Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 430: Phủ xuống tề vương phủ





Đông Sơn hầu, vương hầu nước Diệp, tràn đầy khí thế mà dẫn người đến, nỗi tức giận bùng phát ngập trời, muốn bất chấp hết thảy mà gi ết chết đệ tử của Trượng Kiếm tông, nhưng lại đột ngột mất mạng như thế.



Ông ta có tu vi Thiên Tượng cảnh, mạnh mẽ bực nào, không thể không nói người đứng phía sau lợi dụng Đông Sơn Cẩm đã thành công, có lẽ bọn họ cũng hiểu được với tính cách của Đông Sơn hầu thì chắc chắn ông ta sẽ báo thù, nhưng không hề nghĩ đến, Đông Sơn hầu mạnh mẽ tiến tới, nhưng chỉ trong giây lát đã bị giế t chết tại chỗ.



Nhìn thân thể bị chém đứt kia, trong lòng mọi người đều không tránh khỏi run rẩy kịch liệt, chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.



Trượng Kiếm tông trong chín đại môn phái, sao có thể là hư danh nói chơi.



Đông Sơn hầu xuất hiện, Tần Vấn Thiên liền sử dụng một món thần binh tính công kích khủng khiếp, đủ để uy hiếp được nhân vật Thiên Tượng cấp thấp, mặc dù Đông Sơn hầu cứng rắn chống cự, nhưng ông vẫn không thể đỡ được kích thứ hai.



Trong lòng bàn tay Đoạn Hàn như có một luồng ánh sáng rực rỡ, căn bản là không thể thấy rõ đây là món thần binh lợi khí gì, chỉ biết là tên Đoạn Hàn này đối nắm bắt thời cơ vô cùng nhanh nhạy, Đông Sơn hầu mới vừa chống lại công kích từ món thần binh của Tần Vấn Thiên, bóng tối bỗng xuất hiện, đám người Trượng Kiếm tông đồng thời ra tay gây nhiễu loạn năng lực cảm giác của Đông Sơn hầu, Đoạn Hàn đưa ra một kích tất sát, một chút ánh sáng trong bóng tối, tích chứa lực công kích còn đáng sợ hơn cả món thần binh của Tần Vấn Thiên, trực tiếp g iết chết Đông Sơn hầu.



Tên Đoạn Hàn này chính là đệ tử thân truyền thứ chín của Lăng Thiên kiếm chủ, làm sao lại có thể không có thủ đoạn mạnh mẽ, chắc chắn ánh sáng lúc nãy là do Lăng Thiên kiếm chủ cho hắn để đối phó với nhân vật có cảnh giới Thiên Tượng, tính cách của tên Đoạn Hàn này cực kỳ tàn nhẫn dứt khoát, Đông Sơn hầu vừa xuất hiện lập tức g iết chết tại chỗ, hắn vốn không có chút do dự gì, khiến cho Đông Sơn hầu còn chưa kịp bộc phát thực lực của mình đã lập tức chết thảm tại chỗ.



- Giết!



Đoạn Hàn không hề dừng lại dù chỉ một chút, đạp chân bay tới, tà áo đen bay phất phới phát ra những tiếng phần phật, cặp mắt đen nhánh kia khiến cho người của Đông Sơn Hầu phủ đều cảm thấy tuyệt vọng.



Đông Sơn hầu còn bị gi ết chết chỉ trong tích tắc, thì làm sao bọn họ có thể đủ sức chống lại những đệ tử của Trượng Kiếm tông này.



Không nói đến những người khác, chỉ riêng Đoạn Hàn với tu vi Thiên Cương cảnh tầng tám đỉnh phong, lực chiến đấu của đám cường giả Thiên Cương cảnh tầng chín của Hầu phủ người cũng không sánh bằng được.



Mà ngoại trừ Đoạn Hàn ra, những đệ tử Trượng Kiếm tông khác cũng rất mạnh, có một người Thiên Cương cảnh tầng tám còn, Thiên Cương cảnh tầng bảy có vài người, với lực lượng thế này, tuyệt đối có thể quét ngang hết thảy.



