Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 395: Một kiếm mất mạng





Người trong võ trường càng ngày càng nhiều, không ít cường giả bắt đầu khiêu chiến với những người khác, chỉ mong phô diễn lực chiến đấu mạnh mẽ để có được sự công nhận của chín phái lớn.



Dù sao độ khó của việc kiểm tra quá cao, người thông qua rất ít, có thể tưởng tượng được chín phía lớn nhận người nghiêm ngặt bao nhiêu.



Sau khi Thương Thích bước ra một bước đó, cảm nhận được uy áp từ chín hàng kiếm của Trượng Kiếm tông, cuối cùng vẫn từ bỏ.



Thương Thích, nhân vật thiên kiêu của vương phủ thành Huyễn Vương lại kiêng kỵ cách kiểm tra của Trượng Kiếm tông. Lúc nãy mạnh mẽ đến đây thăm dò, lại bị một lời của cường giả Trượng Kiếm tông dọa lui.



Kiếm này không chỉ tru thân còn tru tâm, nếu không có tâm chí cực kỳ kiên định bước vào chỉ có cái chết.



Thương Thích hắn không dám nếm thử con đường nhất định phải chết.



Trong võ trường hội tụ các thiên kiêu, cổ trận bên Tử Lôi Kiếm liên tục có người đi qua, có người thất bại, toàn thân Tần Vấn Thiên mặc áo đen đi tới trước cổ trận Tử Lôi Kiếm, sau đó chậm rãi bước vào trong trận pháp.



Ngay khi bàn chân đặt xuống, lập tức có tiếng trống như sấm rền, sau đó từng luồng sấm sét màu tím nổ xuống, Tần Vấn Thiên mặc cho sấm sét đánh vào thân thể, vẫn tiếp tục bước, bước chân ung dung, giống như có một làn sóng vô hình tràn ra, cảm nhận tất cả mọi thứ trong trận.



- Cổ trận Tử Lôi Kiếm thì ra là thế.



Tâm cảnh cảm tri của Tần Vấn Thiên cực kỳ mạnh mẽ, hiện giờ đã nắm rõ từng luồng chuyển động trong lòng bàn tay, nhanh chóng phát hiện ra bí ẩn của cổ trận Tử Lôi Kiếm. Công kích hạ xuống, người càng phản kháng càng mạnh, sức phản kháng sẽ làm chấn động trống sấm, làm cho trống sấm sinh ra ba tiếng công kích, đồng thời một hàng lôi trống kia cùng vang lên, khiến cho kiếm khí sấm chớp trong trận càng càn quét.



Trận pháp này thật khéo léo.



Tần Vấn Thiên đi từng bước tới sườn dốc như giẫm trên đất bằng, bất kỳ công kích nào vào cơ thể đều chỉ lượn quanh người, hắn chỉ dùng sức mạnh ý chí điều động thân thể, Lực ý chí và Yêu ý chí giống như hai tấm áo giáp, chỉ trong nháy mắt hắn đã đi qua cổ trận Tử Lôi Kiếm.




Cảnh này khiến cho những người xung quanh trận pháp hiện lên ánh mắt kỳ lạ. Bọn họ đã thấy rất nhiều người vào trận, người thành công cũng không ít nhưng những người thành công đó, có không ít người vô cùng mạnh mẽ, lấy lực phá lực, bá đạo mạnh mẽ, uy danh cuồn cuộn, khí thế không ai bì nổi nhưng chưa bao giờ chứng kiến người nào có thể đi qua cổ trận kia nhẹ nhàng như Tần Vấn Thiên.



Thanh niên mặc áo đen này mang theo khí chất lạnh lùng nghiêm nghị tạo cảm giác không thể nắm bắt được, giống như nhìn không thấu, hắn đi từng bước lên võ trường, đứng trên võ trường, đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không vội thử xem có thể qua được khảo hạch của chín phái lớn hay không.



Lúc này Tạ Vũ đang đứng trong đám người đưa mắt nhìn các chiêu bài sát hạch của chín phái lớn, âm thầm đo lường độ khó.



