự đi xuống đi.




Trận chiến này là cuộc chiến của hắn và Kiếm Phong. Hắn đã mong chờ trận chiến này rất lâu rồi, vì vậy Thiên Kiếm tông và Lý gia mới ngầm liên thủ với nhau, trực tiếp loại Tông gia ra. Thắng bại giữa bọn họ do chiến đấu của Lý Nhiên và Kiếm Phong quyết định.



Kiếm Phong cũng liếc nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc hờ hững như thường. Dường như đây là người tu hành trong động phủ trên vách núi bên ngoài kiếm mạch vào tối hôm đó.



Nhưng mà hắn cũng chỉ tùy ý nhìn một cái liền nhìn lại về phía Lý Nhiên, đúng như Lý Nhiên nghĩ, trận chiến này không có chuyện của Tần Vấn Thiên.



Tự hắn đi xuống đương nhiên là tốt nhất.



Tần Vấn Thiên im lặng đứng đó, tuy vào Thiên Cương nhưng với hắn mà nói, cuộc chiến cùng cảnh giới căn bản không có bất kỳ áp lực gì.



Lúc trước tranh đoạt bảng Thiên Mệnh trong hoàng triều Đại Hạ có biết bao là thiên tài. Hơn nữa còn là thiên tài đỉnh phong của Đại Hạ, yêu nghiệt từ các thế lực lớn cấp bá chủ tụ họp lại, hắn đều không sợ hãi mà còn giành được hạng nhất.



Hiện tại trong thành Bái Kiếm, nếu không vì giúp Tông gia đoạt kiếm mạch, hắn thậm chí sẽ không đến tham gia trận chiến này làm gì.



Đối với hắn mà nói, trận chiến này không có ý nghĩa gì cả.



Tần Vấn Thiên bình tĩnh tựa như không nghe thấy lời Lý Nhiên nói. Lý Nhiên đang giằng co với Kiếm Phong cũng hơi nhíu mày, một tia hàn mang bắn ra quét về phía Tần Vấn Thiên. Hắn nheo mắt, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn. Một tiếng kiếm rít vang lên, chỉ thấy thanh cổ kiếm hắn đeo sau lưng nháy mắt lơ lửng trước người hắn dẫn theo một tiếng oong nhắm thẳng về phía Tần Vấn Thiên.



- Ngươi không nên tham dự vào trận chiến này, ngươi tham chiến đã là sai lầm. Vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi nên biết quý trọng, đây là sai lầm thứ hai.



Lý Nhiên từ tốn nói, lại nhìn về phía Kiếm Phong hỏi:



- Ngươi và ta cũng không ức hiếp hắn, mỗi người một kiếm xem ai giết chết kẻ ngoại viện mà Tông gia mời tới này trước, thế nào?



Sau khi Kiếm Phong nghe lời này liền nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Ngươi không phải đối thủ đâu, tự mình đi xuống đi.



Trong thành Bái Kiếm, cùng cảnh giới, Kiếm Phong tự thấy còn chưa gặp được đối thủ, duy chỉ có Lý Nhiên quật khởi từ Lý gia là nghe nói có thiên phú cực kỳ ưu tú, nên mới khiến hắn hứng thú với trận chiến này.



Lúc hắn còn là Nguyên Phủ đã được tông chủ Thiên Kiếm tông bổ nhiệm thân phận Kiếm Tử. Tu kiếm nhiều năm, kiếm tâm cứng cỏi không gì sánh được. Hắn tin rằng trong thành Bái Kiếm tuyệt đối không ai cùng cảnh giới có thể chiến thắng hắn.



- Ngươi đã không muốn ra tay, ta đây giải quyết hắn trước rồi lại đánh với ngươi một trận.



Lý Nhiên thấy Kiếm Phong cho Tần Vấn Thiên cơ hội, nhưng hắn ta thì không muốn cho. Chỉ thấy hắn ta giơ tay cầm lấy thanh kiếm trước người. Trong nháy mắt, thân hình hắn thẳng tắp tựa như một thanh kiếm vậy, bước từng bước về phía Tần Vấn Thiên.



Từng luồng ánh sáng chói mắt bắn ra từ trên thân kiếm dường như khiến mắt người ta không cách nào mở ra được. Toàn thân thanh kiếm của hắn rựa rỡ chói chang lóa mắt tựa như mặt trới.



Gió lên, tia sáng lóe.



Đoàn người chỉ thấy thân thể Lý Nhiên tựa như hóa thành một luồng kiếm quang, những người có thực lực yếu không khỏi giơ tay lên che mắt mình.



Kiếm của Lý Nhiên sao lại rực rỡ như vậy, tựa như ánh sáng, lại chói chang như mặt trời.



