Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 394: Vì giết người mà đến





Tần Vấn Thiên đứng trong đám người nên cũng không dễ thấy được, nhìn thấy Ân Đình xuất hiện, trong mắt hắn lóe lên ý nghĩ giết người.



Sáu đại thiên kiêu vây giết hắn, suýt nữa làm cho Tiểu Hỗn Đản và Luyện Ngục mất mạng. Nếu không có hai đồng bạn thề sống chết bảo vệ thì hắn đã chết rồi. Bây giờ Luyện Ngục còn trọng thương chưa chữa trị được, chỉ có thể sinh tồn trong huyết mạch của hắn.



Hôm nay Ân Đình đã xuất hiện thì cũng chính là ngày chết của hắn.



Ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, Vân Nhu đứng đó, nàng ra khỏi Binh phủ thì đi theo Tần Vấn Thiên, rất tò mò về người mặc áo đen kia, nhưng sau đó lại bị tình hình trước mắt làm cho chấn động. Chín phái lớn, hoàng thất hoàng triều Đại Thương dồn dập đáp xuống, khung cảnh này sao lại không rung động được chứ. Bây giờ thiên kiêu của Ân gia Ân Đình muốn tranh thủ cơ hội này để trở thành đệ tử của chín phái lớn hoặc là gia nhập hoàng thất hoàng thành Đại Thương.



- Thực lực của Ân Đình này rất lợi hại, không biết nhân vật thiên kiêu của Ân gia có thể được chín phái lớn coi trọng hay không.



Vừa rồi Vân Nhu nhìn thấy một vị cường giả ngã xuống khi vào cổ trận Tử Lôi Kiếm, cũng thấy có chút kinh hãi, không ngờ để có được tư cách nhập môn lại nguy hiểm như vậy, quả nhiên chín phái lớn không dễ bước vào.



Ân Đình đã bước chân vào cổ trận Tử Lôi kiếm, chỉ thấy toàn thân hắn chìm trong lôi điện, trên người bùng nổ sức mạnh dâng trào, mỗi bước bước ra đều trầm ổn như núi. Thế nhưng tiến lên cùng với bước chân của hắn, Tử Lôi trong trận gầm thét, kiếm khí rít gào, tiếng trống cắt đứt tâm mạch người ta khiến hắn vừa đi vừa dừng, tốc độ rất chậm, đến giữa liền phun ra một ngụm máu tươi.



Nhưng vẻ mặt Ân Đình lộ ra ánh sáng của sấm sét, Tử Lôi bảo vệ thân thể hắn giống như đan vào sấm sét trong trận, từng bước vững vàng như trước, bão táp nhất thời mãnh liệt hơn, dọc đường, hắn liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, cuối cùng bóng người chợt bước mạnh một bước, ra khỏi cổ trận Tử Lôi Kiếm, bước lên chính giữa võ trường, hơi thở có chút không ổn định.



Nhưng mà vẫn rất chói mắt, thu hút ánh mắt của mọi người, khiến mọi người thán phục.



Nhưng người của chín phái lớn và hoàng triều lại không nói tiếng nào, giống như chẳng hề nhìn thấy gì cả.



Nhân vật thiên kiêu của thế lực lớn trong thành Huyễn Vương nếu đặt vào toàn bộ hoàng triều Đại Thương thì chỉ có thể được coi là thiên tài. Đại Thương mênh mông, loại thiên tài này có không ít, đương nhiên chín phái lớn sẽ không dễ dàng coi trọng, còn phải tiếp tục xem biểu hiện của hắn sau này.



- Mặc dù Ân Đình bước qua trận pháp nhưng phun ra mấy ngụm máu, chịu thương tích không nhỏ. Nhìn Ân Đình, trong lòng mọi người nghĩ, mình có thể bước qua cổ trận Tử Lôi Kiếm này không.




Vân Nhu cau mày, khẽ lắc đầu thở dài nói:



- Xem ra ta không có hi vọng rồi, ta không qua được trận pháp này.



Hai người bên cạnh Vân Nhu cũng đi theo hai bên, nghe lời nói này cũng lộ ra ý chán nản, bình thường bọn họ cũng coi như không phải là người thường nhưng đối mặt với trận pháp này lại không thể chinh phục.