Quả nhiên, Đoạn Hàn tiến vào trong đám người Đông Sơn Hầu phủ, mỗi một kiếm chém ra đều có người chết, kiếm quang của hắn giống như tia sáng trong đêm tối, mọi người như đều hiểu được vì sao hắn lại mặc áo đen, một kiếm kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không một ai có thể ngăn cản.




Mới chỉ trong phút chốc, người của Đông Sơn Hầu phủ đã bị giết sạch trơn, người xung quanh bị làm cho sợ đến mức tất cả đều run rẩy, khả năng sát phạt bực này rốt cuộc là phải có được sự quyết đoán đến mức nào, mặc dù mọi người đều hiểu được rằng kể từ lúc hai bên vừa va chạm, ắt sẽ có một bên bước vào đường chết, nhưng đệ tử Trượng Kiếm tông tàn nhẫn và quả quyết như thế vẫn làm cho người ta cảm thấy hãi hùng, đại khái, đây chính là điểm khác biệt giữa đệ tử của môn phái lớn với đệ tự của các môn phái bình thường đi, nếu không thì sao có thể xưng bá một phương, khiến cho người trong thiên hạ đều phải kính sợ.



Vẻ mặt Tần Vấn Thiên rất lạnh lùng, khống chế Chu Tước tiến về phía trước, đệ tử Trượng Kiếm tông đi theo, hôm nay Đông Sơn hầu đã chét, không còn có ai tiếp tục cản đường đám người Tần Vấn Thiên nữa, đoàn người cuồn cuộn mà đi, tiếp tục tiến về phía hoàng cung Diệp quốc.



Trong Tề Vương phủ, sau khi nhận được tin tức Diệp Không Phàm vô cùng giận dữ, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh quét về phía những người phía dưới.



Kế sách liên hoàn như thế, lại có thể thất bại!



- Sao người của Trượng Kiếm tông lại có thể phát hiện kịp thời được như thế, không phải là ta đã bảo các ngươi sai người coi chừng bọn họ sao?



Diệp Không Phàm lạnh giọng quát lên, hắn biết được Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành một mình ra hoàng cung, lập tức sai người thực hiện kế này sách, chuẩn bị gi ết chết Tần Vấn Thiên, người phía dưới làm cũng rất không tệ, tìm được Đông Sơn hầu chịu tội thay.



Từ trước đến giờ Đông Sơn hầu vốn là người dễ xúc động, cái gì cũng không sợ, nhưng chỉ yêu chiều cái tên Đông Sơn Cẩm vô dụng kia, nếu Đông Sơn Cẩm chết ở trong tay Tần Vấn Thiên, chắc chăn ông ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà g iết chết Tần Vấn Thiên.



Quả nhiên Đông Sơn Cẩm chết rồi, mặc dù Tần Vấn Thiên biết rõ ràng đây là một âm mưu, nhưng với tính cách kiêu ngạo của hắn cùng với sự xem trọng của hắn đối với Mạc Khuynh Thành, hắn vẫn g iết chết Đông Sơn Cẩm, hết thảy đều xảy ra đúng theo dự liệu, nhưng Diệp Không Phàm hắn lại đánh giá thấp thực lực của Tần Vấn Thiên cùng với đám người Trượng Kiếm tông.



- Đoạn Hàn của Trượng Kiếm tông nhận thấy được có chuyện không đúng, lập tức không để ý đến sự ngăn trở trực tiếp đi tìm Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.



Phía dưới có người cúi đầu, khom lưng nói, tên Đoạn Hàn này thâm trầm mà quyết đoán, chính là một nhân vật rất khó dây dưa, bọn họ vốn đã tính toán rất muốn chu toàn, nhưng đối phương vẫn cứbỏ mặc.



- Không Phàm, tên Đoạn Hàn này chính là đệ tử của Lăng Thiên kiếm chủ, tất có chỗ bất phàm, hơn nữa còn có lá bài tẩy gi ết chết nhân vật Thiên Tượng, chắc là được Lăng Thiên kiếm chủ ban tặng, lần này là chúng ta khinh địch rồi.