Độ khó của bất kỳ phái nào cũng rất cao, sau khi Thương Thích từ bỏ kiểm tra của Trượng Kiếm tông, có một người đã thử đi vào nhưng đã bỏ mạng bởi uy lực của chín hàng kiếm kia. Hắn đi qua được ba hàng kiếm đã bị diệt, xương cốt cũng chẳng còn. Người đó có thể đi qua cổ trận Tử Lôi Kiếm, chắc chắn thực lực không yếu, nhưng chỉ xông qua hàng kiếm uy thứ ba đã bị diệt, điều này chứng tỏ lực uy hiếp từ việc sát hạch của Trượng Kiếm tông đáng sợ hơn.



Đương nhiên Tạ Vũ hắn sẽ không chọn Trượng Kiếm tông, còn Thanh Hoa sơn thì vừa rồi hắn đã thất bại.



- Tạ Vũ, sao không tới Đại Địa môn thử một lần, ngươi am hiểu ý chí võ đạo, có khi lại đúng dịp.



Lúc này trong tai Tạ Vũ truyền đến một giọng nói, chính là cường giả trưởng bối La Hầu môn truyền âm cho hắn. Tuy Tạ Vũ là người của La Hầu môn nhưng hiển nhiên là La Hầu môn cũng hy vọng hắn có thể có được tiền đồ tốt hơn. Đối với nhân vật thực sự thiên tài thì tông môn sẽ không hạn chế sự phát triển của ngươi, đến một cảnh giới nhất định thì sớm muộn cũng phải ra ngoài, chỉ cần vẫn nhớ đến tông môn là được.



Tạ Vũ nhìn thoáng qua La Hầu môn, gật đầu với một người trung niên rồi liền bước tới Đại Địa môn.



Lúc này Kim Diễm cũng bước về phía Đại Địa môn. Tuy hắn am hiểu nhất là lửa nhưng cũng lĩnh hội ý chí võ đạo Đại địa. Trước đây hắn và Ân Đình, Tạ Vũ tranh đoạt Thiên Tượng quả chứa ý chí võ đạo Đại địa. Kết quả lại bị Tần Vấn Thiên nhanh chân đến trước, cuối cùng bọn họ không ai lấy được Thiên Tượng quả.



Ân Đình không chọn Đại Địa môn mà là Tử Lôi tông. Dù sao hắn cũng có trưởng bối đang tu hành ở Tử Lôi tông, nếu như hắn có thể bước vào thì tất nhiên họ sẽ chiếu cố đến hắn, vì vậy hắn chưa đi về phía Đại Địa môn.



Kiểm tra của Đại Địa môn là một con rối đại địa cao ba thước, toàn thân màu vàng đất giống như người khổng lồ đang đứng sừng sững, cường giả Đại Địa môn nói, người có thể một kích phá hủy con rối đại địa này thì thông qua, bất kể tu vi ở mức nào.



Nghe đồn rằng con rối này là thủ vệ đại địa, gặp mạnh càng mạnh, chính là con rối được dùng để rèn luyện sức chiến đấu của đệ tử trong môn phái và bảo vệ tông môn. Muốn phá hủy nó cũng không thể chỉ dựa vào sức mạnh là được.



Kim Diễm và Tạ Vũ đi lên trước, đưa mắt nhìn nhau.



- Tạ huynh, mời lên trước.



Kim Diễm khách sáo nói.



- Được.



Tạ Vũ gật đầu, chín cánh tay xuất hiện, truyền ra từng luồng nhịp đập, hắn bước chân lên trước, mỗi bước bước ra đều như là làm cho đất rung chuyển.



- Phá!



Tạ Vũ gầm lên một tiếng giận dữ, chín cánh tay cùng đánh vào một chỗ, quyền uy ngập trời, vang lên một tiếng nổ, tầng tầng sóng lớn chấn động đánh vào, con rối đại địa liên tục rung động, có bộ phận thân thể vỡ tan hóa thành đất vàng rơi trên mặt đất nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt con rối lóe lên, đất vàng trên mặt đất lại bị hút lên người nó một lần nữa, không hề thay đổi so với ban đầu.



