Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 83: Ta không thể chết được





Tần Vấn Thiên ngồi dưới đất, không quan tâm đến những xao động trong cơ thể, mà dùng ngân châm đâm liên tục vào các huyệt vị trên người.



Chỉ trong khoảnh khắc, máu trong người hắn lại sôi trào. Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh châm pháp phát huy tác dụng muốn cởi bỏ gông xiềng huyết mạch, đồng thời hai tay hắn đeo bao tay thần binh được khắc nên bởi Quy Nguyên thần văn.



Ầm!



Một đôi chân quét ngang mà đến, từng bóng chân khí thế ầm ầm như muốn đạp nát Tần Vấn Thiên đang ngồi trên mặt đất. Người này rõ ràng là có chỗ hơn người mới có thể may mắn trốn thoát khỏi công kích của Kim Hình kiếm, lực chân của hắn vô cùng khủng bố, tốc độ cũng cực kì nhanh, bởi vậy nên hắn là kẻ đầu tiên đánh tới.



Ầm!



Tần Vấn Thiên vươn tay ra, đôi chân có thể đạp nát đá tảng bị tóm gọn. Người kia bị mất thăng bằng, thần sắc thay đổi rõ rệt, khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên thì chỉ thấy trong mắt đối phương vằn lên tia máu chẳng khác gì một mãnh thú thuở hồng hoang.



Chùy lớn từ ánh sao xuất hiện trong tay trái của Tần Vấn Thiên rồi nện về phía đối phương chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang xa.



Cùng lúc ấy, Tần Vấn Thiên đứng dậy, khí tức trên người lại càng cuồng bạo và đôi chân thì run lên bần bật. Hắn đi thẳng về phía hai cường giả đang muốn truy kích Tần Dao. Cửu Thiên Côn Bằng quyết cấp hoàn mỹ bùng nổ lực lượng mang đến tốc độ nhanh tới cỡ nào? Chỉ một loáng sau, hắn đã đuổi kịp, Kim Cương Ấn phá toạc không khí đánh ra với khí thế như chẻ tre. Cả hai kẻ kia đều bị giết chết dưới chưởng ấn của hắn.



Từ đầu tới cuối Lạc Thiên Thu vẫn ngồi trên lưng tuấn mã nhìn hết thảy những chuyện này xảy ra. Thần sắc của hắn hơi dao động, không ngờ Tần Vấn Thiên lại dùng bí pháp để dẫn động huyết mạch chi lực, hơn nữa có thêm bao tay thần binh làm cho sức chiến đấu càng được tăng cao. Thế nhưng trong mắt của hắn thì kẻ kia chỉ đang giãy chết.



- Hửm?



Đúng lúc này, Lạc Thiên Thu ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hắn cảm thấy một luồng yêu khí đáng sợ đang lao về hướng này. Cả khoảng trời phía xa dường như đều bị bao phủ bởi một màu u tối.



- Xem ra trận náo loạn hôm nay gây ra động tĩnh hơi lớn, dẫn đến một trận thú triều nho nhỏ rồi.




Lạc Thiên Thu nhìn yêu khí che cả trời đất kia, bụng nói thầm một câu. Sau đó hắn lập tức ra lệnh:



- Đừng đuổi theo Tần Dao nữa.



Những người khác nhìn thấy yêu khí khổng lồ đang tới từ đằng xa thì cũng gật đầu rồi nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Bây giờ phải giết chết kẻ này trước đã.



Lạc Thiên Thu xuống ngựa, bước lên một bước, Tần Vấn Thiên lập tức cảm nhận được cảm giác nguy cơ mạnh mẽ ập tới.



Bộ pháp của Lạc Thiên Thu nhìn thì rất chậm, thế nhưng dường như hắn lại có thể đến gần bất cứ lúc nào. Cả người hắn chìm trong lôi uy, trông tựa như một lôi thần đáng sợ.



Đùng!



Mặt đất rung lên, Lạc Thiên Thu đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, vung thẳng ra một quyền mạnh mẽ, lôi uy khôn cùng tuôn ra cuồn cuộn, ánh sáng chói ngời khiến cho mắt người không mở nổi ra.



Tần Vấn Thiên dịch bước chân, luân mạch điên cuồng bùng nổ, dời non lấp bể, thiên địa thét gào.



Bước chân của Lạc Thiên Thu vững như thái sơn. Hắn lại tiến lên phía trước, bóng quyền loáng lên ba lần như vừa đánh ra ba quyền liên tục. Chấn động ầm ầm đáng sợ truyền tới cơ thể của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy toàn thân mình nứt toác ra, lôi điện vần vũ trên người như muốn xé toang cơ thể.



- Mạnh quá.



Đám người xung quanh đang muốn tiến lên phía trước đều phải thốt lên sợ hãi trước sự cường đại của Lạc Thiên Thu. Đây chính là Lạc Thiên Thu, phong thái hệt như cha hắn, người cha đã từng khiến cho cả nước Sở phải trời long đất lở năm xưa.



