Vô Địch Ác Ma

Chương 1: C1: Trọng sinh ta vẫn còn sống ư



Gió thổi nhè nhẹ trên thảo nguyên xanh nhuốm đầy máu, xác người nằm la liệt, những người này đều là tu tiên giả nguyên anh nhưng giờ tất cả đều bị giết xác nằm la liệt khắp nơi, cùng lúc tám cao thủ luyện hư cũng đã xuất hiện, trai có gái có, già có trẻ có, bọn họ đến đây với cùng một mục đích đó là tiêu diệt tên ác ma này, bọn họ bao vây lấy hắn.

"Ngươi quả thật là mạnh như lời đồn một mình có thể tiêu diệt hàng trăm tên tu tiên giả nguyên anh cảnh nhưng đáng tiết hôm nay là ngày mà tiểu tử nhà ngươi sẽ chết."

Một lão già với mái tóc bạc đang chống gậy nói.

Một người nữa cũng lên tiếng.

"Tiểu tử ngươi có hối hận vì những việc đã làm không hả?"

Hắn tuy đã kiệt sức nhưng vẫn cười to.

"Hối hận a? Không bao giờ, ngược lại ta cảm thấy những việc ta làm là rất đúng đắn."


"Vô sĩ, những việc mà ngươi làm đã khiến rất nhiều người phải chết, hôm nay bọn ta thay trời hành đạo."

Một tên hét lên đầy giận dữ rồi cầm chắc thanh kiếm trên tay phóng về phía hắn, do kiệt sức nên hắn không né được mà ăn trọn đòn vừa rồi, thanh kiếm đâm xuyên người hắn tuy vậy hắn ta vẫn cười to như không có việc gì xảy ra.

"Vô sĩ? Ta vô sĩ đấy thì đã sao? Ta giết người đấy thì đã sao? Vậy các ngươi không giết người sao? Chắc chắn là có rồi vậy thì các ngươi có quyền gì để phán quyết ta? Việc ta làm là do ta quyết."

Cả tám tên cao thủ luyện hư đều rất tức giận nhưng cũng không thể phản bác lại được vì thực sự cả tám người đều dựa trên danh nghĩa thực thi công lý mà giết người vô tội vạ.

"Diệp Bạch ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn láo toét!"

Nói rồi cả tám người lao về phía hắn mà tấn công.

"Nếu ta có chết ta cũng phải lôi các ngươi theo."

Dứt lời Diệp Bạch tự bạo gây ra một vụ nổ cực kì lớn, cách xa vài dặm vẫn bị ảnh hưởng, tuy vậy cả tám người đều chỉ bị thương chứ không ai chết cả.

Không gian dần tối lại, Diệp Bạch lờ mờ mở mắt ra, khung cảnh xung quanh làm cho hắn bất ngờ.

Lẽ nào ta vẫn còn sống ư?


Diệp Bạch đảo mắt nhìn xung quanh gian phòng, nói là phòng nhưng nơi này không khác gì một cái nhà kho cả, Diệp Bạch ôm đầu cố nhớ lại đây là nơi nào.

Đúng rồi đây chẳng phải là hoa sơn tông lúc nhỏ ta từng ở ư? Hay nói ta được trở về lại quá khứ rồi a?

Diệp Bạch cười to hét thành tiếng.

"Được sống lại một lần nữa, lần này lão tử sẽ giết sạch tám người các ngươi."

Xong Diệp Bạch ngồi dậy khỏi tấm thảm rách rưới, tiến đến bên cánh cửa rồi mở nó ra, ánh sáng chói chang chiếu vào bên trong gian phòng tối khung cảnh này đối với Diệp Bạch quả thật rất hoài niệm, bỗng một tên đệ tử đi tới, hắn ta là Trương Lí đệ tử nội môn của hoa sơn tông, luôn chế giễu và bắt nạt Diệp Bạch.

Diệp Bạch vừa nhớ ra tên này thì vô cùng tức giận mà dồn lực vào hai ngón tay tung ra "sát chỉ." đây là một đòn tấn công mà Diệp Bạch tự nghĩ ra với sức công phá cực lớn, sát chỉ được phóng thích ra với tốc độ vô cùng nhanh mắt thường khó mà nhìn thấy nhưng lại không gây bất kì tổn hại nào lên người Trương Lí dù sao thì hiện tại Diệp Bạch chỉ mới là phàm tầng hai thì sao có thể đánh lại hắn chứ, hắn ta nhăn mặt nhìn Diệp Bạch.

"Hừ ngươi mà cũng đòi đánh thắng ta ư? Nhưng dù sao thì chỉ hai ngày nữa thì đại hội tỉ võ của tông môn cũng diễn ra nên ta phải dưỡng sức xem như ngươi may, đúng rồi ngươi mau mau đi chặt củi đi còn phải đợi ta nhắc a."

Diệp Bạch vô cùng tức giận nhưng cũng không làm gì được hắn, đành phải xoay người vào trong lấy rìu và dây vào rừng đốn củi, vào trong rừng Diệp Bạch chỉ mãi lo tìm cái hang ở kiếp trước, Diệp Bạch chỉ là một tên thất bại không hơn không kém, tu luyện mãi cũng không lên được trúc cơ nên bị xem thường nhưng năm hắn hai mươi tuổi trong một lần lên rừng đốn củi như mọi khi thì trời lại đột nhiên đổ mưa, không còn cách nào nên hắn đã vào một hang động để trú mưa, nhưng tình cờ hắn đã tìm được một bộ xương và một quyển công pháp, sau khi hấp thụ xong bộ xương đó hắn đã học quyển công pháp nên mới nhanh chóng từ một kẻ thất bại mà trở nên mạnh như vậy, trở lại Diệp Bạch vẫn đang tìm lại cái hang đó, tìm nửa ngày trời cuối cùng cũng thấy, Diệp Bạch vui mừng khôn siết mà chạy vào trong, bộ xương và quyển công pháp vẫn ở đó, chỉ có điều là lần này thay vì tìm được ở năm hai mươi tuổi thì ngay bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi Diệp Bạch đã tìm được nó, Diệp Bạch vui mừng mà hét lên.


"Lần này lão tử sẽ giết sạch các ngươi."

Xong Diệp Bạch bắt đầu hấp thụ bộ xương đó, có lẽ do đến sớm hơn kiếp trước mà bộ xương vẫn còn giữ nhiều linh khí khiến Diệp Bạch đột phá một mạch lên trúc cơ tầng hai, sau đó hắn ngồi dậy giở quyển công pháp ra mà học lại.

Hai ngày sau.

Từ trong hang Diệp Bạch bước ra đi đến đâu, sát khí theo đến đó, Diệp Bạch dừng lại trước cổng hoa sơn tông.

"Vừa lúc đại hội tỉ võ cũng diễn ra, lần này lão tử sẽ tự tay tiêu diệt bọn ngươi các ngươi."

Nói xong Diệp Bạch bước vào cổng tông môn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.