Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 80: Ván cờ





Tần Vấn Thiên chạy nhanh như chớp về hướng khác của khu rừng. Âm thanh xoàn xoạt vang lên liên tục. Hai người phía sau đuổi theo một lát thì ngừng lại, không tiếp tục truy đuổi hắn nữa. Dù gì bọn họ cũng có chuyện cần làm.



Hiện giờ Yến Vũ Hàn cũng đang chạy nhanh về phía trước. Hắn phất tay ra hiệu cho người ở đằng sau:



- Đuổi theo!



Tất cả im lặng gật đầu rồi âm thầm hành động.



Thời gian dần trôi, lúc này nhóm người kia từ sân sắn bắn của hoàng gia đã tiến vào trong Hắc Ám Sâm Lâm. Yêu khí ở nơi ày cũng trở nên dày đặc hơn. Mọi người đều giảm tốc độ rồi chậm rãi bước về phía trước.



Mục Nhu đã xuống ngựa đi vào trong rừng. Sau khi giết chết một con yêu thú thì cô thuần thục đào yêu đan ra. Rất nhiều đệ tử quý tộc bọn họ khi còn nhỏ đã đi theo trưởng bối rèn luyện, cho nên cũng quen tay hay việc với chuyện săn bắn.



- Có yêu khí!



Đúng lúc này Mục Nhu chợt ngẩng đầu nhìn về phía xa. Sau đó cô lập tức xoay người bỏ chạy không chút do dự. Cô đã sớm học được cách phân biệt mức độ nguy hiểm thông qua độ dày đặc của yêu khí ở trong Hắc Ám Sâm Lâm rồi. Mà cỗ yêu khí này e rằng cô không thể nào đánh lại được. Vì thế cô dứt khoát chạy sang hướng khác.



Ngay khi cô vừa rời khỏi đó thì có một luồng khí nóng thổi tới khiến cho cổ thụ hai bên đều bị đốt cháy. Sau đó có vài con yêu thú hung ác bước ra ngoài. Chúng nó có mình sư tử nhưng đầu lại dữ tợn hơn rất nhiều. Không những thế, trên người yêu thú cứng rắn như nham thạch, còn ẩn ẩn phát ra ánh lửa.



Yêu thú tinh thần, Hỏa Nham Sư



Loại yêu thú này có thể hấp thu được sức mạnh của hỏa diễm bên trong tinh thần chi lực để lớn lên. Hơn nữa loài này trời sinh đã có cơ thể giống như nham thạch, khả năng phòng ngự cực cao. Đây là yêu thú vô cùng lợi hại.



Lại thêm lệ khí của Hỏa Nham Sư rất nặng, cực kỳ khát máu hung tợn.



Chúng nó điên cuồng đuổi theo Mục Nhu, còn cô thì tăng tốc chạy trốn. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra hướng bên cạnh mình cũng có luồng yêu khí cường đại khác.



- Sở Linh.




Mục Nhu trông thấy một bóng người bị cả đàn yêu lang bao vây. Bộ dạng của người nọ lúc này có vẻ vô cùng chật vật, bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.



Ngoại trừ Sở Linh thì cũng có một nhóm khác đang chiến đấu với yêu thú. Đó chính là Tần Dao và mấy người của nước Tuyết Vân.



Mục Nhu chạy như điên về phía Sở Linh. Người còn chưa chạy tới thì cô đã phóng Tinh Hồn thứ hai của mình là Phong Bạo Tinh Hồn ra. Lúc này tốc độ của cô trở nên cực nhanh, thoắt cái đã tới gần Sở Linh. Cô vung tay chém một lưỡi đao gió vô cùng sắc bén vào đầu yêu lang.



- Ai mượn ngươi ra tay.



Sở Linh lạnh lùng nói nhưng tay vẫn không ngừng chém giết.



- Yêu thú lợi hại tới rồi, chúng ta mau đi thôi.



Mục Nhu quát to, có điều đã muộn mất rồi, cô nhanh chóng nhìn thấy vài con Hỏa Nham Sư lao đến bao vây lấy cô.



- Ngươi cố ý hại ta đây mà.