Một người ngồi bên cạnh Diệp Không Phàm lên tiếng nói, vẻ mặt Diệp Không Phàm âm trầm, nhưng cũng khẽ gật đầu, nói:



- Chẳng qua là cũng không sao, không phải là bọn họ rất tức giận ư, muốn đến Tề Vương Cung tìm ta tính sổ? Đã thế, vậy thì cho bọn hắn một bài học đi!



- Không sai, nếu bọn họ dám can đảm đến đây, vậy thì sẽ có chuyện rất thú vị để xem!



Mọi người bên cạnh cười nói, Diệp Không Phàm nhìn về phía đám người phía dưới, lạnh nhạt nói:



- Lập tức triệu tập cường giả Thiên Cương cảnh đứng đầu vương phủ, nếu cường giả Thiên Tượng không tiện tham chiến, như vậy, hãy dùng lực lượng lớn mạnh nhất để dẫm nát bọn họ đi!



- Vâng!



Mọi người phía dưới lĩnh mệnh rời đi, Diệp Không Phàm đứng dậy, phất ống tay áo một cái, sau đó hắng giọng nói:



- Đi, chúng ta đi ra chờ bọn hắn đến!







Tại tẩm cung của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nằm ở trên giường, hoàng hậu và hoàng phi làm bạn ở hai bên, chỉ thấy lúc này, Nhân Hoàng vốn đang nghỉ ngơi chợt mở mắt ra, trong đôi mắt của Nhân Hoàng chợt có một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên, sau đó chỉ thấy Nhân Hoàng nhìn về phía hoàng hậu, ngài mở miệng nói:



- Truyền Thạch Hiên vào giúp ta, gọi Lăng Sương tới luôn.



Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe, nàng nhìn Nhân Hoàng, chỉ thấy Nhân Hoàng gật đầu với nàng, nàng liền lĩnh mệnh rời đi, không đến có bao lâu, một người nam tử có vẻ ngoài lạnh lùng, trên người mang theo sát khí thiết huyết cùng xuất hiện với Diệp Lăng Sương trong tẩm cung của Nhân Hoàng.



- Nhân Hoàng.



Thạch Hiên khom lưng với Nhân Hoàng.




- Ngươi triệu tập Đội Thiết Huyết Thiên Cương cùng với Đội Thần Tiễn Thiên Cương Điện đứng ngoài điện chờ chỉ, đồng thời, đưa hai tấm binh phù cho Lăng Sương.



Nhân Hoàng nói với Thạch Hiên, trong ánh mắt hiện Thạch Hiên lên một luồng sáng, nhưng không hề do dự, khom người nói với Nhân Hoàng:



- Vâng.



Dứt lời, hắn lấy ra hai tấm binh phù, trên một tấm binh phù trong đó có khắc hoa văn thần tiễn, tấm binh phù còn lại thì khắc hoa văn huyết sắc.



- Lăng Sương công chúa.



Thạch Hiên đưa cho binh phù Diệp Lăng Sương, Diệp Lăng Sương liếc mắt nhìn Nhân Hoàng một cái, thấy Nhân Hoàng gật đầu với nàng, nàng liền nhận lấy, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ không giải thích được, Đội Thiết Huyết và Đội Thần Tiễn nàng cũng chưa từng nghe nói tới, nói vậy đây là dòng chính của phụ hoàng, hẳn là không hề tầm thường, nhưng vì sao hôm nay phụ hoàng lại giao cho nàng hai tấm binh phù này?



- Thuộc hạ cũng nên đi.



Thạch Hiên mở miệng nói với Nhân Hoàng, lại thấy Nhân Hoàng dặn dò thêm một câu:



- Một mình ngươi triệu tập và thống lĩnh Long Tượng quân, âm thầm tiếp ứng, không cần lộ diện.



- Vâng.



