Vô Địch Gian Thương

Chương 2: Chọi gà (1)



Sáng hôm sau,

Cường đang co cắp nằm trên giường ngon giấc thì có người lay mạnh vai gọi hắn:

“Anh Cường, dậy... dậy mau!”

Bị người phá bĩnh, hắn có chút bực bội he hé mở mắt. Nhận ra là Kiên, một trong số đám “chiến hữu”, Cường nhăn mặt cằn nhằn:

“Sáng sớm, réo cái gì mà réo, để yên tao ngủ cái coi!”

Nói xong, hắn ôm gối lăn ra ngủ tiếp.

Kiên thấy vậy thì càng lay mạnh:

“Anh Cường, dậy đi. Không chọi gà với đội thằng Tiến nữa à”

“Chọi gà”, hai chữ này giống như “thiên âm” lập tức khiến Cường vốn đang nửa tỉnh nửa mê mở bật dậy như lò xo.

“Mẹ nó, mấy giờ rồi?”

“Hơn bảy rưỡi rồi”, Kiên đáp.

“Bảy rưỡi... chết cha, sao mày không gọi tao sớm?”

Hỏi xong cũng không đợi Kiên nói thêm cái gì, Cường đã nhảy luôn xuống giường, vừa xỏ vội đôi dép tổ ong vừa quay sang Kiên:

“Nhanh! Còn đứng ì ra đó hả? Tao đi bắt gà, mày qua gọi luôn hội thằng Ân với thằng Liêm nữa. Nhớ dặn bọn nó mang theo “hàng” đấy”

“Biết rồi!”

Kiên gật đầu đáp ứng rồi nhanh chân vọt ra cửa.

Về phần Cường, hắn tới việc vệ sinh cá nhân cũng chẳng kịp làm đã vội vã hướng cửa hậu chạy. Chỉ là khi ra tới mái hiên sau nhà thì đâm sầm vào mẹ hắn đang từ dưới bếp đi lên.

Hiểu con không ai bằng mẹ, bà Mai ở dưới nghe được tiếng của Kiên, liền biết đám bạn lêu lổng của Cường lại tụ tập lêu lổng nên tức giận quát:

“Cường, con lại đi đá gà phải không?”

Cường đang vội thế nhưng vẫn phải dừng lại trả lời mẹ hắn:

“Mẹ, hôm nay con có hẹn “chiến” với gà thằng Tiến làng bên rồi. Con đi một lát rồi về ngay”

“Hừ... Con học hành không lo, suốt ngày chỉ biết kéo bè kết đảng, sau này lớn lên làm cái gì mà sống?”

Cường chống chế:

“Mẹ lo xa thế! Trời sinh voi sinh cỏ, không chết đói được đâu. Với lại con hôm nay cũng là đi kiếm tiền”

Cường nói xong thì nhanh chân chạy đi, bà Mai mặt xạm lại quát lớn:

“Kiếm tiền! Đi đá gà cũng gọi là kiếm tiền? Con đứng lại đó cho mẹ!”

Lời này thực tế chẳng có mấy tác dụng bởi Cường đã vọt ra tới chiếc lồng bu nhốt gà. Sau khi đưa tay ôm lấy con gà chiến, không chậm trễ thêm một giây hắn đã liền phi ra cổng.

Bà Mai bất lực nhìn theo hắn cho tới khi bóng dáng Cường khuất hẳn sau bụi tre đầu đường, đôi mắt thoáng qua phiền muộn.



**********************

Rời khỏi nhà, Cường hướng thẳng bãi đất trống cuối thôn đi tới, khi vừa đến nơi thì nhóm chiến hữu của hắn cũng hớt hải có mặt.

“Liêm, “hàng” ok rồi chứ?”

Nghe Cường hỏi, Liêm gật nhẹ đầu rồi lục lọi từ trong chiếc túi nilon màu đen lôi ra một bọc nhỏ hí hửng khoe công:

“Tối qua em phải rình mãi, ông già đi ngủ mới trộm được thuốc đấy”

Cường đưa chiến kê cho Kiên ôm rồi cầm lên bọc nhỏ mở ra, quả nhiên bên trong là một nắm thóc đã được Liêm ngâm tẩm thuốc gây mê cẩn thận. Thực tế những hạt thóc này mới là “át chủ bài”, là “vũ khí bí mật” để nhóm của Cường giành hết chiến thắng này tới chiến thắng khác từ đó thu về những khoản tiền cược “hậu hĩnh” mà không phải dựa vào sức mạnh của chiến kê.