Sở Linh nhìn đám Hỏa Nham Sư trước mặt thì tái cả mặt. Theo khí tức trên người của mấy con Hỏa Nham Sư này thì e rằng chúng nó đã là yêu thú cấp năm, tương đương với Luân Mạch cảnh tầng ba rồi, lại còn là yêu thú tinh thần nên chắc phải ngang với Luân Mạch cảnh tầng năm hoặc tầng sáu.



Một đoàn hỏa diễm cuồng bạo bắn về phía hai người. Mục Nhu nhìn thấy thế thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Cô dùng gió lốc bao phủ lấy cơ thể. Thân pháp trở nên vô cùng ảo diệu, tránh thoát ngọn lửa rồi lướt tới gần Hỏa Nham Sư. Loại yêu thú này có lực phòng ngự vô cùng mạnh. Dựa vào thực lực của cô thì nếu không trực tiếp đánh trúng thì căn bản không làm gì được nó.



Trong lúc hai người đang chật vật chiến đấu thì Yến Vũ Hàn lại từ từ bước tới. Hắn cười như không cười nhìn chiến trường trước mắt.



- Yến Vũ Hàn, ngươi mau tới đây hỗ trợ đi.



Sở Linh nhìn thấy Yến Vũ Hàn thì lập tức quát lên. Còn Yến Vũ Hàn lại cười khẩy hỏi:



- Vậy ta nên giúp ngươi hay là giúp Mục Nhu đây?



- Mục Nhu rất ghét ngươi nên ngươi cũng đừng mặt dày mà bám lấy cô ta.



Sở Linh hờ hừng đáp lại. Lúc nói xong lại hét lên một tiếng, suýt chút nữa đã trúng đòn.



Mục Nhu nghe Sở Linh nói như thế thì vẻ mặt khựng lại. Lúc trước quan hệ của hai người vô cùng tốt. Thật không ngờ chỉ vì cô giúp cho Tần Vấn Thiên mà đối phương lại hận cô như thế.



- Ha ha.



Dường như Yến Vũ Hàn không vội vàng ra tay, hắn cười nói:



- Vậy điều kiện để ta ra tay thì sao?



- Ta sẽ cho ngươi năm mươi viên Tinh Vẫn thạch từ tầng trời thứ hai.



Sở Linh thầm rủa Yến Vũ Hàn. Đến lúc này mà tên khốn khiếp ấy lại muốn chơi cô ta nữa chứ. Còn Mục Nhu thì không lên tiếng, tiếp tục chiến đấu.



Chính vào lúc đó, một đạo cuồng phong quét qua. Tốc độ cực kỳ nhanh nhìn rõ mới biết là một bóng người. Chỉ kịp nhìn thấy hắn vọt tới cạnh Mục Nhu, sau đó có tiếng rồng ngâm vang lên rung trời. Một quyền vừa tung ra đã nện thẳng vào đầu của một con Hỏa Nham Sư.



- Ầm!



Sức mạnh khủng bổ đấm bay cả Hỏa Nham Sư. Có thể thấy uy lực của Hàng Long quyền mạnh đến bậc nào.



- Là hắn sao.



Lúc Mục Nhu nhìn rõ người vừa tới thì vui mừng ra mặt. Người này là một chàng trai đeo mặt nạ kỳ lân, tuy rằng quần áo trên người đã thay đổi, nhưng mà dựa theo vóc người lẫn chiêu thức Hàng Long quyền khi nãy thì đúng là Tần Vấn Thiên.



Sở Linh cũng chú ý tới sự xuất hiện của Tần Vấn Thiên. Cô không ngờ người đeo mặt nạ kỳ lân ở ảo mộng chi thành sẽ tới đây. Không biết hắn là người của học viện nào nữa.




- Cứ giao cho ta.



Âm thanh của Tần Vấn Thiên trầm thấp. Hắn lập tức dùng thân pháp Cửu Thiên Côn Bằng quyết. Lúc này Mục Nhu nhìn thấy có vô số ảo ảnh. Yêu lang căn bản không chịu nổi một đòn của hắn, ngay cả Hỏa Nham Sư cũng thế. Chỉ cần bị Tần Vấn Thiên đánh trúng thì sẽ lập tức bị thương nặng. Thần thông Hàng Long quyền Nhân cấp phát ra sức tấn công vô cùng đáng sợ khiến người khác phải thầm kinh hãi.



