Vô Địch Chiến Thần

Chương 23: Chương 23




Nghe được tiếng kêu của con gái, bước chân của Trần Lâm không khỏi vội vàng tăng nhanh.

Ngay sau đó, anh thấy được con gái của mình đang vừa chạy vừa khóc.
“Bố, bố ơi! Người xấu muốn bắt nạt mẹ! Hu hu hu…”
Thấy được nước mắt ở trên khuôn mặt của con gái chảy xuống, trong lòng Trần Lâm lúc này thật sự vô cùng phẫn nộ.

Nhưng anh vẫn hơi cúi thấp người xuống, đem con gái của mình bế lên.
“Con gái, con đừng khóc, đã có bố ở đây rồi!”
“Bố, hu hu hu…”
Vừa nhìn thấy được Trần Lâm xuất hiện, cô bé đã nhịn không được khóc to một trận.

Mà ánh mắt của Trần Lâm lúc này lóe lên một vệt sát khí, nhìn thẳng về phía Trịnh Ngọc Quang, đang đứng lững thững ở phía trên hành lang.
Thấy được ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, con ngươi của Trịnh Ngọc Quang không khỏi co rụt lại.

Chỉ là, ngoài mặt hắn vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, làm như không hề nhìn thấy.
“Khánh Ngọc ngoan, nói cho bố biết, là ai đã bắt nạt mẹ.

Để bố đi tìm bọn họ, trừng phạt người xấu!”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, lúc này cô bé mới ngưng lại nước mắt, sau đó đưa tay chỉ về phía một chỗ cửa phòng, nói ra.
“Bố, là người xấu ở trong đó!”
Nhìn thấy được con gái chỉ tay về phía phòng VIP ở ngay bên cạnh, cách phòng của hai mẹ con Châu Ngọc Ánh không đến một gian.

Lúc này, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi nhìn về phía Trịnh Ngọc Quang cùng với Út Linh, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ tính toán sau với hai người.

Nhưng mà, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, thì cho dù là ai cũng phải nhất định trả giá.”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không thèm để ý gì đến phản ứng của hai người bọn họ nữa.


Anh trực tiếp bế theo con gái, nhanh chóng đi vào phòng VIP ở ngay bên cạnh.
Mà nghe được những lời này của Trần Lâm, trong lòng của Trịnh Ngọc Quang bắt đầu có chút bất an.

Không biết vì sao, vừa rồi nhìn thấy được ánh mắt của Trần Lâm trừng đến, trên người hắn vậy mà cảm nhận được một cỗ rét lạnh, vô cùng đáng sợ.
Chỉ là, trạng thái của Út Linh lúc này cũng không thậy sự tốt.

Cô thật không có nghĩ đến, Trần Lâm vậy mà lại dám nghi ngờ cả mình.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô cảm thấy vô cùng tức giận.
Chỉ có điều, lúc này Trần Lâm đã không để ý gì đến hai người bọn họ.

Anh nhanh chóng đem cửa phòng VIP sô 403 đẩy ra.

Sau đó, đập vào trong mắt của anh chính là hình ảnh một gã đầu trọc, để ngực trần đang áp sát về phía Châu Ngọc Ánh.

Hơn nữa, trên bàn còn bày rất nhiều bình rượu.

Nhìn bộ dáng của Châu Ngọc Ánh lúc này, sợ rằng đã bị đối phương ép uống không ít rượu mạnh.
Trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, Trần Lâm lúc này nhanh chóng lao đến, trực tiếp vung lên một quyền nện thẳng về phía đối phương.
Ầm!
Một quyền này được đánh ra với tốc độ cực nhanh.

Hơn nữa, gã đầu trọc lúc này cũng có mấy phần say khướt, bản thân lại không chút phòng bị.

Thế nên, bị một quyền của Trần Lâm đánh trúng, gã đầu trọc từ trên ghế sô pha, ngã chóng vó, lộn vòng ở dưới đất.
Mà Trần Lâm sau khi đánh ra một quyền, cũng chẳng thèm để ý gì đến đối phương.

Anh đi tới trước mặt của Châu Ngọc Ánh, sắc mặt có chút tức giận nói ra.

“Cô bị làm sao vậy? Tại sao lại ở chung với một lưu manh?!”
Vừa nói, trên người của Trần Lâm vừa tỏa ra một cỗ khí thế vô cùng áp bách.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh hơi có chút lờ đồ.

Cô cũng không biết, vì sao Trần Lâm lại xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa, vừa rồi cô thật sự bị gã đầu trọc ép uống không ít rượu mạnh, cảm giác đầu óc lúc này hơi có chút choáng váng.
“Anh… anh làm sao vậy? Tại sao lại muốn tức giận với tôi!”
Trong lúc nói chuyện, nước mặt ở trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh đột nhiên chảy xuống.

Nhất thời, khí thể ở trên người của Trần Lâm tức thì xẹp xuống.

Sau đó, động tác của anh hơi có mấy phần lúng túng, đem Châu Ngọc Ánh kéo dậy.
“Đi thôi, để tôi đưa cô về nhà!”
Nhưng mà, còn không đợi cho Châu Ngọc Ánh đáp lại, lúc này gã đầu trọc đã từ trên dưới sàn nhà đứng bật dậy, mùi rượu ở trên người của hắn cũng tản ra không ít.

Đồng thời, thần sắc của hắn lúc này cũng mang theo mấy phần tức giận, trừng mắt nhìn thẳng về phía Trần Lâm.
“Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai hay không? Còn dám ra tay đánh lén tao?”
Đang lúc nói chuyện với Châu Ngọc Ánh, nghe được bên cạnh có kẻ văng tục.