Tần Vấn Thiên cũng cảm nhận được sự bá đạo của tinh hồn và công pháp thần thông của Lạc Thiên Thu. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ thần nguyên tồn trữ trong bao tay thần binh bùng bổ. Trong nháy mắt ấy, hắn đánh ra một chưởng như biển cuộn sóng trào, chưởng ấn che trời lấp đất. Thần sắc của Lạc Thiên Thu dao động, Lôi Tôn tinh hồn bừng sáng, ánh mắt như ẩn chứa lôi điện bắn thẳng ra ngoài.



Tần Vấn Thiên cảm thấy cả người mình chết lặng. Hắn cũng điều động thần nguyên vào hai tròng mắt, thế nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra.



Cùng trong lúc đó, hai chân của Lạc Thiên Thu quét trên mặt đất, cả người bị đánh lùi về phía sau. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn đôi bao tay thần binh trên tay Tần Vấn Thiên.



Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, Lạc Thiên Thu cảm thấy luồng yêu khí kia càng ngày càng đậm, thậm chí còn nhìn thấy có yêu thú đang điên cuồng chạy đến. Hắn bật ra tiếng quát:



- Lui!



Lạc Thiên Thu vừa nói xong thì mấy người còn sống sót sau cuộc truy kích Tần Vấn Thiên đua nhau rút lui. Chỉ có Lạc Thiên Thu từ từ tiến về phía Tần Vấn Thiên, quyết tâm giết chết hắn trước kia rút chạy.



Tần Vấn Thiên nhìn thấy Lạc Thiên Thu tiến tới thì nuốt ngược ngụm máu chuẩn bị phun ra, toàn bộ thần nguyên điên cuồng sôi trào trong cơ thể hắn. Thực lực của Lạc Thiên Thu quá mạnh, hai người chênh lệch cảnh giới quá lớn, tu vi của Lạc Thiên Thu tận Luân Mạch cảnh tầng bảy đỉnh phong.



Hắn có thể đối phó với loại Luân Mạch cảnh tầng bảy như Yến Vũ Hàn, thế nhưng còn kém Lạc Thiên Thu xa lắm.



- Chết đi.



Lạc Thiên Thu áp sát trước người Tần Vấn Thiên, bàn tay hắn ấn về phía trước. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một lôi điện tôn giả vừa tấn công về phía mình, không tài nào chống cự được.



Tần Vấn Thiên dồn hết toàn bộ sức lực đánh ra một chưởng, nhưng hắn lại cảm thấy chưởng ấn của mình không ngừng bị phá hủy. Cuối cùng, một luồng lôi điện vô cùng khủng bố xông vào cơ thể hắn làm cho hắn lại bay vọt ra xa rồi ngã lăn trên đất, trong người không còn một chút sức lực nào nữa.



Lạc Thiên Thu nhìn thấy một đàn yêu thú điên cuồng lao tới thì quay người đi ngay với tốc độ cực nhanh. Yêu thú giẫm trên mặt đất tạo nên những tiếng ầm vang mãi không ngừng. Có một con yêu thú đến gần Tần Vấn Thiên, cúi đầu nhìn hắn một cái rồi lại lao thẳng về phía trước.




Sau đó có vô số yêu thú phóng về phía Tần Vấn Thiên, thế nhưng chúng đều không giẫm lên người hắn mà chỉ đi vòng qua bên cạnh hắn.



Tần Vấn Thiên dường như cảm giác được tất cả những việc ấy. Hắn cảm thấy mình sẽ chết, ý thức của hắn đã chìm vào mờ mịt mơ hồ, như thể khó mà ngưng tụ lại thêm một lần nữa.



- Ý thức tan thì sẽ chết, ta muốn sống!



Vô vàn chấp niệm mãnh liệt trào lên trong nội tâm của Tần Vấn Thiên, hắn không thể chết được!



Thù lớn còn chưa trả, làm sao hắn có thể chết đi?



Phụ thân Tần Xuyên còn bị giam cầm trong Hắc Bảo, làm sao hắn có thể chết đi?



Nếu như hắn chết đi thì làm sao xứng với ơn tri ngộ của Mạc lão sư, nếu như hắn chết đi thì làm sao trả được tình nghĩa chăm sóc bấy lâu của Nhược Hoan sư tỷ, nếu như hắn chết đi thì mập mạp sẽ lại bị người của Kị Sĩ minh bắt nạt coi thường.



Tần Vấn Thiên hắn không thể chết được! Ý chí của hắn không thể tan rã!



Đúng lúc này, một con yêu thú cường đại xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên. Đó là một con Hắc Phượng Điêu, mình điêu lông phượng, mắt sắc như dao.



Con Hắc Phượng Điêu ấy cúi đầu nhìn Tần Vấn Thiên ở bên dưới, con ngươi sắc lẻm lóe lên như đang suy nghĩ điều gì.



Tần Vấn Thiên cảm nhận được sự tồn tại của Hắc Phượng Điêu. Dường như hắn có một đôi mắt khác có thể nhìn thấy hết thảy ở bên ngoài. Chỉ cần con yêu thú này muốn thì chỉ sợ rằng hắn sẽ chết rất thảm thương.