Tấn Vấn Thiên đang sử dụng thần nguyên được nguyên lực tinh thần từ tầng trời thứ năm ngưng tụ thành, uy lực sao có thể không mạnh chứ.



Yến Vũ Hàn nhìn thấy màn này thì sắc mắt cũng trở nên khó coi. Chính hắn là kẻ chuyên môn săn giết người của Kỵ Sĩ minh ở ảo mộng chi thành.



Chẳng mấy chốc trước mặt Tần Vấn Thiên chỉ còn mỗi một con Hỏa Nham Sư mà thôi. Thực lực của nó có thể sánh ngang với võ tu Luân Mạch cảnh tầng sáu.



- Grào!



Sau khi Hỏa Nham Sư rống lên một tiếng đầy giận dữ, nó điên cuồng nhào tới tấn công Tần Vấn Thiên.



Lúc này, Tần Vấn Thiên lại không né tránh, không hề sử dụng thân pháp mà lao thẳng tới chỗ Hỏa Nham Sư.



- Chết đi!



Khi Tần Vấn Thiên gầm lên một tiếng trầm thấp thì bàn tay hắn cũng cùng lúc đánh ra một chưởng bá đạo. Chưởng lực mơ hồ bất định, cương nhu lẫn lộn, uy lực khủng bố. Sau đó chỉ nghe âm thanh răng rắc vang lên. Đầu của con Hỏa Nham Sư lập tức nát vụn, cả người mềm oặt ngã xuống đất.



- Thật lợi hại.



Trong lòng Sở Linh rúng động. Khí tức của người này hẳn là Luân Mạch cảnh tầng năm, thế nhưng hắn lại có sức chiến đấu đáng sợ nhứ thế này. E rằng ngay cả tu sĩ Võ Mệnh Luân Mạch cảnh tầng sáu cũng có thể bị hắn giết chết.



Trong khi đó, Yến Vũ Hàn lại lộ ra một tia sắc bén. Hình như chưởng lực vừa rồi có phần giống với Thiên Thủ ấn nhưng cũng không phải.



Trái ngược với hai kẻ kia, Mục Nhu lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô đã luận bàn với Tần Vấn Thiên rất nhiều ngày cho nên biết rất rõ đối phương không hề tầm thường. Sau đó chỉ thấy thân ảnh của cô lóe lên giúp Sở Linh xử lý đám yêu lang xung quanh. Chẳng mấy chốc chiến trường đểu được dọn dẹp sạch sẽ.



Cùng lúc đó, ở chỗ khác, mặc dù cuộc chiến của nhóm người Tần Dao chưa kết thúc nhưng Tần Dao cũng không gặp phải nguy hiểm gì hết.



- Ầm!



Ngay lúc này, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ đột nhiên tản ra từ trên người Yến Vũ Hàn. Sau đó hắn bước từng bước, sát khí bùng lên dữ dội ập về phía Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên chợt xoay người lại nhìn về phía Yến Vũ Hàn, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.



Yến Vũ Hàn lao tới chỗ Tần Vấn Thiên, kiếm khí trên người hắn ngày càng mạnh mẽ, giống như một cỗ gió lốc kiếm khí đáng sợ vậy.



- Ầm!



Tần Vấn Thiên giẫm lên mặt đất một cái rồi lao về phía Yến Vũ Hàn. Thần nguyên chi lực trên người hắn hướng tới năm nhánh luân mạch điên cuồng chuyển động, phát ra âm thanh vô cùng khủng bố.



- Xoẹt xoẹt!



Yến Vũ Hàn chỉ tay về phía trước, kiếm khí trong ngón tay hóa thành một thanh kiếm đâm về phía Tần Vấn Thiên.



Cơ thể Tần Vấn Thiên lắc lư tựa như cây liễu. Trong nháy mắt khi thanh kiếm kia đâm tới thì chỉ lướt qua sát bên người hắn.