Tức thì, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi trở nên sắc lạnh, trừng thẳng về phía đối phương.
“Tôi có để anh được phép nói chuyện hay sao?”
Vừa nói, thân hình của Trần Lâm vừa cấp tốc lao tới, chỉ cách gã đầu trọc không đến một nửa bước chân.

Thấy vậy, tròng mắt của gã đầu trọc không khỏi trừng lớn.


Chỉ có điều, còn không đợi cho hắn lên tiếng chửi bậy, Trần Lâm đã trực tiếp vung tay lên tát thẳng vào miệng của đối phương.
Bép!
Tiếng tát này thật sự rất vang, cho dù là đang đứng ở bên ngoài phòng VIP để quan sát, Trịnh Ngọc Quang cũng cảm giác hơi có chút đau nhức.
Trong khi đó, thân hình của gã đầu trọc đã lần nữa xoay ngược, ngã mạnh xuống đất, đầu óc vang lên một trận on gong, không rõ phương hướng.
“Mẹ…”
Trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, gã đầu trọc chỉ muốn chửi ầm lên một trận.

Nhưng vừa nghĩ đến đối phương là kẻ hung ác, hơn nữa ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Thế nên, hắn chỉ có thể nuốt lại trong bụng, không dám phát ra nửa lời.
Cũng may, lúc này bên ngoài vang lên vài tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một gã đàn ông với thân hình lực lượng, trên người xăm trổ rất nhiều hình xăm dữ tợn, sải bước nhanh chóng bước vào.
“Đại ca, đại ca.

Anh đang ở chỗ nào?!”
Nghe được tiếng hô này của đối phương, trong lòng của gã đầu trọc không khỏi vui sướng, vội vàng đứng người thẳng dậy.

Sau đó, ánh mắt của hắn tỏ ra cực kỳ hung ác, trừng thẳng về phía ba người Trần Lâm.
“Tao đang ở đây.

Tụi mày đến rất kịp lúc, lên, giúp tao xử nó.

Mẹ kiếp, thằng khốn này cũng dám đánh lén tao!”
Nghe được gã đầu tọc lên tiếng, hơn nữa nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta hơi có phần sưng húp.

Lúc này, mấy gã đàn em không khỏi tức giận, vội vàng xông thẳng về phía cả nhà ba người Trần Lâm hét ầm lên.
“Mẹ kiếp, thằng cờ hó này, mày chán sống rồi hả?”
“Đánh chết mịa nó!”
Nhìn thấy một đám lưu manh với vẻ mặt hung ác, hơn nữa trên tay đối phương còn mang theo hung khí.

Lúc này, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi trở nên tái nhợt, còn Khánh Ngọc thì sợ hãi đến bậ khóc.
Nhất thời, trong lòng của Trần Lâm không khỏi phẫn nộ.


Anh nhanh chóng đem con gái giao lại cho Châu Ngọc Ánh, sau đó thấp giọng nói ra.
“Giúp tôi chăm sóc con gái, đồng thời lùi xa lại một chút.”
Nói xong, Trần Lâm cũng mặc kệ Châu Ngọc Ánh có nghe được mình nói chuyện hay không.

Lúc này, thân hình của anh vậy mà cấp tốc lao tới, hướng thẳng về phía bọn lưu mạnh tung ra đường quyền.
Ầm!
Ầm!
Chỉ vừa mới chạm vào một chốc, trong phòng VIP của khách sạn lúc này không ngừng vang lên những tiếng âm thanh va chạm, đổ vỡ.
Ngay sau đó, toàn bộ căn phòng liền trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Đám lưu manh cũng không cách nào đứng thẳng, cả đám đều nằm gục xuống mặt sàn, hơi thở hơi có mấy phần thoi thóp.
“Tôi đã nói qua rồi, tôi cho phép anh được lên tiếng nói chuyện hay sao?”
Lúc này, âm thanh của Trần Lâm lại đột nhiên vang lên.

Chỉ có điều, thân ảnh của anh đã cách gã đầu trọc không đến vài centimet.

Hơn nữa, trong ánh mắt của anh còn mang theo vài tia sát khí.
Nhất thời, sắc mặt của gã đầu trọc trực tiếp trở nên trắng bệch, trong con ngươi của hắn mang theo mấy phần khiếp sợ, vội vàng chỉ muốn lách người tránh ra Trần lâm càng xa càng tốt.
Chỉ là, động tác của hắn làm sao có thể nhanh hơn so với Trần Lâm.

Thế nên, chỉ qua một lúc, thân thể của gã đầu trọc đã trực tiếp bị Trần Lâm dùng lấy một cánh tay xách lên.

Sau đó, anh chậm rãi đem đối phương ném ra trước mặt của Châu Ngọc Ánh và con gái.
“Tôi đã nói qua rồi, ai dạm động đến con gái và người phụ nữ của tôi, kẻ đó đều phải trả giá rất đắt.”
Nói xong, cũng không đợi cho mọi người ở đây kịp phản ứng lại, thân ảnh của Trần Lâm đã che chắn ở trước mặt của hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.

Sau đó, một chân của anh vung xuống, trực tiếp đạp thẳng về phía xương ống chân của gã đầu trọc.
Răng rắc…
“Á…”
Một tiếng hét thảm từ trong cổ họng của gã đầu trọc phát ra, để cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy khiếp sợ không thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.