- Ta không thể chết được!



Chấp niệm trong lòng Tần Vấn Thiên càng ngày càng mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, dường như có một luồng mộng niệm mới được sinh thành, thế rồi hắn và Hắc Phượng Điêu bỗng cùng xuất hiện trong một không gian độc đáo.



Hắc Phượng Điêu sửng sốt trong chốc lát, trong mắt dường như có sự kinh ngạc lóe lên.



- Mộng cảnh.



Hắc Phượng Điêu nhìn Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên dường như có thể nghe thấy lời nó nói. Chấp niệm cường liệt không muốn chết ở Hắc Ám Sâm Lâm đã giúp cho hắn bước vào tầng thứ hai của Chú Mộng pháp quyết, nhập mộng chi cảnh.



Đây là giấc mộng của Tần Vấn Thiên, đây là giấc mộng do hắn tạo nên, cả Hắc Phượng Điêu cũng bị kéo vào trong cảnh mộng.



Với lực lượng của Hắc Phượng Điêu thì nó có thể xé toang cảnh mộng để ra ngoài, thế nhưng nó lại không làm thế.



- Huyết mạch trong cơ thể ngươi là huyết mạch thế nào?



Hắc Phượng Điêu có thể tiến hành trao đổi với Tần Vấn Thiên, bởi vì đây là mộng của Tần Vấn Thiên.



- Ta không biết.



Tần Vấn Thiên lắc đầu.



- Vậy ngươi là có vai trò gì trong nước Sở? Vì sao lại biết nhập mộng chi pháp?



Hắc Phượng Điêu lại hỏi. Ở nước Sở có cực ít người biết pháp thuật nhập mộng này.




Bấy giờ Tần Vấn Thiên mới biết rằng thì ra chỉ số thông minh của Hắc Phượng Điêu trong Hắc Ám Sâm Lâm còn cao hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.



- Ta là Tần Vấn Thiên ở Tần phủ, thành Thiên Ung, nước Sở. Nhập mộng chi pháp là công pháp tu hành mà trưởng bối truyền thụ cho ta.



Tần Vấn Thiên đáp một cách cẩn thận. Hắc Phượng Điêu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:



- Bị thương nặng đến thế này mà không chết, lại có được huyết mạch như thế, để ta tặng cho ngươi một thứ này, còn sống hay chết thì phải trông vào chính bản thân ngươi.



Nói đoạn, Hắc Phượng Điêu xé rách cảnh mộng, Tần Vấn Thiên cảm thấy mình bay vụt lên trời, thân mình bị móng vuốt của Hắc Phượng Điêu quặp chặt bay vào chốn sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm.



Sau khi Hắc Phượng Điêu bay đi thì thú triều cũng rút, cứ như thể Hắc Phượng Điêu chính là kẻ dẫn đầu đợt thú triều này vậy.



Chỉ một thời gian ngắn sau,Hắc Ám Sâm Lâm lại chìm vào yên tĩnh.



Trong hư không, có cường giả cưỡi yêu thú tới.



- Khuynh Thành, người đâu cả rồi?



Một cường giả cưỡi yêu thú sư tử có cánh hỏi Mạc Khuynh Thành. Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành lóe lên, cô đáp:



- Ta không biết nữa, ta bị Sở Thiên Kiêu chặn lại, còn Lạc Thiên Thu thì đuổi theo giết Tần Vấn Thiên.



- Lại là Lạc Thiên Thu.



Trong mắt ông lão lóe lên ánh nhìn lành lạnh, bên cạnh hắn còn một cường giả nữa, chính là Nhậm Thiên Hành.



- Sở Thiên Kiêu làm việc to gan mà điên cuồng, cái gì cũng dám làm, hơn nữa còn qua lại gần gũi với người kia. Nếu hắn nắm quyền nước Sở thì chỉ sợ sau này học viện Đế Tinh sẽ gặp nguy hiểm.



Nhậm Thiên Hành thấp giọng nỏi rồi dõi mắt về chỗ sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm.



- Thiên Hành, theo lời Khuynh Thành nói thì thiên phú của Tần Vấn Thiên tuyệt đối không thua kém gì Lạc Thiên Thu, tính cách lại rất trọng tình nghĩa, dám vì cha mà đẩy bản thân vào cảnh hiểm nguy. Nếu hắn còn sống thì học viện Đế Tinh sẽ dốc hết sức để giúp đỡ hắn.



Ông lão lên tiếng khiến cho Nhậm Thiên Hành gật đầu:



- Ta vốn muốn xếp hắn vào kế hoạch, nếu lần này hắn còn sống mà trở về học viện Đế Tinh thì học viện Đế Tinh sẽ trải đường cho hắn.



Nói xong, bọn họ lại cưỡi gió mà đi. Họ vào Hắc Ám Sâm Lâm tìm kiếm nhưng không hề thấy tung tích của Tần Vấn Thiên hay thi thể hắn, không biết hắn sống chết thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.