Kiếm quang chợt hiện, trong nháy mắt này, dưới kiếm của Lý Nhiên, quanh thân Tần Vấn Thiên dường như xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh. Luồng ánh sáng mạnh này lóe lên lại khiến người ta cảm giác rét lạnh thấu xương.



Kiếm của Lý Nhiên, nhất kiếm phong hầu.



Nghe đồn Lý Nhiên của Lý gia rất ít xuất kiếm, bởi vì kiêu ngạo, bởi vì khinh thường. Nhưng hôm nay là cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch, hắn sẽ cùng Kiếm Phong đánh một trận, bởi vậy kiếm của hắn lấy tư thái chói mắt để phóng ra.



Lấy Kiếm Tử Tông gia tế kiếm.



Tuy ánh sáng mạnh đâm vào mắt nhưng mọi người vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, muốn xem rõ một kiếm đoạt mệnh của Lý Nhiên.



Người Lý gia hơi nhếch khóe môi dẫn theo vài phần cao ngạo, Lý Niệm lại càng lộ ra vẻ khinh miệt.




Kiếm dừng chính là lúc Tần Vấn Thiên bỏ mạng.



Mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, kiếm của hắn đột nhiên ra khỏi vỏ tựa như một tia chớp. Tần Vấn Thiên hơi giơ tay lên, kiếm liền trực tiếp rơi vào tay hắn, động tác vô cùng ung dung, thậm chí hắn không né tránh một kiếm của đối phương.



Một kiếm nhanh như vậy, chỉ cần trong nháy mắt là có thể lấy mạng hắn.



Lý Nhiên nhanh, kiếm của Tần Vấn Thiên há lại không nhanh.



Chỉ thấy bàn tay hắn khẽ run, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Dường như kiếm của hắn chỉ nhẹ nhàng lay động, mọi người tựa như thấy Tần Vấn Thiên sẽ bị kiếm quang này chém chết.



Dù là người Tông gia cũng ngây ra, Tần Vấn Thiên hắn vậy mà lại không hề tránh né sao?



Một kiếm như vậy, lúc này căn bản không tránh kịp nữa rồi.



Kiếm quang rơi xuống, thân ảnh của Tần Vấn Thiên bị một kiếm bổ ra khiến rất nhiều người đều ngẩn ra.



Người Tông gia chỉ cảm thấy lạnh cả người, mà những người khác lại cảm thấy bình thường, khóe miệng Lý Niệm nhếch lên càng cao.



- Hả?



Đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện. Bọn họ thấy bên cạnh Lý Nhiên hiện ra một tàn ảnh, tàn ảnh này kéo dài, ngay sau đó xuất hiện phía sau Lý Nhiên hai bước. Về phần thân ảnh bị kiếm quang của Lý Nhiên bổ ra cũng đã biến mất, thứ hắn bổ trúng chẳng qua là một đạo tàn ảnh mà thôi.



- Đây... nhanh quá!



Mọi người hít một hơi khí lạnh, một kiếm của Lý Nhiên không hề đánh trúng.



Kiếm ý tiêu tán, kiếm quang không còn, Tần Vấn Thiên vẫn đứng đó đưa lưng về phía Lý Nhiên như trước. Mọi người theo dõi hắn tựa như muốn nhìn rõ xem Tần Vấn Thiên có bị thương hay không?



Thân thể Lý Nhiên chầm chậm xoay lại, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn không nhúc nhích như cũ khiến mọi người thầm than, xem ra Tần Vấn Thiên vẫn không tránh thoát một kiếm kia.



- Làm sao có thể?



Một giọng nói khàn khàn từ miệng Lý Nhiên phun ra, ngay sau đó, nơi cổ họng hắn lóe lên vết máu, máu tươi tuôn ra không ngừng.



Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều cứng lại ở nơi đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.



Thân thể Lý Nhiên chậm rãi ngã xuống.



Kiếm ngâm, người chết.



Kiếm tu giao chiến chính là kiếm phong nguy hiểm nhất, một ý nghĩ sai lầm, một kiếm lìa đời.



Lý Nhiên tự cho là cao ngạo, bảo Tần Vấn Thiên tự mình đi xuống chiến đài giờ lại bị đối phương một kiếm cắt đứt cổ họng, Kiếm Tử Lý gia đã chết.



Một luồng ý lạnh như băng bao phủ trên người Lý Niệm, cô ta hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như không thể tin được đây là sự thật. Nhìn bóng người ngã xuống kia, thân thể cô không nhịn được mà run lên.



Vẻ mặt đám người Lý gia đều xanh mét.



