Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 370: Nhất bộ nhất sát





Trên mặt của đám đông lộ rõ vẻ hứng thú, người thanh niên áo trắng này là ai đây?



Lần đầu tiên hắn xuất hiện thì đã cướp nữ nhân, đoạt Tống Giai đi khiến cho Ân Thành bực bội.



Chẳng qua, Ân Thành chỉ cố sỉ nhục Tống Giai cho nên mới bắt cô ấy trở thành vật phẩm giao dịch, cho dù Tần Vấn Thiên đoạt cô ấy khiến Ân Thành không vui đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm gì hết.



Nhưng hiện tại thì khác, bảo vật Thương Duyệt muốn mà Tần Vấn Thiên cũng dám giành.



Lẽ nào Tấn Vấn Thiên không biết rằng quận chúa Thương Duyệt xuất hiện ở đây thì người của các thế gia lẫn tông môn kia đều hận không có cơ hội thể hiện bản thân với cô ấy à?



Lúc Tần Vấn Thiên nhảy ra thì khác nào lấy trứng chọi với đá, hắn lấy cái gì để giành với Thương Duyệt đây?



Suy nghĩ của Tần Vấn Thiên sao bọn họ có thể hiểu được. Khi đi lại ở bên ngoài, mạo hiểm rèn luyện thì sao có thể không đắc tội với cường giả được, Tần Vấn Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối mặt từ sớm rồi nên hắn không lo lắng chút nào. Cái hắn cần chính là lá bài tẩy của hắn càng nhiều thì năng lực bảo vệ tính mạng càng mạnh.



Bút không gian trước mắt lại thích hợp với ý tưởng của hắn, sao hắn có thể chịu bỏ qua được kia chứ?



- Tần mỗ lấy cây bút này chắc rồi.



Ngay sau khi Thương Duyệt vừa dứt lời thì Tần Vấn Thiên cũng đáp lại một cách dứt khoát, bầu không khí xung quanh thoáng cái như đông cứng lại, thậm chí có rất nhiều người đứng dậy.



Trên vách núi có gió thổi qua người của tất cả bọn họ, khiến cho trường bào của nhóm đệ tử thiên tài trong đình bên vách núi lay động theo. Tầm mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Tần Vấn Thiên, ẩn ẩn có khí thế áp bách ập tới chỗ Tần Vấn Thiên.



Hắn lấy cây bút này chắc rồi ư?



Ngữ khí cuồng vọng đến cỡ nào, lúc Thương Duyệt nói “ta không muốn bắt nạt ngươi” thì bọn họ thấy đó là điều tất nhiên nhưng mà Tấn Vấn Thiên hắn thì dựa vào cái gì chứ?




- Quận chúa, để ta đi lấy bút cho ngươi.



Một người trung niên đứng bên cạnh Thương Duyệt nhỏ giọng nói, rồi hơi cúi người với cô ta.



Nếu đã là đoạt bảo, hắn lại chính là thuộc hạ của Thương Duyệt, cô đoạt bảo hay hắn đoạt bảo cũng chẳng khác gì nhau, lúc này hắn bằng lòng lên làm thay cho cô ta.



- Nếu như ngươi ra tay thì có khác gì ta ra tay đâu, người khác sẽ nói Vương phủ ta không có người.



Thương Duyệt lạnh lùng nói, rõ ràng thái độ cuồng vọng của Tần Vấn Thiên đã chọc cô ta vô cùng bực mình, nhưng người trung niên vừa lên tiếng cạnh cô có tu vi rất cường đại, Thiên Cương cảnh tầng năm đỉnh phong, là một trong số các hộ vệ của cô ta.



Thương Duyệt cô ta coi trọng bảo vật, lại để cho nhân vật Thiên Cương cảnh tầng năm đỉnh phong tranh giành với một thanh niên Thiên Cương cảnh tầng ba, thế này há chẳng phải là trò cười hay sao.



