Muốn giàu trước sửa đường câu nói này một chút đều không sai, nhất là tại những khu vực nông thôn lạc hậu, không có đường căn bản sẽ không thể nói tới chuyện làm ăn phát tài.
Xã Đông Khánh, kinh tế phụ thuộc vào nông nghiệp và ngư nghiệp, nhưng bởi vì đường xã đi lại cực kém thành ra đừng nói là buôn bán nhộn nhịp, liền là muốn đem rau dưa thu hoạch được lên chợ huyện tiêu thụ cũng là cả một vấn đề khó khăn.
Từ trước tới nay, chính quyền và người dân không phải không hiểu tác dụng của một con đường tốt thế nhưng làm một con đường, không có tiền thì cũng đừng nhắc tới.
Trần Trọng Khải nghe thuộc cấp trực tiếp báo cáo lại chuyến thị sát Đông Khánh xong, cái nhìn đối với người có tên là Đỗ Bá Lâm lại tăng thêm một bậc trọng thị.
Mấy chục năm hòa bình, Đông Khánh đã trải qua bao nhiêu đời lãnh đạo đều không thể làm nổi con đường này vậy mà người này lại có đảm lược tự bỏ tiền cá nhân ra xây dựng. Đáng nói nữa là, toàn bộ Đông Thành, hơn hai mươi huyện, gần năm trăm xã số lượng địa phương có đường rải mạt đá cũng là ít chứ đừng nói tới làm đường bê tông.
Nếu như có lãnh đạo nào làm được một con đường như vậy, không nói cái khác, chỉ là danh tiếng cũng tuyệt đối là số một toàn tỉnh, chiến tích loại này chắc chắn là bệ đỡ rất tốt cho con đường thăng tiến về sau.
Lùm xùm quanh chuyện kiện cáo khiến Đỗ Bá Lâm phải chi tiền xây đường, Trần Trọng Khải cũng đã được biết. Chỉ là nói như thế nào, ông ta vẫn cảm thấy trong vấn đề này còn có khúc mắc.
Nếu như chỉ vì bị ép buộc, người này hẳn không cần thiết phải lựa chọn làm đường bê tông cho tốn kém, theo ông ta chỉ cần một tuyến đường nhựa hoặc thậm chí rải mạt cũng đã là đầy đủ, nên nhớ rằng dân nông thôn đi lại toàn bằng xe đạp, xe thô sơ, nào có mấy khi có xe cỡ lớn như thành thị mà cần tới loại đường kiên cố đó.
Càng nghĩ, Trần Trọng Khải càng cảm thấy thú vị. Xem ra, chuyện này không có đơn giản như vẻ ngoài, Đỗ Bá Lâm kia giống như hành sự là có chủ ý chứ không phải là kẻ ngẫu hứng, bốc đồng.
“Có lẽ vẫn cần phải gặp người này một chút, để xem anh ta toan tính cái gì mới được?”, ngồi tại chỗ ngẫm nghĩ giây lát, Trần Trọng Khải nhịp nhẹ tay lên bàn quyết định.
…………………..
Ủy ban nhân dân xã Đông Khánh
“Chú Lâm, hôm nay mời chú lên đây là muốn chốt lại phương án làm đường. Biết chú còn bận rộn nhiều việc thế nhưng đường xong sớm ngày nào, bà con được nhờ ngày đó. Cá nhân tôi rất hi vọng, tuyến đường có thể hoàn thành vào trước mua mưa để dân làng đi lại cho đỡ khổ”
Thấy vị chủ tịch xã đồng thời cũng là anh họ nói lời rào đón, Lâm thật có chút không quen. Chỉ là hắn vẫn án theo lời Cường căn dặn chậm rãi trả lời:
"Báo cáo các bác, tôi là nông dân, không biết nói hay nói tốt cái gì nhưng xin phép được trình bày thế này. Năm rồi, tuy rằng thu được ít tiền từ thủy sản tồn dư trong lòng hồ Bạch Hạc nhưng giai đoạn tới tôi cũng còn rất nhiều chuyện phải dùng đến tiền. Không nói cái khác, riêng tiền cá mầm, tiền thức ăn, tiền nhân công dùng cho 30 mẫu hồ mặt nước cũng phải tới năm, sáu mươi triệu. Trong tay tôi tiền dư thật không nhiều bởi các bác cũng biết quê ta vẫn thường xuyên xảy ra lũ lụt, nói dại mồm nếu không may thì một trận lũ cũng đủ để quét sạch đi vốn liếng”
Hơi dừng lại một nhịp, Lâm lại tiếp tục:
“Nhưng là người dân trong thôn cũng có lời ra lời vào, trên xã cũng đã tới làm việc, bản thân tôi cảm thấy mình cũng nên chia sẻ may mắn với mọi người do đó mới quyết định xây con đường này”
“Về tiến độ, đường có thể làm ngay, đội thi công xin nhờ chính quyền tìm giúp chỗ nào đó uy tín, tôi sẽ thanh toán theo giá khoán. Về phần nguyên vật liệu, do có đầu mối thu mua riêng nên tôi sẽ chủ động gọi chuyển tới theo tiến độ công trình. Đề xuất cũng chỉ có thế, các bác xem thấy thế nào?"