Sau Ân Đình liên tiếp có người đi vào cổ trận Tử Lôi Kiếm, có người thất bại, thậm chí ngã xuống nhưng cũng có người thành công.



Tần Vấn Thiên vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ âm thầm quan sát. Trong nháy mắt đã qua nửa ngày, đã có rất nhiều người lục tục đi vào cổ trận Tử Lôi Kiếm, trong đó có một số không phải nhân vật thiên tài của thành Huyền Vương, bọn họ đến từ hoàng thành Đại Thương, sáu vương thành khác trong bảy vương thành lớn hoặc là từ khu vực khác.



Bây giờ tất cả đều hội tụ ở nơi này.



Ân Đình, Kim Diễm, Kiếm Kinh Thiên, Phong Vân Hạc và Tạ Vũ đều đã lên diễn võ trường to lớn, sáu đại nhân vật thiên kiêu cũng chỉ còn lại Thương Thích là chưa lên.



Vẻ mặt của các thế lực lớn phía sau họ đều chứa ý cười, trong lòng có chút chờ mong mãnh liệt. Nếu như được chín phái lớn lựa chọn thì sẽ có cơ hội lên như diều gặp gió, nhờ đó làm đòn bẩy, tương lai có thể bước vào Hoàng Cực Thánh tông.



Tuy cường giả trên võ trường đã không ít nhưng bọn họ chưa tranh phong mà đều chờ đợi. Cảnh giới của họ phần lớn đều là Thiên Cương tầng sáu và Thiên Cương tầng năm, người ở Thiên Cương tầng tư trở xuống cũng có nhưng rất ít. Bọn họ nhìn thấy tình huống này cũng biết là dù lên được võ trường, chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.



Lần này người cầm đầu Trượng Kiếm tông chính là Lâm Soái, sư tổ đưa tin, muốn tạo thanh thế cuồn cuộn để tìm ra thanh niên mặc áo trắng trong hình ảnh nhưng không hề có thêm tin tức nào khác.



Thành Huyễn Vương lớn như vậy, thanh niên áo trắng đã ra khỏi dãy Thiên Sơn hay chưa cũng không rõ, muốn tìm một người, nói nghe thì dễ, chỉ hy vọng nhờ vào việc nhận đệ tử có thể dẫn dụ hắn ra.



Chín phái lớn tụ hợp, thanh thế này chắc đã đủ lớn. Nếu người này là người sư tổ muốn tìm thì chắc là rất tài giỏi, sao có thể bỏ qua thời cơ chín phái lớn cùng tới như vậy.



Mặc dù cho tới lúc này Lâm Soái vẫn chưa thấy được thanh niên áo trắng nhưng hắn cũng không gấp, hắn có nhiều thời gian, có thể từ từ chờ.



Thanh niên áo trắng không ra, hắn sẽ chờ ở đây thêm ba tháng, nếu Trượng Kiếm tông hắn không đi thì các phái khác trong chín phái lớn cũng sẽ không đi.



Lúc này Lâm Soái cũng rất tò mò về người thanh niên mặc áo trắng kia, tính cách sư tổ kỳ lạ, chính là một lão nhân cực kỳ cố chấp, luôn làm việc tùy theo ý muốn. Nghe nói bây giờ đang vân du tứ phương, hiển niệm ở Trượng Kiếm tông chỉ vì dăn dò việc của thanh niên áo trắng kia, tất nhiên hắn muốn xem thử người thanh niên áo trắng này là nhân vật như thế nào.



Nếu hắn biết đây chỉ là một trò đùa quái đản của sư tổ hắn ở giữa đường thì không biết sẽ có suy nghĩ gì nữa.



Ngày đó lão giả gặp Tần Vấn Thiên thực sự chỉ là tình cờ. Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi cũng có tính cách đặc biệt mới thu hút sự chú ý của lão giả kia một chút, thế là có trận náo nhiệt lớn như vậy.



