Vô Địch Gian Thương

Chương 47: Gặp mặt



P/s: Cảm tạ Nguyệt thần “Bánh đậu xanh” đã mang nguyệt phiếu ghé thăm! Dạo này các đạo hữu ít chịu comment quá, phần bình luận buồn thối hết cả ruột. Để lại ý kiến cho vui cửa vui nhà, giúp tác có động lực gõ chương nào các bạn.

Tầng 2, Quán lẩu Hương Quê, hai ngày sau

- Keng... keng... keng...

Tiếng ly rượu liên tục va vào nhau, Lâm nhìn mấy tay anh chị uống rượu như tát nước mà thấy nao nao trong người.

Cứ việc tửu lượng bản thân không phải là kém thế nhưng cái kiểu uống không cần mạng như thế này thì hắn đúng là khó mà kham nổi.

Bàn nhậu có hơn mười người nhưng trừ chú cháu Lâm thì ai cũng có vẻ ngoài hầm hố, lắc tay vòng cổ to như xích chó, rồng cọp xăm trổ kín người.

Khí tràng đôi bên rõ ràng không hợp, thú thật nếu không phải vì còn có chuyện cần bàn, Lâm chắc chắn sẽ kiếm cớ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Lâm không quen nhưng ngược lại thằng cháu hắn thì lại tốt rồi. Tên nhãi này tỏ ra rất có nghề, lẫn lộn vào trong đám đàn em của tay đại ca Thọ cốc anh cốc em cứ như thể là biết nhau lắm.

Biểu hiện này của Cường khiến Lâm có cảm tưởng rằng thằng nhãi này quả thật rất có tố chất để làm một dân giang hồ thứ thiệt, gia đình mà thiếu kiểm soát là rất dễ tạo ra án tích như chơi.

Trong không khí ồn ào, đại ca Thọ thẹo ngồi ở đầu bàn lại có vẻ lầm lì ít nói. Theo Lâm quan sát người này cũng không phải là cố ý giả trang, có lẽ đây là sự thâm trầm mà một kẻ lăn lộn nhiều năm giang hồ mài dũa ra được.

“Thọ thẹo” tên đúng như người, trên mặt ông ta có một vệt thịt dài vắt ngang qua mắt, men rượu khiến nó đỏ tấy lên không khác một con rết càng làm cho chủ nhân tăng phần dữ dằn.

Bất quá, đó cũng chỉ là vẻ ngoài. Thọ thẹo thực ra nói chuyện lại rất ôn hòa, thậm chí còn mang lại cho Lâm cảm giác rằng ông ta cũng chỉ là một người bình thường, không chút nào dính dáng tới các mặt trái trong xã hội.

Lâm được Biên sắp xếp ngồi đối diện với người này, từ đầu buổi nhậu hai người cũng đã cụng qua vài lượt nhưng tuyệt không có nhắc tới chuyện hợp tác. Đôi bên đều vẫn đang thăm dò, không chỉ là từ phía Lâm mà thực ra là cả phía Thọ.

Lúc này, thấy câu chuyện có phần tẻ nhạt, Lâm chủ động cầm chai rót đầy một chén cho Thọ đồng thời lên tiếng:

“Tôi nghe nói Anh Thọ gần đây có mở một tuyến xe ca liên tỉnh đúng không?”

Nghe Lâm hỏi, Thọ thẹo đặt đũa xuống bát rồi trả lời bằng chất giọng khàn đục:

“Chuyện này thằng bạn làm là chủ yếu, tôi có một phần thôi”

“Uhm... chạy xe đúng là có thể kiếm tiền tốt chỉ là đầu tư ban đầu cũng không ít vốn”

“Ha ha, cũng không mạnh bằng anh Lâm đây được. Bỏ cả trăm triệu ra làm đường bê tông kia mà”

“Chậc, xem ra anh Thọ hẳn cũng có nghe được chút tin tức từ tôi”

“Cả tháng này xe cơ giới chạy ào ào ngoài đường, công ty Cường Lâm nổi như vậy, tôi còn không biết sao có thể lăn lộn ở cái đất này được”

“Ha ha, xin lỗi, tôi quên mất Đông Lai chính là địa bàn của anh”

“Địa bàn gì chứ, mọi người chỉ là nói đùa như vậy thôi, anh đừng tưởng thật. Nào, mời anh!”

“Vâng!”

Thọ cùng Lâm nâng ly lên cụng, một lượt chất cồn vào hết ruột xong, Thọ lại cầm chai rót đầy hai chén. Tiếp đó, gã hướng Lâm nhếch miệng:

“Anh Lâm, cái huyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hôm nay tôi với anh có thể ngồi với nhau xem như là có duyên. Nếu anh không chê, chén này tôi mời anh xem như để kết giao thêm một người bạn”



Lâm nghe xong liền cầm ly lên cười đáp:

“Được Anh Thọ coi trọng như vậy, tôi rất vui. Ly này chúng ta cạn xem như nhận thức lẫn nhau”

“Cạch”

Hai chiếc ly chạm nhẹ sau đó Lâm cùng Thọ phần ai người đó uống cạn chén của mình.

Mối quan hệ giữa hai người sau ly rượu này xem như cũng được mở ra. Vừa đặt xuống cái chén không, Thọ liền gợi mở câu chuyện:

“Nói thật với anh Lâm, tôi lăn lộn ở cái huyện Đông Lai này bao năm, tuy rằng không làm được đao to búa lớn gì nhưng cũng gọi là có chút mặt mũi cùng tiền vốn. Nơi khác tôi không dám nói nhưng ở chỗ này, anh Lâm nếu có khó khăn gì cứ nói, tôi sẽ hết sức hỗ trợ”

“Ha ha, được lời này của anh Thọ, tôi cũng yên tâm nhiều lắm. Cũng không dám giấu gì anh, tôi gần đây cũng đang có chút rắc rối”, thấy Thọ đã chủ động, Lâm cũng liền bắt đầu vào chủ đề chính.

