P/s: Vàng vẫn rơi đều đặn từ túi của Tài thần “situvodanh_07”. Cảm tạ! Đồng cảm tạ Nguyệt thần “ducnguyen296” tiếp tục ủng hộ Nguyệt phiếu.
Văn phòng ủy ban nhân dân xã Đông Khánh,
“Cái gì? Các chú muốn kinh doanh vật liệu xây dựng?”, Đỗ Bá Đào khá ngạc nhiên tưởng mình mới nghe lầm.
“Vâng, em tới thông báo với bác một tiếng để tuần sau cho thợ gắn biển hiệu”, Lâm gãi đầu mỉm cười đáp lời.
“Chú Lâm, tôi cần phải nhắc nhở lại, các chú muốn mở ra cái tiệm này cần phải được cơ quan chức năng cấp phép đầy đủ”, Đỗ Bá Đào cho rằng Lâm lại hồ đồ giống như bán nứa nên trầm giọng nhắc nhở.
“Ha ha, cái này bác yên tâm. Bọn em đã hoàn thiện đầy đủ thủ tục đăng ký kinh doanh cũng như đăng ký quản lý điểm trung chuyển với Sở Tài nguyên. Bác xem, đây là các bản sao lưu công chứng giấy tờ có liên quan”
Lâm nói xong liền mở cặp lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Đỗ Bá Đào.
Vị chủ tịch xã nửa tin nửa ngờ nhận lấy tập hồ sơ sau đó chăm chú đọc. Sau một hồi xăm soi, quả nhiên thấy đúng như lời Lâm nói, đây chính là toàn bộ các giấy phép có liên quan tới việc thành lập doanh nghiệp kinh doanh vật liệu xây dựng đứng tên Lâm, Đỗ Bá Đào không khỏi choáng váng.
Mặc dù thời gian gần đây cái nhìn của ông ta đối với năng lực của người em họ đã tăng lên không ít thế nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà có thể lo liệu để mở được công ty trở thành giám đốc.
“Chú Lâm, chú kín kẽ thật đấy. Một chuyện lớn như thế này mà bây giờ tôi mới được biết”, đưa trả lại tập hồ sơ cho Lâm, Đỗ Bá Đào nhếch miệng nói.
Biết vị chủ tịch xã là có ý trách mình, Lâm cười khổ giải thích:
“Xin bác đừng hiểu lầm, em không phải là muốn qua mặt chính quyền chỉ là chuyện này làm ồn ào lên sợ rằng nhiều thứ khó thông”
Đỗ Bá Đào cũng tương đối tinh minh lập tức hiểu lời Lâm là có ý gì. Đơn giản như việc thuê lại bãi bồi ven dòng Bạch Hạc, nếu kế hoạch của Lâm công khai thì chắc chắn việc xét duyệt cho thuê sẽ không đơn giản và nhanh gọn như thế. Đơn giá cùng thời gian cho thuê cần cân nhắc lại là một chuyện, thứ rắc rối hơn chính là những người khác biết được cơ hội làm ăn có thể cùng Lâm tranh chấp bãi bồi.
Bất quá, hiểu được những bước đi tinh tế của Lâm, Đỗ Bá Đào lại bắt đầu nghi ngờ chính nhãn quan của mình. Từ bao giờ Lâm lại trở nên lợi hại tới vậy, khả năng lên kế hoạch cùng lộ trình cao thâm bậc này không phải là một thanh niên từ nhỏ tới lớn chỉ biết cày cuốc chăm bẵm cho cây lúa, củ khoai có thể nghĩ ra được. Chắc chắn, Lâm là có người định hướng chỉ là người này là ai, Đỗ Bá Đào còn mông lung khó đoán. Trong lúc nhất thời, ông ta cũng có nhớ tới Cường nhưng liền nhanh chóng gạt đi, theo Đỗ Bá Đào, Cường tuy lanh lợi nhưng với một thằng nhóc còn chưa ráo máu đầu như hắn, có thể khôn lanh được bao nhiêu mà vạch ra mưu lược như vậy.