- Một quyền này của ta chất chứa tám mươi mốt đạo quyền uy, toàn bộ đánh vào cơ thể con rối, vậy mà vẫn không thể nghiền nát nó.



Thần sắc Tạ Vũ trầm xuống liền nhường chỗ cho Kim Diễm.



Vẻ mặt Kim Diễm trở nên nghiêm trang, huyết mạch bùng nổ, toàn thân như tắm trong lửa, hai tay nâng hoa sen lửa màu vàng kim lên, rực rỡ không gì sánh được. Thân hình Kim Diễm run lên, hoa sen vàng chiếu thẳng vào thân thể con rối đại địa, xuyên qua nó, sau đó từ trong cơ thể con rối bùng cháy một ngọn lửa ngút trời.



Con rối đại địa cao ba thước chìm trong biển lửa nhưng khi ngọn lửa kia tắt rồi nó vẫn đứng sừng sững không chút sứt mẻ làm vẻ mặt Kim Diễm liên tục thay đổi.



- Kim Diễm huynh, bài kiểm tra của Đại Địa môn phải có liên quan đến ý chí võ đạo Đại địa, đương nhiên huynh dùng sức mạnh của lửa thì không thể thành công. Giọng của Tạ Vũ lộ ra sự đắc ý, dù sao hắn cũng làm tốt hơn Kim Diễm.




- Xem ra huynh đã chuẩn bị thử tiếp.



Kim Diễm quay đầu nhìn Tạ Vũ, trong mắt Tạ Vũ chợt hiện ra một tia nhìn sắc bén, hắn nhìn chằm chằm con rối đại địa nói:



- Đương nhiên.



- Cút ngay!



Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Tạ Vũ và Kim Diễm xoay người, bọn họ lập tức nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen đang giương mắt nhìn họ, ánh mắt sắc bén như đao.



Ánh mắt không ít người chuyển sang bên này, vừa rồi Tạ Vũ đã làm không tệ, thanh niên mặc áo đen này đột nhiên xuất hiện bảo Tạ Vũ và Kim Diễm cút.



Tạ Vũ cảm nhận được hơi thở trên người Tần Vấn Thiên, cảnh giới Thiên Cương tầng bốn, hắn hé miệng cười khẽ, lạnh nhạt nói:



- Thu lại lời vừa nói, nếu không dù người bước lên được võ trường này thì ngươi cũng sẽ hối hận khi tới nơi này.



- Cút xuống đi.



Kim Diễm nhìn Tần Vấn Thiên, phun ra giọng nói lạnh lẽo, phen giằng co bên này thu hút không ít sự quan tâm, đôi mắt đẹp của Vân Nhu hơi ngẩn ngơ, người này vượt qua cổ trận Tử Lôi Kiếm, bây giờ lại đi trêu chọc nhân vật thiên kiêu Tạ Vũ và Kim Diễm của thành Huyễn Vương, hắn muốn chết ư.



Tần Vấn Thiên gỡ cái bọc sau lưng xuống, cởi ra, lấy trường thương nắm trong tay, đôi mắt hắn liếc về phía cường giả chín phái trên khán đài, cất cao giọng nói:



- Chỉ hỏi một câu, có thể giết người trên võ trường không?



Phía hoàng triều Đại Thương, một vị cường giả cười nói:



- Nếu đã lên trên võ trường thì sinh tử có số, người khác không được can thiệp.



Sắc mặt cường giả của La Hầu môn và Kim Diễm thế gia đều mang ý lạnh, liếc về phía Tần Vấn Thiên, chỉ hỏi một câu có thể giết người không, chẳng lẽ hắn muốn giết Tạ Vũ và Kim Diễm?