- Tu vi của ta là Thiên Cương cảnh tầng bốn, bất kỳ kẻ nào có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn ở đây đều không dám nói là bản thân có thể thắng được



Thương Duyệt nhìn Tần Vấn Thiên rồi từ tốn nói tiếp:



- Ta đã nói rồi, ta không muốn bắt nạt ngươi, mà nếu như ngươi vẫn không biết điều như thế thì có ai thay ta xuất chiến không.



Thương Duyệt vừa dứt lời thì lập tức có vô số đạo thân ảnh lóe lên rồi nhảy xuống khu vực trung tâm ở đằng kia.



Những người vừa bước ra đều là nhân vật thiên tài của các thế gia tông môn có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, họ cười nói với Thương Duyệt:



- Ta đồng ý thay cô.



Về phần Tấn Vấn Thiên thì bọn họ không để ý cho lắm, bọn họ vẫn có thể dễ dàng bè đẹp Dương Đình như thường, bằng không bọn họ cũng chẳng đứng ra làm gì.



Đôi mắt đẹp của Thương Duyện nhìn về phía mấy người này, cuối cùng dừng ở trên người một thanh niên, trên trường bào của người nọ có in dấu ấn Kim Diễm. Đây là một vị nhân vật thiên tài của Kim Diễm thế gia, lực công kích cực kỳ cuồng bạo, người Thiên Cương cảnh tầng bốn bình thường đều không phải là đối thủ của hắn, còn về Thiên Cương cảnh tầng ba thì e rằng chắc chắn sẽ bị Kim Diễm của hắn thiêu chết.



- Kim Chiến, ngươi thay ta ra tay đi.



Thương Duyệt nhìn về phía đệ tử thiên tài của Kim Diễm thế gia rồi thản nhiên nói.



Khóe môi Kim Chiến nhếch lên thành nụ cười tự tin, giống như chiến thắng đã nằm trong tầm tay.



Còn những người khác thì đồng loạt quay trở về, quận chúa đã chọn rồi thì bọn họ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể để Kim Chiến kia chiếm lợi, thay quận chúa đấu một trận, đánh thắng thì sẽ có được hảo cảm của quận chúa.



Kim Chiến từ từ quét mắt qua nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nụ cười trên môi lộ ra ý trào phúng khinh thường.



“Người này đúng là muốn chết thật đây mà.”



“Đã thế thì mình sẽ thành toàn cho hắn.”



- Không phải là ngươi muốn đoạt bảo sao, mau lăn ra đây đi.



Kim Chiến phun ra một câu, nhưng mà Tần Vấn Thiên lại nhìn hắn rồi nói:



- Chờ chút đã.



- Hả?



Kim Chiến nhướng mày, lên tiếng nhạo báng:




- Ngươi không dám đánh à?



- Chờ một lát là được rồi.



Tần Vấn Thiên hờ hững đáp lời, nhưng lời vừa rồi của hắn khiến cho tất cả mọi người xôn xao, chẳng lẽ thanh niên áo trắng này lại sợ đánh không lại hay sao?



- Ta chẳng có thời gian đứng đây chơi với ngươi đâu!



Ngay khi lời Kim Chiến vừa dứt thì từ trong cơ thể hắn như có sức mạnh huyết mạch phun trào ra ngoài, dường như có một luồng khí nóng rát dữ dội đang lưu động trong người hắn. Sau đó hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn kim diễm, không gian xung quanh kim diễm nhất thời giống như bị bóp méo, không ngừng biến ảo.



Kim Chiến bước từng bước, cười khẩy đi về phía ngôi đình mà Tần Vấn Thiên đang ngồi.



Rất nhiều người có phần đồng tình với Tấn Vấn Thiên, Kim Chiến muốn dựa vào trận đấu này để lấy lòng quận chúa, e rằng sẽ không nương tay với Tần Vấn Thiên.



Nhưng chính vào lúc này thì Tống Giai vòng qua đám đông đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên. Lúc cô nhìn thấy Kim Chiến đang bước thì ánh mắt không khỏi cương cứng lại.



- Làm xong rồi hả?