Thạch Hiên gật đầu, ngay sau đó lập tức lui ra.



- Nhân Hoàng.



Ánh mắt Hoàng hậu lộ ra vẻ sầu lo, có chút bận tâm mà nhìn Nhân Hoàng, nhưng chắc hẳn là cũng biết Thạch Hiên là ai, cũng biết Long Tượng quân có ý là gì, hôm nay Nhân Hoàng liền định để lộ bọn họ ư?



- Không có chuyện gì, Tề vương lão đã sớm không để quân chủ là ta đây ở trong mắt, nếu đã như thế, bản thân ta muốn xem thử rốt cuộc lão có bao nhiêu lực lượng.



Trong đôi đồng tử của Nhân Hoàng hiện lên một luồng sáng lạnh, thế rồi ông nhìn về phía Diệp Lăng Sương, nói:



- Vấn Thiên hắn bị Diệp Không Phàm ám sát, hơn nữa Diệp Không Phàm còn tung lời đồn sỉ nhục Khuynh Thành ở bên ngoài, hôm nay Vấn Thiên đang theo người của Trượng Kiếm tông trở lại hoàng cung, ắt hẳn là sẽ đi Tề vương cung trước, đến lúc đó, Diệp Không Phàm sẽ sai người mạnh mẽ công kích người của Trượng Kiếm tông, ngươi dẫn theo dẫn hai doanh đội, truyền lệnh của Nhân Hoàng, Diệp Không Phàm thế tử Tề Vương, là đối tượng khả nghi tung tin nhục mạ danh dự của Thánh nữ Dược Hoàng cốc, muốn giết hại nghĩa tử của ta, truy vấn hỏi tội, nếu như Tề vương phủ chống cự, cứ xem như là phản nghịch.



Nghe Nhân Hoàng nói như thế, những người ngồi đầy đều phải sợ hãi, vẻ mặt hoàng hậu và Diệp Lăng Sương liên tục thay đổi, hôm nay Tề vương đã nắm trong tay lực lượng rất mạnh, sở dĩ vẫn chưa đoạt vị chẳng qua là vì kiêng dè việc Nhân Hoàng chưa chết, suy cho cùng Nhân Hoàng có chiến lực ngập trời, vô địch Diệp quốc, không có đợi đến lúc ông độc phát mà chết, Tề vương không muốn mạo hiểm, thà rằng chờ đợi, nhưng hôm nay Nhân Hoàng lại chủ động xuất kích, trong nháy mắt đã có thể gây xôn xao dư luận, ép Tề vương phải làm phản.



- Phụ hoàng!



Diệp Lăng Sương vì quá sợ hãi mà bật thốt lên.



- Lăng Sương, cứ làm theo như ta nói, nếu Tề vương làm phản, tất cả những người liên quan, có bao nhiêu người tạo phản, liền có thể thấy rất rõ ràng.



Nhân Hoàng bình tĩnh nói.



- Nếu như Tề vương trực tiếp tấn công tới đây, chúng ta biết phải đối phó như thế nào?



Diệp Lăng Sương vẫn rất hãi hùng, lên tiếng hỏi.



- Yên tâm, lão ta không dám.



Nhân Hoàng như thể đã nắm chắc tất cả trong tay, tựa như khôi phục lại phong thái thường ngày, thấy vẻ mặt của Nhân Hoàng, hoàng hậu lại không nhịn được mà lòng khẽ run, lập tức nói:



- Lăng Sương, làm theo lời phụ hoàng con đi.




- Lăng Sương, những chuyện còn lại, Thạch Hiên sẽ giải quyết, con đừng lo lắng, chuyện con phải làm, chính là trợ giúp Vấn Thiên, để cho Diệp Không Phàm thấy rõ đưuoc bản thân mình, ta cũng muốn biết, Vấn Thiên hắn sẽ gi ết chết Diệp Không Phàm như thế nào.



Trong ánh mắt của Nhân Hoàng hiện lên một tia sáng sắc nhọn, loáng thoáng tỏa ra khí chất bức người, giống như vừa khôi phục vẻ tao nhã tuyệt vời của trước kia.