“Hẳn là chuyện có người chặn xe không cho vào lấy vật liệu?”

“Vâng, chính là chuyện này”, Lâm gật đầu, hắn cũng không quá ngạc nhiên vì sao Thọ lại biết vấn đề của mình.

“Uhm... là có bọn giở trò thôi”, Thọ trầm giọng.

“Chậc, Anh quả là tinh tường”, Lâm hướng phía Thọ tỏ ý khâm phục, lời này của hắn cũng là thật lòng.

“Mấy thằng quấy rối tôi đều biết cả, bọn này là có người sai sử mà làm. Xem ra có người nhìn thấy các anh kiếm được tiền liền không thuận mắt”

“Haizzz, làm ăn đúng là không dễ dàng. Chuyện này, anh Thọ cũng đã biết, vậy có gì chỉ giáo giúp tôi không?”

Thọ không vội đáp mà cầm lên ly rượu một mình uống cạn. Đặt ly xuống rồi ngẫm nghĩ một hồi, gã mới lên tiếng:

“Muốn dẹp được lũ này thì đơn giản, mấu chốt vẫn phải là tìm ra được bọn đứng sau là ai. Giải quyết được những kẻ đó, anh mới có thể yên ổn được”

Lâm nghe xong liền đáp:

“Tôi chỉ là dân làm ăn, dính vào những chuyện này đúng là có chút không quen tay giải quyết. Nếu với năng lực của anh Thọ, chuyện này hẳn là dễ dàng”

Thọ nheo mắt nhìn về phía Lâm rồi khẽ nhếch miệng cười nhạt:

“Chuyện này đúng là không khó chỉ là có thể cách làm của tôi sẽ có chút không được chuẩn mực”

Lâm đương nhiên hiểu cái cụm từ “không được chuẩn mực” là có ý gì bất quá từ trước hắn cũng đã xác định một khi phải dùng tới dân xã hội thì cũng phải ngầm chấp nhận những rủi ro có thể phát sinh. Theo đó, hắn liền nhìn Thọ đề nghị:

“Anh Thọ, tôi là người làm ăn nên chỉ nhìn vào kết quả thực chất, không quá nặng nề biện pháp thực hiện. Vấn đề đang làm khó chúng tôi nhưng lại là đơn giản với các anh, tôi thiết nghĩ sao chúng ta không bắt tay hợp tác cùng nhau nhỉ?”

Thọ nghe xong, hơi dựng thẳng lưng, mắt chăm chú nhìn Lâm rồi chậm rãi nói:

“Thú vị đấy! Uhm... tôi muốn nghe rõ hơn về đề nghị này”

...............................................

Trong lúc Lâm cùng Thọ đang bàn thảo cùng nhau thì tại một nhà hàng trên tỉnh, vị phó chủ tịch thành phố Trần Trọng Khải cùng em vợ ông ta, giám đốc xí nghiệp cung ứng Đông Thành 2 Đặng Thế Tài cũng đang ngồi trò chuyện.

Bữa ăn trưa của hai người cũng đã kết thúc, hai người lúc này chính là đang ngồi bàn trà đàm đạo.

“Cậu Tài, cậu nghĩ sao về rắc rối của vị giám đốc Đỗ Bá Lâm kia?”

Nghe anh rể hỏi, Đặng Thế Tài đặt xuống ly trà rồi mỉm cười nói:

“Bác có vẻ quan tâm tới người này nhỉ?”

“Có thể xem là như vậy”, Trần Trọng Khải thẳng thắn đáp, không hề có ý phủ nhận.

“Ồ, ít khi thấy bác để ý ai như thế?”

“Uhm... Anh thấy người này có vẻ là một nhân tài”

“Ha ha... không phải bác đang có ý muốn lôi kéo chứ?”

“Cũng có thể”

“Chà... nếu vậy sao bác còn chưa tìm gặp người này?”

Trần Trọng Khải lắc đầu:

“Không vội. Anh thấy cần phải quan sát thêm một chút rồi quyết định”

Nghe anh rể nói xong, Đặng Thế Tài ngẫm nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói:

“Em đoán bác hẳn là muốn xem cậu ta xử lý khó khăn trước mặt như thế nào đúng không?”

“Uhm... nếu ngay cả chuyện quấy rối cỏn con này anh ta cũng không giải quyết được thì tôi không thể yên tâm trao cho những cơ hội lớn hơn”

“Chà chà, nghe hấp dẫn quá nhỉ. Hay bác cho em ghé một chân với”

“Được, nếu cậu chịu từ bỏ con đường chính trị thì anh sẵn sàng bật đèn xanh thôi”

“Ha ha, vậy thì thôi! Em phấn đấu tới giờ cũng không muốn bỏ dở”, cứ việc chưa rõ ràng cơ hội mà Trần Trọng Khải nói tới là gì nhưng với điều kiện là phải từ bỏ quan trường thì Đặng Thế Tài đã lập tức rút lui.

“Uhm... anh biết cậu sẽ trả lời như vậy”

Trần Trọng Khải mỉm cười sau đó khẽ liếc nhìn đồng hồ, nhận ra cũng đã tới lúc phải trở về công sở có sự vụ cần xử lý, ông ta lên tiếng:

“Thôi, anh có chuyện phải đi bây giờ. Cậu theo dõi sự vụ của Đỗ Bá Lâm thay anh, có gì thì thông báo nhé”

“Dạ được rồi bác!”

Hai người nói xong thì cũng liền đứng lên bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.