Tần Vấn Thiên cứ như không để ý đến Kim Chiến mà quay sang hỏi Tống Giai, sở dĩ hắn bảo chờ chính là vì biết Tống Giai đã trở lại.



- Ừ, tìm được không ít đấy.



Tống Giai đưa nhẫn cho Tần Vấn Thiên, hắn gật đầu mỉm cười, thu nhẫn thần văn lại rồi xách tiểu gia hỏa trên người để lên người Tống Giai, nói với cô:



- Đem gia hỏa này đi xung quanh dạo một vòng đi.



Đột nhiên, ngay lúc đó lại có một giọng nói vang lên bên tai Tống Giai:



- Sau hôm nay, chắc hẳn Ân Thành sẽ dần dần quên cô, nên cô hãy trở về gia tộc đi. Nếu như lo sợ Ân Thành trả thù thì cứ bảo gia tộc âm thầm rời khỏi đây, sủng vật của ta sẽ bảo vệ cô ra khỏi thành.



Tống Giai ngây người nhìn Tần Vấn Thiên.



- Yên tâm đi, tốc độ của tiểu gia hỏa này nhanh lắm, dù là Thiên Cương cảnh tầng năm cũng không thể đuổi kịp được nó đâu.



Tần Vấn Thiên nói tiếp. Tống Giai cắn môi, cô biết Tần Vấn Thiên đắc tội với Ân Thành chỉ vì giúp đỡ cô.



- Tại sao thế?



Tống Giai nhỏ giọng hỏi.



- Cô còn không đi mau!



Tần Vấn Thiên vung tay lên, Tống Giai lập tực cảm giác được một cỗ lực lượng ập tới, nâng thân thể cô bay ra ngoài, còn con chó trắng nhỏ thì nhảy lên bả vai của cô, đồng thời cô cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên lấy bầu rượu ra, uống một hớp như thể đang trả lời cô, không vì cái gì hết, chỉ vì một hầm rượu ngon thôi.



Mãi đến khi Tống Giai gặp được phụ thân, rồi cùng nhau tìm thấy người trong tộc thì vị quản sự của Lạc Thành Tống gia mới biết được, ngày hôm đó người thanh niên áo trắng lấy cả một hầm rượu đi là vì đưa một Tống Giai hoàn hảo không bị gì trở về cho bọn họ.



Sau đó, lại có một cổ lực lượng ập tới, Tống Giai nhìn thấy tiểu gia hỏa trên đầu vai cô thế mà lại quắp thân thể của cô bay lên không trung.



Nhưng đám người trên vách núi cũng không rảnh chú ý đến cô. Bởi vì lúc này Kim Chiến tới gần Tần Vấn Thiên, liệt diễm màu vàng kim mang theo nhiệt độ khủng bố, có thể đốt chết người khác.



Sau khi Tần Vấn Thiên uống một hớp rượu thì hắn đứng đậy, há mồm phun về phía kim diễm, ngay khi rượu đụng vào kim diễm thì có một cổ hỏa diễm bốc lên ngút trời.




Tất cả mọi người chỉ thấy người thanh niên áo trắng nọ mỉm cười, trong tay vẫn cầm hồ lô rượu, bước ra ngoài.



Mỗi bước chân hắn bước ra, cả đất trời thoáng chốc trở nên âm trầm, một cỗ khí tức khắc nghiệt khủng bố lan ra khiến cho tất cả mọi người ở trên không trung đều cảm thấy không gian trở nên nặng nề hơn.



Song, người cảm thấy nặng nề nhất chính là Kim Chiến, một bước chân của Tần Vấn Thiên giống như thiên địa nhất sát, dường như có một đạo kiếm ý đâm xuyên qua thân thể, chui vào bên trong người hắn, nổ mạnh trên Võ Mệnh Thiên Cương của hắn.



