Vô Địch Ác Ma

Chương 27: C27: Thức tỉnh bản năng



Diệp Bạch ngất đi đã lâu, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, Tử Yến thấy vậy cũng rất lo cho hắn, bấy giờ, trong tiềm thức của Diệp Bạch, hắn đang ở trong một không gian âm u, xung quanh không có gì khác ngoài bóng tối trãi dài vô tận.

Diệp Bạch muốn di chuyển, nhưng cơ thể lại cứng ngắc, cố cỡ nào cũng không cử động được, bỗng trước mặt Diệp Bạch, một tia sáng phát ra, tuy chỉ là một tia sáng nhỏ, nhưng nó lại mang theo, một nguồn năng lượng khổng lồ, cơ thể Diệp Bạch lúc này cũng di chuyển trở lại được.

Tia sáng đó bắt đầu bay đi, Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy, đi theo nó, cứ như vậy, không biết đã đi bao lâu, tia sáng đó bỗng dừng lại, Diệp Bạch đưa mắt lên nhìn, phía trước là một thực thể không xác định, cơ thể nó phát ra thứ ánh sáng chói mắt, đứng trước nó, Diệp Bạch không khác gì một con kiến.

Giống như, nó chỉ cần một tay, là đã đè bẹp Diệp Bạch, thực thể đó từ từ hạ tay xuống, sau đó phát ra tiếng nói.

"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?"

Diệp Bạch lúc này có chút run sợ, nếu lỡ nói không vừa ý câu nào, e rằng khó giữ được mạng, nhưng Diệp Bạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói to một tiếng.

"Không."


Ấy vậy, thực thể đó không hề tức giận, mà ngược lại còn cười to.

"Được, được, ta thích tính cách này của ngươi, để ta tự giới thiệu, ta là thời gian tạo hóa."

Thời gian tạo hóa? Thứ này chẳng phải là tồn tại cấp cao, thực thể được sinh ra từ cội nguồn, mang khả năng điều khiển thời gian nhánh, tên này chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết a.

Diệp Bạch nghe xong cái tên, liền không khỏi hoảng sợ, nghĩ thầm trong đầu, nhưng chưa để hắn kịp hoàn hồn, thời gian tạo hóa lại lên tiếng.

"Ngươi là Diệp Bạch phải không, sao, có muốn làm sứ giả của ta không."

Ngay lập tức Diệp bạch liền đáp lại.

"Ta đồng ý."

Chuyện tốt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối, sau khi Diệp Bạch dứt lời, thời gian tạo hóa búng tay một cái, cây thời gian trong người Diệp Bạch phát sáng, những tia sáng trên cơ thể thời gian tạo hóa bay ra, rồi dung hợp với cây thời gian trong người Diệp Bạch.

Diệp Bạch bị những đốm sáng bao bọc xung quanh, sau một lúc, những tia sáng đó dần biến mất, Diệp Bạch cảm giác cơ thể đã có sự thay đổi, thời gian tạo hóa lại lên tiếng.

"Được rồi, từ giờ ngươi là sứ giả của thời gian, hãy nhớ kĩ điều này."

Nói xong, Diệp Bạch bị cưỡng ép tỉnh dậy, mở mắt ra, bản thân đã nằm trên giường, Diệp Bạch không khỏi xoa xoa đầu mấy cái, sau đó tự kiểm tra lại cơ thể, quả thật cây thời gian trong cơ thể, đã trở nên khác hơn, nó to lớn hơn, năng lượng tỏa ra cũng lớn hơn.

Vậy có nghĩa là, những thứ lúc nãy là thật.


Diệp Bạch không khỏi cảm thán suy nghĩ, bản năng, một thứ bị phong ấn trong cơ thể, cần phải đánh thức nó, nhưng không phải ai cũng thành công, có những kẻ đối mặt với sinh tử, vẫn không thức tỉnh được, nhưng lại có những kẻ chỉ ngủ một giấc cũng thành công.

Bản năng của mỗi người không giống nhau, trước khi thức tỉnh bản năng, thường sẽ có một cuộc nói chuyện với một thực thể, vậy cũng có nghĩa là, bản năng của Diệp Bạch là sứ giả thời gian.

Loại bản năng này vô cùng hiếm có, giúp kẻ sỡ hữu không bị ràng buộc bởi thời gian phép tắc, đến một lúc nhất định, còn có thể ngao du giữa các nhánh thời gian, tiện tay cũng có thể đem một nhánh thời gian phá hủy.

Diệp Bạch ngồi dậy khỏi giường, bây giờ điều đầu tiên là, cần phải làm quen với sức mạnh mới này, nguyên lai bản năng mà Diệp Bạch thức tỉnh là, siêu cấp thích nghi, nên đối với loại bản năng, sứ giả thời gian này vẫn chưa biết tác dụng, khả năng ra sao.

Diệp Bạch đi ra khỏi phòng, ngủ một giấc, bây giờ khỏe ra hẳn, lúc này, từ trong phòng, Tử Yến cũng đi ra, ngáp một cái, thấy Diệp Bạch thì liền lên tiếng.

"Đồ nhi tỉnh rồi sao?"

"Sư tôn, ta khỏe rồi, mà ta ngất được bao lâu rồi."

Tử Yến xoa cầm, nghĩ một lúc rồi đáp lại.


"Đồ nhi, ngất đi cũng khoảng sáu ngày rồi."

Sáu ngày?

Diệp Bạch không khỏi thầm cảm thán, không ngờ cuộc nói chuyện ngắn đó, lại kéo dài đến sáu ngày, Diệp Bạch nhanh chóng chạy khỏi nhà.

"Sư tôn, ta tu luyện đây, người ăn trước đi."

Diệp Bạch vừa chạy vừa vẫy tay nói, Diệp Bạch đi ra sân, ngồi dưới gốc cây trong sân, nhắm mắt, lấy ra cây thời gian để quan sát.

Nhìn mãi cũng không biết thêm được gì, Diệp Bạch đành dẹp lại vào cơ thể, rồi bắt đầu tu luyện, linh khí xung quanh, tập trung lại nơi Diệp Bạch đang tu luyện, linh khí vô cùng nồng đậm, chưa hết, vũ trụ chi thể cũng đang hấp thụ năng lượng ngoài vũ trụ, nếu là người bình thường, e rằng đã chết do hấp thụ quá nhiều linh lực.

Nhưng trong cơ thể Diệp Bạch, có cây thời gian, nó giúp ôn hòa lại lượng linh khí được hấp thu, vì thế mà cho dù Diệp Bạch có hấp thu nhiều đến đâu, cũng chẳng sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.