“Hừm... các chú chuẩn bị đầy đủ rồi, hôm nay tới báo cáo cũng chỉ mang tính hình thức. Xong, tôi đã biết, chú có thể về”
Cứ việc rõ ràng vì sao Lâm không công khai mọi chuyện từ đầu thế nhưng thân là người phụ trách quản lý một xã, Đỗ Bá Đào vẫn có cảm giác bị Lâm bưng bít và lợi dụng. Dù gì thì quyết định cho Lâm thuê 15.000 m2 bãi bồi cũng chính là do ông ta tích cực hỗ trợ thông qua đây.
Lâm đương nhiên nhận ra khúc mắc của vị chủ tịch, án theo dự định từ trước, hắn liền rút một phong bao ra nhét vào tập hồ sơ giấy tờ công ty đẩy tới trước mặt Đỗ Bá Đào rồi cất lời:
“Bác Đào, bọn em làm ăn cần phải chớp thời cơ nên có nhiều lúc không chu toàn được mọi nhẽ. Cũng may được bác ngồi trên rộng lượng và tạo điều kiện hỗ trợ. Chỗ này gọi là có chút lòng thành gửi bác tiền trà nước, cảm ơn bác thời gian qua đã giúp đỡ nhà em nhiều, mong bác nhận cho”
Đỗ Bá Đào thấy Lâm tỏ ra biết điều thì nét mặt khẽ giãn ra. Hơi dựng thẳng lưng một chút ông ta lên tiếng:
“Tuần tới lắp biển nhưng công trình đường làng nhanh cũng phải đôi tuần nữa mới hoàn thành. Hẳn là các chú lúc đó mới chính thức khai trương?”
“Dạ, đúng rồi bác. Đường xong thì xe mới vào nhập vật liệu được”
“Giỏi thật, hóa ra chú cho làm đường bê tông chính là để phục vụ chuyện này. Cao tay lắm!”
“Ha ha, thì một công đôi việc mà bác. Dân làng được lợi mà bọn em cũng có hạ tầng để làm ăn”
“Nói thật đi, kế hoạch này không phải chú nghĩ ra đúng không?”
Hỏi xong câu nay, Đỗ Bá Đào nhìn chằm chằm vào Lâm khiến hắn chỉ còn cách cười khổ đáp lời:
“Haizzz, bác đúng là mắt sáng như đuốc!”
“Quả nhiên là thế!” Đỗ Bá Đào thấy phán đoán của mình không sai thì khẽ gật gù, chỉ là tiếp đó ông ta cũng không có hỏi Lâm người kia là ai.
Dù sao, nếu đúng là có ai đó giúp đỡ Lâm thì trước sau ông ta cũng phát hiện ra, Lâm đã không chủ động nói thì ông ta cũng không cần phải quá xen vào chuyện của hắn làm gì.
“Chú Lâm, công ty của chú về nguyên tắc xã chỉ quản lý về mặt hành chính cùng trật tự trị an, các vấn đề thuế vụ cùng các quan hệ với cơ quan nhà nước mà xã không liên quan thì cần hoàn thành cho tốt, tránh để phát sinh cái gì nếu không tôi có muốn cũng chẳng giúp ích được!”
Nghe Đỗ Bá Đào căn dặn, Lâm lớn giọng khẳng định:
“Dạ, bác yên tâm, em sẽ tuân thủ đúng quy định, hạn chế tối đa những ảnh hưởng tới xã”
“Được rồi, làm ăn thế nào là việc của các chú thế nhưng tôi có đề xuất rằng nếu công ty cần sử dụng lao động thì có thể ưu tiên tạo công ăn việc làm cho bà con trong xã. Xã ta nghèo, nếu có thể có một vài điểm sáng về phát triển kinh tế để dẫn dắt bà con đi lên chắc chắn sẽ được chính quyền các cấp ủng hộ và tạo điều kiện thuận lợi”
“Vâng, em biết rồi”
“Uhm... chú uống nước đi!”
