Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 30: Biết tôi ở đây



Tất cả những người được chính quyền thành phố phái xuống đều mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt vụng trộm liếc nhìn Lục Mặc Hiên, toàn thân Lục Mặc Hiên toát ra hơi thở sắc bén khiến bọn họ sợ tới mức không dám thở mạnh. Nhưng điều khiến bọn họ thực sự kinh sợ còn ở đằng sau.

Xe cứu thương, xe quân dụng, xe của Cục quản lý đấy đai đều đã đến, tất cả những người bị thương nặng đều được đặt lên cáng biến mất theo tiếng gào rít của xe cứu thương.

Những người bị thương nhẹ đứng một bên trơ mắt nhìn xe cứu thương đi mất, bọn họ hận người bị thương nặng không phải là mình. Thà bị thương nặng còn hơn phải hứng chịu trận phong ba bão táp này, cả quân đội và cục quản lý đất đai đều có mặt ở đây!

Bọn họ chỉ là viên chức nhỏ nhoi, sao có thể chống đỡ nổi trận phong ba này!

Cục trưởng Lưu của Cục quản lý đất đai nhìn bộ quân phục trên người Lục Mặc Hiên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lục Mặc Hiên, thân thể mập mạp rung lắc theo từng bước chạy của ông ta.

Cục trưởng Lưu vươn tay ra trước mặt Lục Mặc Hiên trong đôi mắt toát lên vẻ cung kính, "Thượng tá Hiên đến thành phố A mà bây giờ tôi mới biết, tôi đúng là một ông già hồ đồ, Thượng tá Hiên ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Tối nay tôi làm chủ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong hết cả rồi."

Cục trưởng Lưu nói xong nhưng vẫn chưa thấy Lục Mặc Hiên có ý muốn bắt tay với ông ta, trong phút chốc, Cục trưởng Lưu xấu hổ không thôi, chung quanh nhiều người đang nhìn như vậy quả thực ông ta không xuống đài được.

Cục trưởng Lưu không hổ danh đã làm cán bộ cấp cao nhiều năm, mí mắt của ông ta mang theo vẻ bực tức đảo một vòng, sau đó ngay lập tức dừng lại trên người con gái đang đứng cạnh Lục Mặc Hiên, nhìn thấy An Nhược từ đầu đến chân mặc toàn hàng hiệu như vậy, hai con mắt của cục trưởng Lưu lập tức nheo lại, "Bạn gái của thượng tá Hiên quả nhiên vô cùng xinh đẹp, năm trước thành phố A bầu chọn mỹ nhân ngành du lịch cũng không đẹp được đến vậy!"

Lục Mặc Hiên hơi liếc mắt nhìn cục trưởng Lưu một cái, bờ mội mỏng của anh khẽ mở."Tôi thấy cục trưởng Lưu đã hồ đồ thật rồi." Lục Mặc Hiên sau khi nói xong không thèm liếc mắt nhìn cục trưởng Lưu một cái mà quay mặt nhìn về phía người của quân khu phái xuống.

An Nhược vẫn đứng yên một chỗ quan sát sắc mặt của những người xung quanh, sắc mặt cục trưởng Lưu trở nên tối sầm, âm u như bầu trời tháng sáu.

Cục trưởng Lưu nghe thấy vậy vội vã vuốt mông ngựa, rốt cuộc thì chuyện chính quyền thành phố thu hồi đất của nông dân cục trưởng Lưu có biết hay không? Trên mặt An Nhược lộ ra ý cười, quan liêu thực chẳng khác nào trang sức là mấy, nhấc lên một đầu, dùng lực kéo, sẽ dính dấp đến rất nhiều người tai to mặt lớn.

Người mà quân đội phái xuống là Thiếu úy Trương, Trương Vĩ Lầm. Trương Vĩ Lâm rất ngưỡng mộ đại danh của Lục Mặc Hiên, lại cực kỳ sùng bái anh, hôm nay cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy người thật rồi.

Nhưng khi nhìn thấy anh Trương Vĩ Lâm ngạc nhiên đến nỗi không thốt thành lời, Lục Mặc Hiên quả thật còn rất trẻ. Tuổi còn trẻ mà đã làm Thượng tá, lập được không ít công lao, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Lục!

Trương Vĩ Lâm kích động đến mức cả người đứng thẳng, chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

Lục Mặc Hiên khẽ gật đầu một cái, lập tức chỉ về phía đồng ruộng ở phía trước."Chính quyền thành phố tự ý thu hồi ruộng đất của nhân dân, chuyện này cậu hãy xử lý cho thật tốt, về phía chính trị, không sạch sẽ, nên quân đội tất yếu phải tham gia điều tra."

Trương Vĩ Lâm cả người thẳng tắp hô to một tiếng 'Vâng', sau đó tiếp tục nói."Thủ trưởng đã phê duyệt để Thượng Úy Diệp cùng tham gia điều tra rồi ạ."

Cục trưởng Lưu vừa nghe thấy vậy, sắc mặt thiếu chút nữa đã biến thành màu gan lợn.

An Nhược vừa thấy thế, cười lạnh một tiếng, Cục trưởng cục quản lý đất đai của thành phố A không sạch sẽ, chẳng trách người của chính quyền thành phố lại hung hãn như vậy, hóa ra là có ô dù to như vậy che chở.

Đối mặt với tiếng cười lạnh không nể tình của An Nhược, cục trưởng Lưu chỉ có thể nín nhịn.