“Ầm!” Lực lượng của huyết mạch kim diễm hoàn toàn bùng phát, lúc này toàn thân Kim Chiến như đang tắm trong lửa, tựa như chiến thần hỏa diễm, Võ Mệnh Thiên Cương hiện ra như một đóa hỏa diễm màu vàng kim hình hoa sen, hắn vung tay về phía trước, lập tức có vô số đóa kim diễm bập bùng lao thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên bước ra một bước, khi bước thứ hai vừa đạp xuống thì Kim Chiến đột nhiên rên lên một tiếng, một thanh kiếm mạnh hơn nữa đâm vào cơ thể, xuyên qua Võ Mệnh Thiên Cương của hắn, mấy đóa hoa sen hỏa diễm màu vàng kim kia dường như xuất hiện vết rách.



Vẻ mặt Kim Chiến có phần tái nhớt, nụ cười tự tin xen lẫn trào phúng khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn lộ ra vẻ hoảng hốt.



Dù gì thì Kim Chiến cũng là người nổi tiếng trong thành Huyễn Vương, là thanh niên thiên tài của Kim Diễm thế gia, trận chiến này chính là vì đoạt bảo cho quận chúa, nếu như hắn thua thì có lẽ quận chúa sẽ không nói gì, nhưng trong lòng hắn sẽ có khúc mắc.



Chỉ với hai bước chân thế này đã đập tan tự tin của hắn, khiến hắn không còn lòng tin chiến thắng.



Toàn bộ Võ Mệnh Thiên Cương bùng phát, hai tay Kim Chiến tạo ấn, trong nháy mắt đã có ý chí võ đạo cường đại phóng ra ngoài, khắp không trung tựa như đang bị thiêu đốt, đóa hoa sen hỏa diễm màu vàng kim còn muốn sắc bén hơn đao kiếm, nó nhanh chóng xoay tròn rồi bay về phía Tần Vấn Thiên, còn thân thể Tấn Vấn Thiên thì cứ như sắp bốc cháy.



Nhưng thần sắc Tần Vấn Thiên vẫn bình thản không thay đổi, hắn lại bước một bước thứ ba ra.



Thất Sát kiếm thuật, nhất bộ nhất sát, nhất niệm nhất sát.



Lúc đệ tam sát đạp xuống thì từng đóa hoa sen hỏa diễm lập tức nổ tung giữa không trung, hóa thành những đóm lửa xinh đẹo, ý chí võ đạo chi kiếm tên người Tần Vấn Thiên nương theo vương giả chi kiếm của Võ Mệnh Thiên Cương bắn ra ngoài, sức mạnh bậc này khiến cho Võ Mệnh Thiên Cương của Kim Chiến bị kiếm ý xuyên thủng như muốn nứt ra.



Sau đó, Kim Chiến hét lên đau đớn, máu tươi tràn ra từ khóe môi, sắc mặt tái nhợt.



Một ngụm máu tươi này khiến cho ánh mắt của vô số người khựng lại, tất cả đều nhìn thanh niên áo trắng với vẻ kinh hãi.



Kim Chiến bị thương sao?



Thậm chí thanh niên áo trắng kia còn chưa chính thức ra tay, hắn chỉ mới bước lên có ba bước mà thôi.



Nhất bộ nhất sát, bước sau còn mạnh hơn bước trước.



Ở trên không trung đằng xa, Tống Giai quay đầu lại nhìn, cô cảm giác được kiếm ý ở bên kia, đồng thời cô cũng nhìn thấy Kim Chiến hộc máu, trong lòng cô chấn động dữ dội, ngơ ngác nhìn thanh niên áo trắng kia.



- Thì ra chính là hắn!



Lúc này Tống Giai mới biết, vị đại tiền bối vô cùng cường đại ở trên không, chẳng hề lộ diện, đã đuổi thuộc hạ của Ân Thành và cứu cô đi ngày hôm đó chính là Tần Vấn Thiên, hóa ra thanh niên áo trắng hời hợt, tựa như hắn không để chuyện gì trong lòng kia vẫn luôn ở bên cạnh cô.



Gió thổi qua làm mái tóc dài của Tống Giai tung bay, cô nhìn thoáng qua thanh niên áo trắng lần cuối rồi lập tức xoay người rời đi, trong mắt lộ ra ý cười nhưng vẫn nhòa hơi nước!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.