Trong võ trường, bóng dáng Từ Lam và Cơ Tuyết xuất hiện, bọn họ đều là đệ tử bên ngoài của Thanh Hoa sơn tất nhiên lần này đến đây là vì Thanh Hoa sơn.



Từ Lam đi tới trước mặt các cường giả của Thanh Hoa sơn nói:



- Vãn bối Từ Lam, chính là đệ tử bên ngoài của Thanh Hoa sơn, muốn bái vào môn hạ của Thanh Hoa sơn, kính xin các vị tiền bối ban tặng cơ hội kiểm tra.



- Ngươi đã muốn kiểm tra, ta sẽ tác thành cho ngươi.



Chỉ thấy một người Thanh Hoa sơn nhìn Từ Lam gật đầu, người này cũng là một nhân vật phi phàm. Chỉ thấy hắn vung tay lên, nhất thời có một tòa núi xanh trôi nổi phía trước khán đài của các cường giả Thanh Hoa sơn, vang lên tiếng nổ, quả núi này rơi thẳng vào trong võ trường.



- Núi này là Thanh Sơn, ngươi nếu có thể nâng Thanh Sơn lên ba thước, ta sẽ đồng ý thu ngươi vào môn hạ Thanh Hoa sơn ngay.




Cường giả Thanh Hoa Sơn mở miệng nói, vẻ mặt Từ Lam nghiêm túc liền đi tới trước tòa Thanh Sơn kia.



Chỉ thấy hai tay hắn ôm lấy nhưng sao có thể ôm được một ngọn núi cổ, chỉ có thể bám vào vách núi, bắt đầu sử dụng sức mạnh nhấc lên. Thanh Sơn không hề nhúc nhích, không chuyển động một chút nào.



- Nếu ta có thể nhấc Thanh Sơn lên thì có thể có cơ hội bái làm học trò của Thanh Hoa sơn hay không? Một cường giả khác hỏi.



- Nếu chúng ta công nhận thì được.



Cường giả Thanh Hoa sơn cười nói, nhất thời bóng dáng Tạ Vũ lóe lên, chín cánh tay xuất hiện cùng lúc, không ngừng kéo dài ra, bao quanh Thanh Sơn, bỗng dùng sức, truyền ra âm thanh ùng ùng, Thanh Sơn rung động, bị nhấc khỏi mặt đất. Chỉ trong nháy mắt vang lên tiếng ầm, Tạ Vũ kiệt sức, Thanh Sơn rơi xuống.



- Núi này nặng quá!



Tạ Vũ lắc đầu hít một hơi, Thanh Sơn này giống như có một sức mạnh kỳ diệu, lực của hắn càng mạnh thì Thanh Sơn càng nặng.



- Không phải núi nặng mà là người.



Một giọng nói truyền đến làm cho Tạ Vũ nhíu mày, ánh mắt chuyển qua liền thấy một bóng người đi tới, hai tay đặt trên Thanh Sơn. Hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận, sau một nén nhang, hắn động hai tay, trong chớp mắt, Thanh Sơn được nhấc lên, cách mặt đất ba thước rồi mới rơi xuống.



Chứng kiến cảnh này, vô số ánh mắt tụ vào người kia, có lẽ đây là người đầu tiên được bước vào chín phái lớn.



- Không tệ, có hứng thú gia nhập, trở thành đệ tử của Thanh Hoa sơn không?



- Vãn bối cầu còn không được.



Người này khom lưng nói, người của Thanh Hoa sơn lộ ra ý cười. Nếu đã tới thành Huyễn Vương thì tất nhiên chuyến này phải có thu hoạch mới được.



Lúc này bước chân của Ân Đình đi về phía Tử Lôi tông - một trong chín phái lớn, chỉ thấy trên khán đài Tử Lôi tông có một cường giả có mấy phần giống với Ân Đình.



- Vãn bối Ân Đình, hi vọng có thể mượn cơ hội này gia nhập vào Tử Lôi tông.



Ân Đình khom người nói, một cường giả Tử Lôi tông nhìn về phía người có tướng mạo tương tự Ân Đình, hỏi:



- Người này là cháu của huynh ư?



- Đúng vậy.



Người trung niên kia gật đầu mỉm cười, quay sang nói với Ân Đình:



- Cố gắng tranh thủ cơ hội lần này.