Đỗ Bá Đào cùng mấy vị chức sắc trong xã đương nhiên hiểu ra được ẩn ý trong đề nghị của Lâm. Mặc dù có chút thật không thoải mái thế nhưng ngẫm lại lợi ích từ việc làm đường với cá nhân sau này còn lớn hơn rất nhiều, Đỗ Bá Đào nhếch miệng mỉm cười đáp:
"Chú Lâm, con đường này làm xong, toàn xã từ trên xuống dưới năm sáu nghìn người đều mang ơn chú. Chỉ là chuyện này, xã cũng không thể để một mình chú cáng đáng, chúng tôi sẽ đứng ra vận động thêm bà con ra nhân lực phát quang bờ bụi, vận chuyển vật liệu hỗ trợ cho đội thợ. Chú thấy sao?"
“Nếu vậy thì tốt quá! Mọi người cùng góp công góp sức sẽ ý nghĩa hơn ”, Lâm liếc sang bên thấy Cường không phản ứng gì thì gật đầu.
Thực tế, ngồi cạnh Lâm, Cường không phải không hiểu dụng ý của Đỗ Bá Đào. Vị chủ tịch xã này hẳn là muốn tăng cường vai trò của chính quyền từ đó mới có thể danh chính ngôn thuận thu về chiến tích. Đây rõ ràng là có dụng ý riêng, chỉ là chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì tới vụ việc nên hắn cũng lười có ý kiến, dù sao nếu người này có thể tận dụng được thời cơ tiến thêm một bước, những việc sau này chú cháu hắn có thể nhờ cậy cũng sẽ là nhiều hơn. Chuyện tốt đẹp cho tất cả mọi người như vậy hắn có ngu mới đi can thiệp.
“Chú Lâm, nếu các bên đều đã thống nhất thì tôi có ý kiến thế này. Thôi thì chọn ngày không bằng được ngày, tôi đề nghị khởi công bắt đầu từ đầu tháng sau. Theo đó, trong thời gian hơn nửa tháng còn lại, phía xã sẽ tiến hành lựa chọn đơn vị thi công, về phần các chú sẽ tiến hành đặt mua vật liệu trước một phần, đảm bảo đúng ngày đúng giờ chúng ta có thể động thổ”, Đỗ Bá Đào nhanh chóng chốt hạ giao kết.
“Vâng, chỉ cần các bác có thợ, em đảm bảo vật liệu luôn đầy đủ”
“Ha ha, tốt lắm”
Nhận được lời cam kết, Đỗ Bá Đào vui mừng ra mặt, vỗ bàn cười lớn.
………………………….
Tin tức lễ khởi công nhanh chóng được truyền tới tai các hộ dân trong làng. Cứ việc là đã nghe được chuyện Đỗ Bá Lâm muốn quyên tiền mở đường thế nhưng đó vẫn chỉ là lời hứa hẹn, dân làng cho tới lúc này vẫn nửa tin nửa ngờ không quá chắc chắn dẫn tới khắp làng trên, xóm dưới tất cả đều sôi nổi nghị luận.
“Chính quyền cũng thông báo ngày khởi công rồi, xem ra thằng Lâm chịu bỏ tiền ra thật”
“Thằng này vậy mà khá, làm ăn phát tài vậy mà chưa có quên bà con láng giềng”
“Cũng không biết là thật hay giả, đừng đến lúc đó lại kiếm cớ này nọ không làm hoặc là trải lên lớp cát lừa gạt mọi người”
“Hừ, bà nghĩ đây là trò đùa chắc. Chính quyền cũng ra mặt rồi, nói chơi là chơi thế nào được”
“Ờ, chừng nào kéo được xe bò trên đường mà không dính đất rồi hãy nói”
“Tốt, để xem”
………………
Những hoài nghi, những đàm tiếu, không phải không tới tai chú cháu Cường chỉ là lúc này bọn hắn không có thời gian bận tâm tới mấy chuyện đó.