Mặc dù chiến lực của hắn rất mạnh, thiên phú xuất chúng nhưng liệu có thể giết được nhân vật thiên kiêu cao hơn mình một cảnh giới sao?



- Muốn chết.



Có cường giả của Kim Diễm thế gia cười hờ hững.



Tạ Vũ và Kim Diễm cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.



- Đương nhiên có thể giết người.



Trong mắt Tạ Vũ hiện lên sát khí.



Tần Vấn Thiên ném miếng vải bọc trường thương lên sàn diễn võ, bước về phía trước rất nhẹ nhàng, không có một âm thanh nào. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ, sự bình tĩnh có chút không bình thường, trên người hắn giờ chỉ còn lại khí thế vô cùng bình thản.



Trong chín cánh tay của Tạ Vũ chất chứa ánh sáng màu vàng đất, khí thế nặng nề bộc phát ra, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên đang đi tới.




- Người này…



Trong mắt Vân Nhu ánh lên tia sáng khác thường, mặc dù không hề quen biết Tần Vấn Thiên nhưng lúc này chẳng biết vì sao nàng vẫn có cảm giác hồi hộp.



Người phía dưới võ trường nhìn Tần Vấn Thiên bước từng bước tới gần Tạ Vũ, ánh mắt của họ trong lúc lơ đãng như cũng đã bị hấp dẫn, dõi theo từng bước chân của Tần Vấn Thiên.



Cuối cùng khoảng cách giữa Tần Vấn Thiên và Tạ Vũ càng ngày càng gần, hắn giơ chân lên lên rồi hạ xuống, vang lên một tiếng sấm rền, ngay lúc này Tạ Vũ lại cảm giác được trái tim mình chợt rung lên, một luồng áp lực vô hình đột ngột bao phủ lấy hắn ta.



Tần Vấn Thiên tiếp tục nhấc chân lên, lại hạ xuống, nhìn như bình tĩnh nhưng Tạ Vũ đã có cảm giác hít thở không thông, tim đập dữ dội, có cảm giác vô cùng nguy hiểm.



- Ra tay.



Thân thể Tạ Vũ gào thét, chín cánh tay vung lên giận dữ, ngay lập tức nổi lên khí thế cuồng bạo.



Ngay lúc này Tần Vấn Thiên xuất kiếm.



Một kiếm im hơi lặng tiếng, không có tiếng gió gào thét, không có không khí cuồng bạo, chỉ có nhanh, trong nháy mắt xuyên qua ánh quyền, đâm về phía yết hầu Tạ Vũ.



Xoẹt!



Ngay lúc đó Tạ Vũ chỉ cảm thấy đầu óc bỗng nhiên mê muội, trời đất mù mịt, hắn chỉ cảm thấy thân thể chìm trong một vùng địa ngục, hàng vạn hàng nghìn ánh kiếm bắn tới làm cho sắc mặt hắn trắng bệch. Đây là cảnh giới Mộng Ma, trực tiếp nhấn chìm hắn.



Võ mệnh Thiên Cương bùng nổ, luồng khí trên người hắn điên cuồng bảo vệ thân thể.



- Phập!



Một tiếng vang nhỏ cắt đứt tất cả, đầu óc Tạ Vũ tỉnh táo lại, nhìn thanh niên áo đen phía trước, môi hắn run run, giống như đang muốn hỏi.



- Ngươi là ai?



- Sáu đại thiên kiêu, ngươi là người đầu tiên.



Một giọng nói truyền thẳng vào trong tai Tạ Vũ, mắt Tạ Vũ trợn to, nhìn chòng chọc vào bóng người áo đen phía trước.



Giọng nói này hẳn là thuộc về một thanh niên khác, thanh niên áo trắng từng cuồng chiến với sáu đại thiên kiêu bọn họ!



Rút kiếm dài ra, máu tươi, võ trường đột ngột trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi nơi quanh khán đài tập trung vào chỗ đó.



Thiên kiêu Tạ Vũ của La Hầu môn thành Huyễn Vương bị một kiếm gi ết chết!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.