Trung thực mà nói, trong quá khứ Cường và đám chiến hữu trước đây thua nhiều hơn thắng, tiền cược toàn mất vào tay đối thủ. Nguyên nhân thất bại chủ yếu do gà của đối phương tỏ ra “trên cơ” hơn hẳn tất cả các khía cạnh từ mức độ thuần giống cho tới chế độ chăm sóc, huấn luyện. Gà của Cường toàn là “gà cỏ” lai tạp mua ở chợ huyện vậy nên làm gì “có cửa”, mới vào xới được đôi hiệp thì đã bị gà đối phương đánh tóe máu đầu chạy dài rồi.

Bại nhiều, Cường và chúng bạn cũng thử tìm mua cho được gà giống tốt thế nhưng tìm được nguồn cung rồi thì vấn đề tiếp theo chính là giá cả đắt đỏ. Cả nhóm vét mòn túi quần cũng chỉ gom được khoảng gần chục nghìn thì làm gì có người bán theo đó đành phải quay về với đám “gà cỏ” như cũ.

Thua hoài vừa thiệt tiền vừa nhục, trong cái khó lại ló cái khôn, Cường liền nảy ra một chiến thuật mới để giành chiến thắng.

Trong các cuộc đấu, hắn nhận ra khi chờ tới lượt ra sân, gà thường được nhốt tạm ở mấy cái lồng bu quanh đó. Chỉ cần đợi chủ gà sơ hở, hắn cho chiến hữu rải vào đó mấy hột lúa có pha thuốc gây mê. Gà ra sân ngấm thuốc sẽ rơi vào trạng thái lơ mơ, không phát huy được uy lực vốn có từ đó dễ dàng bị gà của Cường đánh bại.

Thủ đoạn này đơn giản mà hiệu quả, ít nhất là cho tới bây giờ Cường chưa từng thua thiệt qua. Khâu khó nhất là tìm thuốc mê thì được giao cho Liêm, đứa có bố làm tại cơ sở thú y của xã.

Cứ như vậy hợp đồng tác chiến, gà của Cường đã liên tiếp chiến thắng bảy, tám trận nên bây giờ đã có tiếng là “gà vương” trong mấy làng quanh đây, đánh gần như không có đối thủ.

Lúc này, sau khi mân mê kiểm tra bọc thóc một hồi, Cường quay sang nói với Liêm:

“Chúng ta nhiều lần đánh thắng “gà nòi” của mấy làng quanh đây, bọn nó bắt đầu tỏ ra nghi ngờ, chắc chắn hôm nay thằng Tiến sẽ càng chú ý. Tao thấy lần này phải làm cẩn thận hơn, không thể đợi bọn nó nhốt xong gà mới tìm cách vẩy thóc vào được”

Liêm gật gù:

“Vâng, vậy phải làm như thế nào anh?”

Cường đưa tay chỉ một vòng xung quanh bãi đất trống rồi nói:

“Ngoại trừ khu vực giữa sân dùng làm bãi đấu, xung quanh bọn mày trộn lẫn thóc với cát rồi rải thưa vào, nhớ làm cho khéo, đừng để bọn nó nhận ra?”

Liêm quan sát “chiến trường” một vòng rồi thắc mắc:

“Rải hết hả anh? Em sợ không đủ thóc?”

Cường phất tay:

“Tao theo dõi rồi, thóc ngâm tẩm kỹ gà có mạnh ăn vào cũng chỉ dăm bảy hạt là quay lơ cả. Nếu mày sợ thiếu thì chúng ta chủ động chiếm lấy một khu đất trước, bọn thằng Tiến tới sẽ phải ngồi ở phía đối diện, bọn mày ưu tiên rải khu vực đó là được”

Liêm nghe xong giơ ngón cái ra biểu hiện đồng thuận rồi quay sang ngoắc Ân:

“Ân, mày qua giúp tao cái! Làm cho nhanh! Muộn rồi”

Ân lập tức gật đầu:

“OK”

Đợi cho Liêm và Ân rời đi, Cường quay sang Kiên:

“Tao với mày qua chỗ nhà hoang bên kia, mày giữ gà tao liếc cựa cho nó phát”

Kiên hiểu ý liền ôm gà theo Cường, cả hai lựa một góc khuất rồi hì hục dùng đá mài dao và giấy nhám mà Kiên đã chuẫn bị liếc đầu cựa cho chiến kê từ chỗ tròn nhọn sang thành dẹp nhọn như đầu lưỡi dao.

