Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 126



Trương Chân Hổ, người cũng như tên, thân thể cao lớn, tản ra khí thế uy vũ. Khi nhìn về phía Mặc Kinh Trập, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, hắn nói: 

- Ta cũng đã giết qua không ít người của Viêm Hoa tông, không dưới mấy chục nghìn đâu đó. 

Ánh mắt của Mặc Kinh Trập tràn ngập sát ý, cương khí sôi trào, hắn giận dữ nói: 

- Chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm mà cũng dám lớn lối như vậy, tự tìm đường chết. 

Ầm! 

Nghiêm Húc nhìn cảnh tượng ở trước mắt không khỏi than thở: 

- Uy thế khi Trương sư huynh xuất thủ quả thật không phải bình thường, đây là dấu hiệu khi “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” đã đại thành. 

Nam tử mặc áo bào màu vàng vẫn im lặng đứng ở một bên từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: 

- Nghiêm sư đệ, môn “Hổ Khiếu Thiên Địa Công” này chính là công pháp truyền thừa của bộ tộc Tử Dực Thiên Lôi Hổ, vương giả trong yêu thú, chỉ những người có huyết mạch nửa người nửa thú như là Trương sư huynh mới có thể tu luyện. Mặc dù tu vi của Trương sư huynh chỉ là Địa Cương cảnh tầng năm nhưng mà chiến lực cũng không hề thua kém Địa Cương cảnh tầng sáu. 

Ầm! 

Vừa dứt lời, người được bọn hắn xem trọng là Trương sư huynh kia lại bị một chưởng đánh đến mức phun máu, thân hình bay ngược lại, cánh tay trái uốn cong giống như là đã gãy, máu không ngừng chảy. 

- Không biết tự lượng sức mình, Mặc Kinh Trập ta đã tu luyện “Kinh Long Đại Thiên Công” đến cảnh giới đại thành, chỉ cần khẽ động sẽ giống như rồng ngâm vang chín tầng trời, uy thế vô song, một con mèo ốm như ngươi cũng dám càn rỡ sao? Hôm nay đánh gãy một cánh tay của ngươi cũng là để cho ngươi biết, con dân của Viêm Hoa tông cũng không phải người mà mấy kẻ như các ngươi có thể giết. - Mặc Kinh Trập khinh thường hừ lạnh, hai con kinh long tỏa ra ánh sáng màu vàng quấn quanh thân thể, tiếng rồng ngâm vang vọng. Nhìn Mặc Kinh Trập giống như là hoàng giả giáng lâm, bễ nghễ thiên hạ. 

Tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng sáu, cương khí hùng hậu như biển, biến cương khí hoá thành hình kinh long cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, vả lại hai con kinh long này còn ẩn chứa lực sát thương cường đại. 

Mấy người Nghiêm Húc nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt lập tức trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin. Trương Chân Hổ sư huynh có thực lực cường hãn, cho dù cảnh giới thấp hơn một tầng, nhưng mà với sự cường đại của huyết mạch nửa người nửa thú kia cũng không có khả năng bị thua nhanh như vậy. 

- Muốn chết. - Đột nhiên, La Chinh Nhất hét lên một tiếng, cương khí bành trướng, năm ngón tay nắm lại thành quyền, thân thể hóa thành một đạo lưu quang màu đen, trên đường đi qua không khí liên tục bạo tạc. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Mặc Kinh Trập, đánh ra một quyền mang theo uy thế không có gì sánh kịp. 

- Thật mạnh, đây là “Phá Âm Sát Quyền” của La sư huynh, tu luyện tới cực hạn có thể phá vỡ bức tường âm thanh. - Nghiêm Húc trợn mắt há hốc mồm, triệt để khiếp sợ trước sự cường đại của các sư huynh. 

- Kinh Long Hộ Thể. - Mặc Kinh Trập hơi biến sắc, nhưng mà động tác cũng không chậm, chưởng pháp thiên biến vạn hóa vây quanh thân, hình thành một vòng cương khí hộ thể. 

Bởi vì là huyết mạch nửa người nửa thú, cho nên Trương Chân Hổ bị Mặc Kinh Trập đánh gãy một tay kia có năng lực khôi phục cực mạnh. Vết thương trên cánh tay trong nháy mắt ngừng chảy máu và ngưng lại thành sẹo, trên mặt của hắn lộ vẻ ngoan độc. 

- Tất cả cùng tiến lên, làm thịt hắn. 

Trương Chân Hổ vừa dứt lời, trong nháy mắt, cả Nghiêm Húc, nam tử mặc áo bào màu vàng lập tức đồng thời xuất thủ. 