Ngoài Nhân Hoàng điện, cường giả hội tụ, sát khí xông lên đến tận trời, nội tâm của tất cả mọi người đều run rẩy dữ dội, những người của Nhân Hoàng nhất mạch đều đang cảm thấy lo lắng cho Nhân Hoàng, còn những người của Tề vương nhất mạch thì đều cười lạnh trong lòng.



Nhân Hoàng, rốt cuộc đã sắp không được rồi ư, muốn liều chết đánh cược một lần, nào có đơn giản như vậy!



Nghĩ đến điểm này, trên mặt của bọn hắn đều trèo lên nụ cười lạnh lùng âm u, sợ rằng Nhân Hoàng đã trong tình thế không thể cứu vãn, Diệp quốc, đã đến lúc thay đổi chính trị.



...



Tề vương cung, uy nghiêm rộng lớn, thủ vệ nghiêm ngặt, bên ngoài có con đường cổ kim sắc, đi thông vào trong vương cung, chỉ thấy giờ phút này, có một nhóm người xuất hiện, chậm bước trên hư không, tất cả những người này đều mang khí thế ngập trời, sát khí lạnh đến thấu xương.



- Tề vương cung, ai dám tự ý xông vào?



Tại tường thành bên ngoài cung điện, một giọng nói lạnh lùng như băng cuồn cuộn truyền đến, chấn động cả hư không, Đoạn Hàn hất tà áo đen, đạp không bay tới, lạnh giọng quát một tiếng:



- Diệp Không Phàm Tử Lôi tông, nếu đã dám làm chuyện xấu xa như thế, thì mau lăn ra đây!



- Lăn ra đây, lăn ra đây...



Trong đất trời như có âm thanh vang vọng, truyền đi khắp cả Tề vương phủ, khiến cho vẻ mặt của rất nhiều người ở Tề vương phủ liên tục thay đổi, nhìn về phía ngoài Tề vương cung, không ngờ lại có người lớn mật như thế, dám tới đây khiêu khích uy nghiêm thế tử.



Diệp Không Phàm đứng trên một bậc thang ở trong cung điện, mắt nhìn về phương xa, làm sao hắn đi ra ngoài được, nếu không cho đối phương nhận phải cái tội danh tự tiện xông vào Tề vương phủ, sao có thể đối phó được với những đệ tử Trượng Kiếm tông kia.



- Đây không phải là nơi mà các ngươi có thể tự tiện xông vào, cút!



Diệp Không Phàm quát to một tiếng, âm thanh quanh quẩn trong hư không, nhưng lại cách không giằng co với giọng của Đoạn Hàn.



Trong con ngươi đen nhánh của Đoạn Hàn b ắn ra mũi nhọn sắc lạnh, suy tính của Diệp Không Phàm sao hắn có thể không đoán được, chỉ thấy hắn chậm rãi tiến tới, nói:



- Vừa giết vừa tiến vào!



- Đợi một chút!



Phía xa có tiếng gọi truyền đến, đám người Đoạn Hàn đưa mắt nhìn sang, dõi mắt về phía sau, liền thấy ở đằng xa có sát khí ngập trời, Diệp Lăng Sương mặc áo giáp, tư thế hiên ngang, dẫn theo hai đội quân đến đây, không có bao lâu, liền phủ xuống bên ngoài Tề vương phủ.



Diệp Lăng Sương đứng ở trên hư không, giận dữ quát lên một tiếng:



- Thế tử Tề Vương Diệp Không Phàm, bịa đặt sỉ nhục danh dự của Thánh nữ Dược Hoàng cốc, còn dám dùng độc kế hại chết mọi người của Đông Sơn Hầu phủ, muốn giết hại Tần Vấn Thiên, nghĩa tử của Nhân Hoàng, hôm nay, Nhân Hoàng đã hạ lệnh, truy nã Diệp Không Phàm đi hỏi tội, nếu phản kháng, coi như là phản nghịch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.