Đây là một “tiểu thuật” Cường dùng để tăng cường sức sát thương cho gà của mình. Mặc dù đã cho gà đối phương ăn thuốc mê thế nhưng gà nòi vẫn là gà nòi, sức mạnh cùng kỹ năng chiến đấu chênh lệch cùng gà cỏ không phải dễ dàng san lấp do đó để đảm bảo chắc chắn phần thắng, Cường cần phải có thêm biện pháp bổ trợ.

Với việc liếc cựa này, chỉ cần gà của đối phương dính đòn thì vết thương bị rọc rất sâu và dài, mau mất sức và dễ thua, đó còn chưa kể tới bại trận về sau con gà dưỡng thương cũng mất ít nhất cả tháng, tái chiến lại cũng không còn giữ được phong độ như trước nữa.

Mánh lới tiểu xảo giống Cường, có lẽ trên cả nước không phải là không ai biết thế nhưng tại cái xã nghèo khó, nơi con người còn thuần chân như ở Đông Khánh này, có lẽ Cường chính là hiện tượng cá biệt do vậy mới qua mặt được những chủ gà khác mà chưa bị phát hiện.

Cường xài “thủ đoạn” hèn mọn này, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều tới chuyện đúng sai, mục tiêu của hắn cơ bản chỉ có một đó là giành chiến thắng, có tiền cho cả nhóm lên trung tâm huyện vui chơi là được rồi.

Việc nhiều quen tay, không mất quá lâu, cả nhóm Cường đã vào vị trí sẵn sàng. Bọn họ cũng không phải chờ đợi lâu vì chỉ ít phút sau đối thủ cũng đã tới.

Tiến dĩ nhiên không tới một mình, phía sau hắn còn có hơn mười người, ngoài đồng bạn thì phần nhiều là đám choai choai trong làng ham vui bám đuôi.

Nhìn thấy Tiến, Cường liền bước tới gần giả lả cười nói:

“Tiến, hình như lại có gà mới hả? Con gà trị giá gần năm mươi nghìn hôm trước đâu rồi?”

Tiến biết Cường cố ý gợi lại nỗi đau bại trận lần trước của mình nên đưa mắt gườm gườm rồi nhếch mép:

“Hừ, thịt rồi. Mày hỏi làm gì?”

Cường xuýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối:

“Úi chao, sao lại thịt nó? Sao không để tao lấy rẻ lại cho? Con gà tốt thế... xót hết cả ruột!”

Tiến rất ghét cái giọng điệu trêu tức này của Cường nên bực bội:

“Lèm bèm cái gì, nói ít thôi. Tao đấu gà không đấu mồm”

Cường cười phá lên:

“Ha ha... nóng vậy! Thăm hỏi tí thôi mà”

Tiến rít qua kẽ răng:

“Không cần! Mày lo cho con “gà cỏ” của mày đi. Hôm nay tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời”

Cường lắc lắc cái đầu bĩu môi:

“Chậc chậc, hù dọa dữ quá! Cơ mà... lần trước mày cũng nói ra câu này thì phải”

Cường nói xong thì cùng đám chiến hữu của hắn cười rôm rả.

Nhìn bản mặt nhăn nhở của Cường, Tiến tức đến mặt đỏ tía tai. Hắn có xúc động muốn đấm cho cái thằng trước mặt này một quả thế nhưng hắn biết nhóm Cường cũng không phải dễ chọc nên đành bấm bụng nhịn lại.

Đấu gà mới là chuyện chính, để xem lát nữa con gà nòi hắn tốn nước bọt xin xỏ ông già bỏ gần trăm nghìn mua tới tay đá chết con gà cỏ xớn xác kia của Cường thì thằng nhãi đó sẽ có cái vẻ mặt gì.

Nghĩ là vậy, Tiến không muốn đôi co thêm với Cường mà lập tức rời tới vị trí của mình. Quả nhiên, đúng như Cường dự đoán, Tiến vậy mà chọn luôn vị trí đối diện với vị trí mà nhóm Cường đã chọn trước để thả gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.