- Vâng, bá phụ.



Ân Đình gật đầu, nhất thời cường giả Tử Lôi tông vỗ một cái. Trong nháy mắt, phía trước xuất hiện một vùng không gian sấm sét, bên trong vùng không gian này có một bóng người hư ảo đang đứng, toàn thân tràn ngập sấm sét.



- Ngươi vào trận của con rối này, có thể đi bảy bước, mỗi một bước, con rối đánh ra một chưởng, nếu có thể bước đi được hết thì coi như vượt qua, không được phản kháng.



Ân Đình gật đầu nghiêm túc, lập tức bước vào không gian sấm sét. Quả nhiên, bước đầu tiên, con rối đánh ra một chưởng sấm sét, Ân Đình lấy thân ra đỡ.




Bước thứ hai, uy lực tàn sát của sấm sét càng cuồng bạo hơn, bước thứ ba, tiếng sấm gào thét, bước thứ tư, sấm sét cuồn cuộn như sóng lớn, bước thứ năm, sấm sét như cự thú cuồng mãnh... Thân thể Ân Đình bay thẳng ra, không thể đi qua.



- Đã rất khá, cố gắng thêm một chút.



Cường giả Tử Lôi tông mở miệng nói, mặc dù bá phụ Ân Đình ở Tử Lôi tông thì cũng không hề được châm chước.



- Vãn bối Tiết Phi, muốn gia nhập của Trảm Thiên phủ.



- Vãn bối Phong Vân Hạc, muốn gia nhập của Thần Long bảo.



- Vãn bối...



Trong võ trường, các cường giả khắp nơi nhao nhao chủ động bái vào cửa của môn phái mình muốn, nhất thời tất cả chín phái đều lấy phương pháp kiểm tra ra nhưng xác xuất có thể vượt qua thì rất thấp.



- Thương Thích, ngươi đi thử chút đi.



Trên khán đài của hoàng triều Đại Thương, một vị cường giả của vương phủ nói với Thương Thích. Hắn gật đầu, lập tức đi qua cổ trận Tử Lôi Kiếm, sau đó đi tới trước Trượng Kiếm tông nói: Vãn bối Thương Thích muốn được nhìn thấy khảo hạch của Trượng Kiếm tông.



Lâm Soái nhìn Thương Thích. Người này cũng không hề nói muốn gia nhập của Trượng Kiếm tông mà muốn thấy, nếu vậy thì cứ để hắn thấy vậy.



Lâm Soái vung tay lên, nhất thời từ trời hạ xuống từng ánh sáng kiếm trôi nổi trên không, hóa thành chín hàng, vắt ngang trên không.



- Kiếm này tru thân, tru tâm, nếu không có tâm chí cực kỳ kiên định thì bước vào chỉ có cái chết.



Lâm Soái từ tốn nói. Thương Thích ngẩng đầu nhìn về chín hàng kiếm quang phía trước, giống như mỗi hàng kiếm quang đều hội tụ thành một thanh kiếm sắc bén, hắn đi một bước tới trước kiếm, lại sinh ra ý rút lui.



Nếu không có tâm chí cực kỳ kiên định, đi vào chỉ có chết.



Vào lúc Thương Thích bước lên trên võ trường, sáu nhân vật thiên kiêu lớn, tất cả đều xuất hiện trên võ trường. Tần Vấn Thiên bước ra, đi tới cổ trận Tử Lôi Kiếm.



Vân Nhu thấy Tần Vấn Thiên đi tới chỗ đó liền hô:



- Cổ trận Tử Lôi Kiếm nguy hiểm, không phải thiên kiêu không thể vào, tại sao lại phải mạo hiểm như vậy.



- Cám ơn đã nhắc nhở.



Tần Vấn Thiên vẫn bình thản đáp lại, hắn mặc áo đen mang theo khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, sau lưng hắn đeo hai thanh binh khí bình thường, một là cây búa, một là kiếm dài, hai thần binh khác ở trong nhẫn Thần Văn. Hắn đến đây không phải vì chín phái lớn, hắn đến là để giết người!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.