- Hừ!



Yến Vũ Hàn cười lạnh, tay hắn run lên chỉa năm ngón tay về phía trước. Kiếm khí mạnh mẽ dường như muốn xé rách tất cả mọi thứ.



Cùng lúc đó, luân mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên cũng phát ra âm thanh roẹt roẹt. Chỉ thấy người hắn đột nhiên nghiêng đi, bàn tay mang theo gió lốc đáng sợ vỗ về phía Yến Vũ Hàn giống như bão tố.



Công kích của hai người va chạm với nhau, chưởng ấn không ngừng bị xé rách. Còn Tần Vấn Thiên lẫn Yến Vũ Hàn thì đều bị đẩy lùi ra sau. Hiện giờ Yến Vũ Hàn cảm thấy khí huyết trong người sôi trào, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên tràn đầy sát khí.




Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua phần áo trước ngực đã bị xé rách một mảng lớn của mình. Cái này là do kiếm khí gây ra, nếu không phải hắn nhanh chóng lùi lại thì e rằng đã bị thương rồi. Quả nhiên không thể dễ dàng thắng Yến Vũ Hàn có tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy được.



Hiện tại lại có thêm nhiều người xuất hiện ở chỗ này. Tần Vấn Thiên nhìn xung quanh một vòng rồi thân thể lóe lên lùi qua một bên. Hắn nhìn về hướng Tần Dao, thấy nhóm Tần Dao cũng đã giải quyết phiền phức xong tiếp tục chạy về phía trước.



- Không...



Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiêng kêu đầy sợ hãi, khiến cho vẻ mặt Tần Vấn Thiên run lên, đây là tiếng của Tần Dao.



Hắn lập tức vọt về phía bên kia. Nhưng lúc hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì toàn thân đều run rẩy.



Trước mắt của Tần Vấn Thiên có một tòa thành màu đen thật lớn tản ra một cỗ khí tức âm trầm, giống như không thể nhìn thấy ánh mặt trời vậy. Cửa thành được đúc từ hắc thiết khiến người khác có cảm giác nặng nề.



Thế nhưng ở ngoài tòa thành này có một giáo trường được rào lại. Trong giáo trường có một đám yêu thú đáng sợ đang bao vây tấn công một người trung niên. Toàn thân người nọ đều là máu, tóc tai rũ rượi, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ.



- Phụ thân!



Tần Dao gào lên.



- Phụ thân.



Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.



Lẽ nào đám người Yến Vũ Hàn đi theo Tần Dao chính là muốn Tần Dao đến đây, nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn thế này sao?



Trận săn bắt này là chuẩn bị cho Tần Dao ư?



Mục đích của tên Sở Thiên Kiêu là gì đây?



Yến Vũ Hàn, Sở Linh, Mục Nhu và rất nhiều người khác đều đi tới đây, nhìn về tòa thành cổ trước mặt.



- Hắc Bảo trong truyền thuyết đây sao.



Mục Nhu thì thầm. Hắc Bảo là nơi giam giữ trọng phạm và tử tù. Nghe đồn tiến vào Hắc Bảo trong Hắc Ám Sâm Lâm thì có mà chạy đằng trời.



Còn người trung niên kia lại là phụ thân của Tần Dao. Nói vậy, đây cũng là phụ thần của Tần Vấn Thiên rồi.



Mục Nhu nghĩ tới đấy bèn lại gần Tần Vấn Thiên, nhỏ giọng nói:



- Hắc Bảo là trọng địa, bên trong canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, chỉ có vào mà không có ra. Hiện tại thì Tần Xuyên lại ở bên ngoài Hắc Bảo, xem ra đây là một ván cờ do kẻ khác bày ra, ngươi đừng mắc mưu bọn họ.



Trong lòng Tần Vấn Thiên rúng động. Hóa ra từ đầu Mục Nhu đã biết thân phận của hắn rồi.



Không ngờ đây lại là một ván cờ. Nhưng sao tên Sở Thiên Kiêu kia lại phải thiết kế ván cờ như thế này cơ chứ?



Hắn không hiểu rõ. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.