Lưu Quang Tuyệt Ảnh! 

Hổ Khiếu Thiên Hạ! 

Địa Cương Càn Khôn Chưởng! 

Ầm ầm! 

Cương khí cường hãn triệt để bạo phát ra, mặc dù cương khí của Mặc Kinh Trập hùng hậu, nhưng mà cũng không chịu nổi bốn người đồng thời vây công. Nhưng mà cho dù như thế, hắn cũng không có lùi bước. 

Lâm Phàm giết hai ngày hai đêm, mệt mỏi thì tự sát, nói chung là cũng thoải mái, tự tại. Hắn có h@m muốn mãnh liệt đối với điểm tích lũy, cho nên tuyệt đối không muốn lãng phí một phút một giây nào. 

Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, trong lòng thì thầm: 

- Là tên ngốc nào đang đốt pháo vậy? 

Nhưng mà hắn cũng không dừng lại, chạy thẳng đến phương xa, nơi phát ra âm thanh, hắn muốn nhìn xem chỗ đó là đang có chuyện gì. 

Ầm! 

Mặc Kinh Trập bị một quyền của La Chinh Nhất đánh vỡ cương khí hộ thể, thân hình bay ra, đập mạnh lên tảng đá lớn. Hắn phun ra một búng máu tươi, nhưng ánh mắt không phục nhìn về phía nam tử mặc áo bào màu vàng đang đứng ở một bên, quát to: 

- Đồ hèn hạ. 

Hắn không phải là không địch lại La Chinh Nhất, mà là nam tử mặc áo bào màu vàng này lại chơi xấu, không biết kẻ này ném ra vật gì khiến hắn nhòe cả mắt. 

Theo hắn nghĩ, cao thủ so chiêu chính là phải quang mình chính đại, đánh thật thương thật. Làm sao có thể ngờ đến đối phương lại dùng những thủ pháp hạ lưu này. 

Nghiêm Húc nhìn thấy gia hỏa này đã thổ huyết ngã xuống đất, điên cuồng cười: 

- Hừ, nhiều lời vô ích. Rõ ràng La sư huynh đánh một quyền làm vỡ cương khí hộ thể của ngươi, làm ngươi trọng thương. Hiện giờ ngươi còn cố gắng kiếm cớ biện hộ sao? Đúng là đáng xấu hổ. 

Mặc Kinh Trập nhìn chằm chằm vào đối phương và nói: 

- Mặc Kinh Trập ta thua thì thua. Nhưng mà các ngươi chơi xấu, ta không phục. 

Đúng lúc này, La Chinh Nhất lại quay đầu, nhìn qua một bên, quát một tiếng chói tai: 

- Là ai? Đi ra cho ta! 

Lâm Phàm vừa tới hiện trường, còn chưa kịp ẩn thân thì đã bị phát hiện. Hắn cũng thấy rất bất đắc dĩ, đành phải đi ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy rõ hình dáng của mấy người ở đây, hắn lại sững sờ. 

- Ai nha, đây không phải thiên tài Mặc Kinh Trập sao? 

Mặc Kinh Trập nghe được giọng nói này, lại nhìn thấy khuôn mặt kia, một búng máu nguyên bản sắp sửa phun ra lại bị hắn cố gắng nuốt lại, nói: 

- Là ngươi sao? Ta đã tìm ngươi đã hai ngày hai đêm. 

Lúc Nghiêm Húc nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, tức giận gào thét: 

- Tên kia mi còn nhớ mi đã sỉ nhục ta như thế nào không? Ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, suốt một tháng qua ta luôn muốn giết ngươi. Không ngờ tới hôm nay chính ngươi lại tự tìm tới cửa. Nay ta phải giết ngươi, lấy máu của ngươi để rửa sạch nỗi nhục trên người ta. 

Lâm Phàm quay sang nhìn về phía Nghiêm Húc, nghi hoặc nói: 

- Ngươi là ai? 

- Phụt! 

Nguyên bản Nghiêm Húc đã bị Mặc Kinh Trập đánh đến mức khí huyết sôi trào, thật vất vả mới áp chế được. Bấy giờ nghe được câu nói kia của Lâm Phàm, hắn cũng không thể nhịn được mà phun ra một búng máu tươi. 

Mặc Kinh Trập sững sờ, nhìn Lâm Phàm không dám tin. Thật mạnh! Rõ ràng Lâm Phàm chỉ mới nói có một câu đã khiến đối phương kinh hãi đến mức phun máu rồi. 

“Thật ghê gớm! Gia hỏa này chỉ sợ có chút tài năng thật” - Mặc Kinh Trập thì thầm từ tận đáy lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.