Cẩn thận suy nghĩ lại tình cảnh của chính mình lúc này, việc thu hồi đất này, đầu tiên phải nói đến nhà họ Sở. Thôn Tiền Đường địa thế nhấp nhô, nguồn nước lại dồi dào, nhà họ Sở muốn phát triển thành một khu du lịch sinh thái.

Chuyện này thị trưởng Phan cũng đã đồng ý rồi, về sau Thị trưởng Phan đều giao hết cho thư ký Mã đi làm. Ông ta, thư ký Mã và Trần Trấn Trường bàn bạc quyết định không xin Thị trưởng cấp văn bản liên quan, nói trắng ra là muốn đuổi bọn nông dân này đi.

Vốn nghĩ đây là một kế hoạch béo bở, ai ngờ bây giờ. . . . . . lại rước họa vào thân!

Chỉ chốc lát sau, điện thoại trong túi quần Lục Mặc Hiên vang lên.

Diệp Hạo ở đầu bên kia hét to."Thư kí Mã, cục trưởng Lưu của Cục quản lý đất đai, còn cả Trần Trấn Dương nữa, tất cả đều không sạch sẽ. văn bản cách chức và lệnh bắt giữ rất nhanh sẽ được phê duyệt, cậu lệnh cho thiếu úy Trương lập tức bắt ba người này lại, trực tiếp đưa đến nhà giam. Còn nữa. . . . . ."

Diệp Hạo còn chưa nói xong, Lục Mặc Hiên liền cúp điện thoại, làm cho Diệp Hạo tức chết.

Lục Mặc Hiên ừ một tiếng, quay người nói với Thiếu úy Trương vài câu.

An Nhược nhìn Cục trưởng Lưu kêu như lợn bị chọc tiết, đầu không khỏi lắc lắc, đáng đời! Lại nhìn mấy người của chính quyền thành phố đang đứng gần đó, công việc đoán chừng không giữ được rồi.

Lúc An Nhược liên tục cảm thán, tay đã bị Lục Mặc Hiên giật mạnh.

Lục Mặc Hiên kéo An Nhược đi thẳng về phía trước, một cánh tay khác của An Nhược không ngừng đáng vào người Lục Mặc Hiên."Mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, anh đi nhanh như vậy làm gì?"

Bước chân của Lục Mặc Hiên không hề dừng lại, cuối cùng cảm thấy An Nhược đi rất chậm, trực tiếp xoay người lại, hai bàn tay to lớn ôm lấy eo An Nhược bế cô lên.

Thiếu úy Trương nhìn thấy một màn này, hai mắt lập tức trợn tròn. Trong đầu nhất thời hiện lên một đoạn tin nhắn, Thượng úy Diệp truyền ra ngoài chuyện của Thượng tá Hiên 'cưỡi' một cô gái.

Bất quá, xem ra, không đơn thuần chỉ là 'cưỡi', mà theo như tình hình này thì có khi Thượng tá Hiên muốn cưới vợ luôn rồi!

Lục Mặc Hiên cúi đầu cười với An Nhược , "Đương nhiên nóng vội rồi, chúng ta phải mau chóng quay về sinh cục cưng, nếu không em lại trách anh không có thời gian không đủ tinh lực để sinh con."

Hô hấp của An Nhược ngay lập tức bị đình chỉ, song thủ nắm chặt thành quyền liên tục đánh vào vai của Lục Mặc Hiên."Anh đúng là cái đồ thù dai! Quả thực là anh đã giúp đỡ em rất nhiều nhưng em không hề có ý định muốn lấy thân báo đáp, em còn chưa hiểu gì về anh cả!"

Lục Mặc Hiên cất giọng A... lên một tiếng, sau đó cúi đầu kề sát vào tai An Nhược."Về sau còn nhiều thời gian để em tìm hiểu anh, hiểu sở thích của anh, của anh . . . ."

Lục mực hiên nói tới đây, hai tay cố ý buông lỏng eo An Nhược ra, đùi phải hơi duỗi về phía trước một chút.

Lưng An Nhược trực tiếp tiếp xúc với nam căn của Lục Mặc Hiên, nhiệt độ trên đó cơ hồ có thể truyền khắp người An Nhược.

1000 con ngựa điên cuồng gào thét chạy qua trái tim của An Nhược, cô đối với 'thứ đó' của Lục Mặc Hiên, không có hứng thú a! Bộ dạng này của Lục Mặc Hiên, là muốn cưỡng gian cô sao!

An Nhược cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, nếu không còn cách nào thay đổi được, thì cô đành cam chịu trở thành con vịt chết xinh đẹp thôi.

"Mặc Hiên, thật sự phải đi rồi sao? Khó khăn lắm mới có người chịu ngồi nói chuyện với ông già như ta." Triệu Hồng Lượng cực kỳ không nỡ để Lục Mặc Hiên đi, đôi mắt nhỏ liều mạng liếc An Nhược ngồi ở ghế phụ lái.

An Nhược đang vì chính mình cầu nguyện, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của Triệu Hồng Lượng.

Lục Mặc Hiên cầm tay ông cụ, "Tiểu đoàn trưởng Triệu, về sau chúng cháu lại tới thăm người. Vừa nãy trên bàn cơm, Tiểu Nhược vẫn còn oán giận cháu, nói cháu không dành thời gian chăm sóc cô ấy, cho nên mới không sinh được con. Bây giờ vội vàng trở về sinh con."

Cánh tay đang thắt dây an toàn của An Nhược dừng lại, hai mắt hung hăng trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

Còn ở đây mà gióng trống khua chiêng nói sinh con, còn gọi cô là Tiểu Nhược? Cách xưng hô buồn nôn này, chỉ có mẹ cô mới được gọi cô bằng cái tên ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.