Lâm thấy Đỗ Bá Đào đã nói hết những gì cần thiết nên chủ động cáo từ:
“Dạ thôi, giờ em cũng công chuyện, xin phép bác em về lo việc”
“Chậc chậc, giờ làm giám đốc có khác, thời gian uống chén trà còn không có nhỉ?”
Lâm thấy mới trước đó Đỗ Bá Đào còn lên tiếng đuổi người giờ lại trách hắn không uống nổi chén trà thì chỉ còn biết than khổ trong lòng. Xem ra, nói chuyện cùng mấy vị trong chính quyền phải hết sức linh hoạt mới được.
“Giám đốc gì đâu bác, cũng chỉ là cái danh gọi cho sang mồm thôi ạ. Thôi, không quấy rầy bác làm việc, em đi đây”
Nói xong, Lâm liền dứt khoát đứng dậy. Đỗ Bá Đào khẽ mỉm cười, cũng không có giữ người mà đi theo tiễn hắn ra cửa.
Trước lối ra vào khu vực bãi bồi ven sông, từ sáng sớm người dân Đông Khánh đã thấy đội thợ đang hì hục dựng lên một tấm biển hiệu khổ lớn có in đậm dòng chữ “Công ty TNHH Cung ứng Vật liệu Xây Dựng Cường Lâm”
Chuyện này lập tức gây ra chú ý, có người tò mò lại gần hỏi thì mới hay đây là do Đỗ Bá Lâm yêu cầu làm đồng nghĩa với công ty này chính là do hắn lập.
Dân quê vốn là một cộng đồng có tính truyền thông mạnh mẽ nên không mất tới một giờ đồng hồ, chuyện này đã nhanh chóng lan truyền khắp làng trên xóm dưới, từ đó tạo nên một trận oanh động không nhỏ.
...................................
Chủ nhiệm hợp tác xã Bùi Tiến Văn mấy ngày nay bị cảm nặng, nằm li bì trên giường. Cũng may ông ta còn có người chăm sóc, tới hôm nay mới hạ sốt dò dẫm đi lại được.
Sáng sớm, vợ con người ra đồng, người đi học thành ra trong nhà không còn ai. Ngồi một mình có chút buồn bực, ông ta đành lần mò đi ra ngõ cho khuây khỏa.
“Bác Văn khỏe chưa mà đã ra ngoài này thế?”
Vừa ra tới nơi đã nghe có người hỏi, Bùi Tiến Văn nhận ra là ông hàng xóm tên Đạt nên liền đáp lời"
“À vâng, cảm ơn bác, tôi khỏe rồi. Mà bác hôm nay không ra đồng à?”
“Nhà tôi hôm nay có đám giỗ bên họ ngoại, lát phải sang đó giúp việc. Bác khỏe rồi thì sang nhà tôi uống nước”
Bùi Tiến Văn cũng không có việc gì làm nên gật đầu rồi theo chân người hàng xóm.
“À mà bác biết chuyện thằng Lâm chưa?”, tại bàn uông nước, ông Đạt vừa châm trà vừa kiếm chủ đề trao đổi.
“Lâm nào nhỉ?”, Bùi Tiến Văn có chút chưa định hình được câu chuyện.
“Lâm con ông Lợi, có họ với nhà bác Đào chủ tịch xã ấy”
“À, ra là thằng đó, lại có chuyện gì à bác?”
“Bác hỏi vậy thì hẳn là bác chưa biết rồi, cả làng đang kháo nhau ầm ĩ lên là nó lập ra công ty gì đó, trở thành giám đốc rồi”
“Giám đốc?”, Bùi Tiến Văn nghe xong đặt lại ly trà mới cầm lên quay sang hỏi lại.
“Vâng, sáng nay người làng đi qua thấy tại bến sông nó cho người dựng biển hiệu, hỏi ra thì thợ nói là công ty của nó. Thằng này khá thật, vậy mà dám nghĩ dám làm thế cơ chứ”
“Hừ, cái thằng đó thì biết cái gì đâu mà đòi làm Giám đốc. Cái chức đó mà dễ làm vậy thì dân cả làng này đều có thể cả rồi”
Bùi Tiến Văn vừa nói tới đây thì ngoài cửa có tiếng chào:
“Ồ, bác Văn mới sang chơi ạ?”