Bọn họ và Thiên Kiếm tông cùng chung suy nghĩ, chính là để Lý Nhiên cùng Kiếm Phong của Thiên Kiếm tông đánh một trận giành quyền giữ kiếm mạch, nhưng bây giờ Lý gia họ đã bị loại bỏ, còn mất đi một vị Kiếm Tử.



- Hay!



- Kiếm Tử Tần Vấn!



Trong ánh mắt người Tông gia lộ vẻ cuồng nhiệt, khẩn trương và thất vọng vừa rồi không còn sót lại chút gì, chỉ có từng luồng nhiệt huyết khuấy động trong lòng.



Một kiếm này quá đẹp, quét sạch nhục nhã vừa rồi của Tông gia, cho Lý gia một bạt tai thật mạnh.




Lời nói cao ngạo của gia chủ Lý gia Lý Trấn Thiên ban nãy vẫn còn vang vọng bên tai, bây giờ đúng là tự rước lấy nhục.



- Lý gia chủ, lời của ngươi không đúng chút nào.



Tông Nghĩa hờ hững mở miệng khiến đôi mắt Lý Trấn Thiên phát ra hàn mang đáng sợ. Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên trên chiến đài.



- Dọn dẹp đi.



Lý Trấn Thiên phất tay, tức thì có người chạy lên nhặt xác cho Lý Nhiên.



Ba bên đã ước định, cuộc chiến tranh đoạt kiếm mạch này xem như sống chết có số, Lý Nhiên muốn giết Tần Vấn Thiên trước nào ngờ lại bị giết ngược lại.



Những người đứng bên vách núi cũng lộ ra vẻ mặt khác thường, xem ra Tông gia đã sớm có chuẩn bị rồi đây.



Lý gia còn muốn trực tiếp cùng Thiên Kiếm tông dùng trận chiến cuối cùng chiếm lấy quyền khai thác kiếm mạch mười năm, nào ngờ dường như lại thành may áo cưới cho Tông gia.



Chỉ cần Tông gia thắng trận chiến này, như vậy quyền khai thác kiếm mạch sẽ thuộc quyền sở hữu của Tông gia.



Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên trên thạch đài, mọi người chỉ thấy hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Kiếm Phong nói:



- Ngươi đi xuống đi.



Lời này của Tần Vấn Thiên bình thản vô cùng, cũng không có bất kỳ gợn sóng nào, vừa rồi Kiếm Phong bảo hắn đi xuống, bây giờ hắn trả câu nói này lại cho đối phương.



Nhưng cục diện lại bất đồng.



Trước đó mọi người đều cho rằng lời của Kiếm Phong là đúng, nhưng lúc này dường như cục diện lại đảo ngược lại.



Một kiếm diệt Lý Nhiên, tuy rằng Kiếm Phong là người có thiên phú mạnh nhất Thiên Kiếm tông, nhưng hắn có thể đánh một trận với Kiếm Tử Tông gia sao?



Lúc này cô gái dưới vách núi ngày đó từng nói Tần Vấn Thiên chỉ được cái mã đẹp trai kiếm thuật lại kém cỏi, giờ đây lại sinh ra cảm giác không chân thật. Đó là Kiếm Phong sư huynh mà cô ta sùng bái. Bây giờ người từng bị cô sỉ nhục là kiếm thuật kém cõi kia lại bảo Kiếm Phong sư huynh tự mình đi xuống.



- Kiếm ngâm, kiếm ảnh hiện, thứ ngươi lĩnh ngộ là kiếm đạo ý chí gì thế?



Kiếm Phong mở miệng hỏi, kiếm ý này khiến hắn cảm thấy phát lạnh.



- Không biết người khác gọi ý chí này như thế nào, có lẽ có thể xem đây là kiếm âm ý chí đi.



Tần Vấn Thiên thản nhiên mở miệng, Kiếm Phong khẽ gật đầu:



- Kiếm ngâm, kiếm âm, đùng là rất hợp. Với ý chí này, nếu ta gắng gượng đánh một trận thì có thể sẽ có cùng kết cục với Lý Nhiên, trận chiến này ta đã thua rồi.



Kiếm Phong vừa dứt lời thì lập tức xoay người, không để ý cái nhìn của người khác, cũng chẳng màng đến mặt mũi của Thiên Kiếm tông, trực tiếp đi xuống chiến đài xem như chịu thua.



Đây là sợ chết sao? Hay là do kiếm tâm không vững?



Chính bởi vì kiếm tâm của Kiếm Phong vững chắc nên hắn mới có thể thản nhiên nói ra lời như vậy ở trường hợp thế này, nếu hắn đánh thì chắc chắn sẽ chết, vậy nên hắn mới lập tức đi xuống chiến đài!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.