Vô Địch Ác Ma

Chương 38: C38: Diệt cỏ tận gốc



Diệp Bạch ung dung bước tới, Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương, đều muốn ngăn hắn ta, nhưng lại không dám, Lâm Hàn thở hỗn hển, hỏi hệ thống.

"Hệ thống, đây là thứ gì a? Còn thượng cổ ma kiếm của ta đâu rồi."

Hệ thống nhanh chóng hiện lên, giải thích cho Lâm Hàn, nghe xong Lâm Hàn hỏi lại.

"Vậy tức là điểm của ta, trở về lúc chưa thuê, thượng cổ ma kiếm phải không?"

[ Không có vụ đó đâu mơ đi, bổn hệ thống không bị quay ngược thời gian.]

Lâm Hàn nghe xong, tức muốn ói máu, nhưng cũng không thể làm gì.

Bây giờ, thượng cổ ma kiếm không còn, cố lắm cũng chỉ cầm cự, được khoảng một canh giờ, là cùng.

Lâm Hàn nghĩ xong, nhanh chóng vào lại tư thế chiến đấu.


Diệp Bạch tụ linh lực vào ngón tay, chém về phía hai người kia, nhưng họ lại dễ dàng né được, Diệp Bạch vẫn tiếp tục, chém hàng trăm, hàng nghìn nhát, Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương, với tốc độ nhanh nhẹn, vẫn có thể né được.

Diệp Bạch thấy họ như vậy, chỉ cười một cái, rồi lại dùng ý niệm, đem những nhát chém đó trở lại, không kịp phản ứng hai người họ, bị dính vô số nhát chém, cơ thể chi chít vết thương, y phục bị rách vô số chỗ.

Tuy vậy, họ vẫn cố gượng dậy, không chịu đầu hàng.

"Mạc Tử Bắc ta, một đời bất khuất, ngươi nghĩ chỉ từng này, có thể hạ được ta a?"

Mạc Tử Bắc đứng dậy nói, nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, như chỉ cần đẩy nhẹ cũng hạ được, Diệp Bạch sau vài lần quay ngược thời gian, não đã bị ảnh hưởng không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi trong thờ gian dài, mới hồi phục được, nếu vẫn còn cố sử dụng nữa, e là khó mà sống được.

Diệp Bạch cũng biết điều này, nhanh chóng thu lại cây thời gian vào cơ thể, nhân lúc này, Lâm Hàn từ xa, phóng tới chỗ Diệp Bạch, tụ linh lực vào tay đấm mạnh vào ngực hắn, nhưng lần này khác với lần trước, Diệp Bạch đã kịp phản ứng, đưa tay chặn lại, chưa hết còn dùng thêm sức, như muốn bóp nát bàn tay của Lâm Hàn.

"Muốn đánh lén?"

Diệp Bạch mặt đầy sát khí, hỏi Lâm Hàn, xong dùng thêm lực, bóp nát bàn tay Lâm Hàn, máu thịt bắn tung tóe, tuy đau đớn vô cùng, nhưng Lâm Hàn vẫn cố gắng chịu đựng, xong nhanh chóng nhảy về sau, giữ khoảng cách.

Diệp Bạch cũng không muốn chơi đùa nữa, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Hàn, thoáng chốc lại xuất hiện, ngay sau lưng Lâm Hàn, một tay đâm xuyên bụng.

[ Hệ thống phát hiện, kí chủ đang gặp nguy hiểm, kí chủ có muốn dịch chuyển đến nơi an toàn không? ]

Bảng hệ thống hiện ra trước mặt Lâm Hàn, Lâm Hàn muốn đưa tay lên, ấn vào nút dịch chuyển, nhưng còn chưa kịp ấn, Diệp Bạch đã dùng tay còn lại, bóp nát đầu Lâm Hàn.

Xong Diệp Bạch xoay người, nhìn lại Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương, cười nói.

"Tiếp theo, đến các ngươi."


Xong lại một lần nữa biến mất, rồi lại như cũ, xuất hiện sau lưng cả hai, một tay đâm xuyên bụng Mạc Tử Bắc, một tay đâm xuyên tim Dạ Thiên Vương, thành công lấy mạng hai người.

Nhưng Diệp Bạch hắn vẫn chưa dừng lại, xoay người nhìn về phía Lục đại sư, trên miệng nở nụ cười, rồi lại như cũ dịch chuyển đến sau lưng ông ta, một tay đâm xuyên bụng Lục đại sư.

Chỉ trong vỏn vẹn, chưa đến một canh giờ, đám người của ba giới đã bị hạ, thời gian vẫn còn dài, Diệp Bạch ngồi trên cành cây, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm, lúc sau hắn bỗng nghĩ ra ý gì đó, liền ngồi dậy, nhanh như cắt, phóng lên trời, tạo thành một vệt sáng, chỉ trong nháy mắt, đã bay ra khỏi linh tuyền giới.

Diệp Bạch dùng ý niệm, tìm kiếm linh huyền giới, sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra, Diệp Bạch phóng đến linh huyền giới, với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy.

Đứng trước linh huyền giới, Diệp Bạch nhìn chăm chú một lúc.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Nghĩ xong, Diệp Bạch tụ linh lực vào tay, chém đến linh huyền giới, mạnh đến mức, đem linh huyền giới chém làm đôi, người bên trong linh huyền giới vô cùng hoảng loạn, không gian bị cắt ra, người sống ở linh huyền giới bị hút vào trong.

Lúc này, những cao thủ ẩn cư, ở linh huyền giới, cũng biết họ phải làm gì, đòn Diệp Bạch vừa đánh xong, từ linh huyền giới, có năm luồng ánh sáng phóng tới.

"Tiểu tử ngông cuồng, nộp mạng."


Một người hét lên, năm người trước mặt đều là các cao thủ bậc nhất, của linh huyền giới, đã ẩn cư từ lâu, năm người bọn họ đều đã già, không ai ở linh huyền giới, là không biết tới bọn họ.

Năm người lần lượt là: Bạch Sa Dĩnh, Giang Trung, Vĩnh Kỳ, Diên Hạo và cuối cùng là Vương Bắc.

Họ nhanh chóng lao lên, Diệp Bạch lấy cây thời gian trong người ra.

"Thời gian hỗn độn bản nguyên."

Thời gian tạo hóa cũng không khỏi nhắc nhở.

"Tiểu tử nếu còn dùng nữa, e là ngươi khó sống."

"Ta không chết đâu, yên tâm."

Diệp Bạch đơn giản đáp lại, rồi vào tư thế chiến đấu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.