Ngẩng đầu lên nhận ra là bà Thoa, vợ ông Đạt, Bùi Tiến Văn đáp lời:
“Vâng, bác mới đi đâu về à?”
“Tôi mới chạy ra chợ mua cái chổi đót thôi bác”
“Hừ, mua có cái chổi mà đi tới giờ này mới về, đúng là quen tính lề mề”, tiếng của ông Đạt có phần trách cứ vang lên.
“Ông này khó tính, chẳng qua ở chợ tôi gặp thím Tuyết nên mới dừng lại thăm hỏi đôi câu thôi”, bà Thoa thấy chồng không vừa ý nên liền biện bạch.
“Thím Tuyết? Thím ấy ở trên huyện về đây làm gì?”, ông Đạt nghe xong ngạc nhiên hỏi lại.
“Cái ông này, ông quên hôm nay giỗ cụ rồi à? Thím ấy về dâng hương chứ còn làm gì nữa?”
“À... rồi... nhưng có gặp thì cũng chuyện gì mà lắm thế?”, ông Đạt chưa thôi chất vấn.
Bà Thoa đi lại góc nhà dựng cây chổi mới mua vào đó sau đấymới quay sang đáp lời chồng:
“Uhm... thì loanh quanh chuyện gia đình thôi. À mà nói cho ông biết, cái Vân Anh xin được việc rồi đấy”
Vân Anh là con gái của bà Tuyết, cháu gọi ông Đạt là bác. Chuyện nó học xong trung cấp kế toán một trường trên tỉnh nửa năm tới giờ còn đang chờ xin việc, ông Đạt cũng là biết tới.
“Ồ, nó vào được đơn vị nào thế?”
“Tôi thấy thím ấy nói là Công ty Cường Lâm gì đó mới mở ở xã mình đây này. Mà kể cũng lạ, chẳng biết nó ở đâu ra, tôi chưa nghe thấy bao giờ”
“Cường Lâm? Không phải là công ty của thằng Lâm chứ?”
Ông Đạt nhíu nhíu mày sau đó tự khẳng định:
“Chắc hẳn là nó rồi, cả cái xã này cũng chỉ có mình nó lập công ty thôi”
“Ông nói ai cơ?”, bà Thoa loáng thoáng nghe được nên lên tiếng hỏi lại.
“Thì thằng Lâm nhà ông Lợi, nó giờ mở công ty ở ngoài bãi bồi ấy. Con Vân Anh chắc là làm cho nó rồi”
“Ôi thật vậy à... Thằng này trẻ mà giỏi quá nhỉ?”
“Ừ... dạo này nó làm ăn phất lắm, đã thế kiếm được tiền còn không quên dân làng”
Bùi Tiến Văn ngồi bên nghe xong câu chuyện thì nhíu mày thật chặt. Cái gì mà công ty loạn hết cả lên, theo ông ta thấy Lâm vốn là không thể làm được những chuyện phức tạp như vậy. Ít nhất, về phía chính quyền cho tới giờ, ông ta còn chưa nghe qua bất kỳ ai nhắc tới vấn đề này đây. Không lẽ, lại giống như vụ bán nứa, tên này lại nhắm mắt làm bừa.
Ngồi tại nhà ông Đạt, Bùi Tiến Văn cảm thấy không thể giải đáp cho những khúc mắc của mình nên liền uống vội chén trà rồi lấy cớ trở ra:
“Bác Đạt, tôi phải về nhà đun chén thuốc uống cho dứt hẳn. Bác lo việc đi nhé”
Nói xong, Bùi Tiến Văn liền đứng lên cáo từ. Chỉ là ra tới cổng, ông ta cũng không quay trở về nhà mình mà lò dò đi ra khu vực bãi bồi hòng chứng thực câu chuyện mới nghe được.