Thật thật giả giả chỉ cần nửa tháng tới sẽ là rõ ràng, việc chú cháu hắn cần làm bấy giờ chính là lên tỉnh tìm nhà cung cấp vật liệu xây dựng.
Thành phố quả là khác biệt với nông thôn, tuy nói rằng Đông Thành vẫn là một tỉnh nghèo thế nhưng bước đầu cũng đã ra dáng một thành thị đang phát triển, cửa hàng cửa hiệu quy mô nhỏ nhưng bù lại số lượng nhiều, chủng loại hàng hóa cũng phong phú, đa dạng.
“Chú Lâm, tới rồi”, Vinh cho chiếc Simson tà tà đỗ lại phía trước một cửa hàng khá rộng mà nói đúng hơn là một kho hàng được xây theo kiểu nhà tiền chế ven đường.
“Xí nghiệp vật liệu xây dựng Đông Thành 2”, Cường bước xuống xe, ngước mắt lẩm nhẩm đọc dòng chữ in đậm trên biển quảng cáo.
“Chà, chỗ này lớn quá nhỉ?”, Lâm thì nhìn hàng chồng lớn xi măng cùng sắt thép bày ngổn ngang trong cửa hàng mà than thở.
“Ha ha, đây chỉ là kho trưng bày thôi, địa điểm lưu trữ chính bao gồm cả các vật liệu khác như cát, sỏi nằm ngoài bến sông kia”, Vinh dựng xe, rút chìa khóa xong rồi giới thiệu.
“Anh Vinh, anh qua đây có chuyện gì à? Lâu lắm mới thấy mặt nha!”, Vinh vừa dứt lời thì một cô gái tuổi khoảng đôi mươi từ trong đi ra chào hỏi hắn.
Nhận ra là Liên, kế toán của xí nghiệp, Vinh mỉm cười trêu chọc:
“Ồ, Liên hả? Dạo này ít gặp, càng lúc càng xinh nhỉ? Nhớ anh không thế? ”
“Gớm, cái anh này. Người như anh thì ai thèm nhớ chứ?”, Liên bị trêu có chút đỏ mặt.
“Thật sao? Buồn vậy? Uổng cho anh ngày nào cũng nhớ em muốn chết đây này”
“Ôi trời, được rồi, được rồi. Bớt cái miệng ba hoa của anh lại cho em nhờ. Uhm… mà hai người này là ai vậy?”, Liên không chịu nổi giọng điệu của Vinh nên tìm cách lái chủ đề câu chuyện sang một hướng khác.
“À, một khách hàng lớn, hôm nay anh mang tới cho cậu Tài đây”
“Khách hàng lớn?”
Liên nhìn từ trên xuống dưới chú cháu Cường một lượt, thấy hai người này ăn mặc phổ thông, da dẻ đen đúa trông giống như nông dân, nào có điểm gì giống với “khách hàng lớn” như lời Vinh nói.
“Anh Vinh, anh lại định nghịch ngợm gì đây?”, Liên nheo nheo mắt nhìn Vinh nghi ngờ.
“Ha ha, sao hả? Không tin lời anh à? Được, lát nữa rồi em sẽ biết. Chú Lâm, mình vào trong thôi”
Vinh vừa nói vừa đi trước dẫn Lâm và Cường đi tới phòng giám đốc.
“Anh Vinh, chú Tài đang ở ngoài bến, không có ở đó đâu”, Liên gọi với theo.
“Vậy thì em gọi bảo chú ấy về ngay giúp anh, nói có khách hàng lớn đang đợi”, Vinh phất tay rồi tiếp tục bước vào bộ bàn ghế dành cho khách đợi ở bên trong.
“Hừ, khách hàng lớn gì chứ. Lại tính làm trò gì gì đây mà, người đâu mà đáng ghét”
Liên nguýt nguýt Vinh nhưng sau đó vẫn rảo bước lại chỗ điện thoại bàn. Dù sao Vinh cũng đường đường là con trai Phó chủ tịch thành phố, cháu ngoại gọi Giám đốc của cô bằng cậu, không thể không chiều theo ý hắn được.