- Sư đệ, ngươi quen hắn sao? - La Chinh Nhất chắp tay sau lưng, không ai thấy được bàn tay của hắn run nhè nhẹ. Vừa rồi để trấn áp Mặc Kinh Trập, hắn đã cưỡng ép sử dụng “Phá Âm Sát Quyền” tới cảnh giới cao hơn bản thân lĩnh ngộ, dẫn đến khí huyết sôi trào, tới giờ vẫn chưa bình ổn được. Không thể không nói, tên Mặc Kinh Trập này quả thật là cực kỳ cường hãn, đáng để coi trọng.
Về phần thiếu niên vừa mới xuất hiện, hắn lại không hề để vào mắt, cương khí mặc dù hùng hậu, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.
Sắc mặt của Nghiêm Húc âm trầm. Hắn lau máu tươi trên khóe miệng đi, rồi giơ trường kiếm trong tay lên chỉ thẳng Lâm Phàm và nói:
- Sư huynh, cách đây không lâu, khi đệ tử Nhật Chiếu tông chúng ta đến Viêm Hoa tông luận bàn, chính là tên này đã chém giết các đệ tử ngoại môn của chúng ta. Hơn nữa ở trên lôi đài hắn còn làm nhục ta, thù này không báo, tinh thần ta khó mà bình ổn, tu vi cũng khó có thể tiến bộ.
- Ồ, nguyên lai chính là hắn. - La Chinh Nhất hơi sửng sốt, lúc này hắn mới chú ý đến Lâm Phàm. Sau đó, hắn nở một nụ cười nghiền ngẫm và nói - Sư đệ cứ việc ra tay, sư huynh sẽ áp trận cho ngươi. Bây giờ môn “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” của ngươi đã tu luyện tới cấp độ viên mãn, kiếm quang như ảnh, nhanh đến mức cực hạn, một kiếm đứt cổ, không có giọt máu nào kịp chảy ra đâu.
Hắn cũng có nghe nói khi Huyền Khôn trưởng lão dẫn người đi Viêm Hoa tông thì bị thiệt lớn, toàn bộ đệ tử ngoại môn mang đi đều ngã xuống ở Viêm Hoa tông. Khi hắn biết được chuyện ấy thì cũng cực kỳ giận dữ, bọn đạo chích Viêm Hoa tông lại dám làm càn như thế, thật là không thể tha thứ. Bây giờ người trong cuộc đã ở đây, vậy thì cứ để cho Nghiêm sư đệ ra tay báo thù rửa hận thôi, lấy máu của đối phương tẩy sạch sỉ nhục.
Nghiêm Húc bước ra một bước, toàn thân toát ra cương khí sôi trào như sương mù dày đặc. Trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt hắn âm trầm:
- Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi. Hiện giờ ta đã tu luyện “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” tới cấp độ viên mãn, tu vi cũng đã tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng bốn, giết ngươi cũng chỉ như giết chó mà thôi. Hôm nay ai cũng cứu không được ngươi.
Tay cầm kiếm của hắn cũng bắt đầu run rẩy, đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Chuyện ngày hôm đó giống như là tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn, muốn ném đi cũng không được. Lúc này nhìn thấy cừu nhân gây ra mọi chuyện, làm sao mà không hưng phấn cho được.
- Ta vốn dĩ đã quên ngươi là ai? Nhưng mà vừa nãy khi ngươi nói đến chuyện trên lôi đài, đúng là khiến ta nhớ ra, ngươi chính là gia hỏa xuất kiếm cực chậm kia. Hơn nữa ta nhớ mình còn nói là để cho ngươi trở về tu luyện thêm. - Lâm Phàm nhìn gia hỏa giống như là bị khí huyết công tâm ở trước mặt không khỏi cười nói.
- Muốn chết. - Nghiêm Húc không thể nhịn được nữa, nhanh chóng đánh tới, hét lên - Lưu Quang Tuyệt Ảnh, kiếm ý Cực Đạo.
Trong nháy mắt, thân thể của Nghiêm Húc hóa thành vô số đạo kiếm quang nhanh chóng lao thẳng đến Lâm Phàm. Trong không trung không thể nhìn thấy bóng người, chỉ có từng đạo kiếm quang lóe ra hào quang chói sáng kia mà thôi.
La Chinh Nhất khẽ gật đầu.
Nam tử mặc áo bào màu vàng nói:
- Xem ra Nghiêm sư đệ đã lĩnh ngộ tinh tuý của chiêu “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” này. Khi Nghiêm sư đệ thi triển ra một chiêu này, có là ta thì cũng phải cẩn thận ứng phó.
- Mặc dù thiên phú tu hành của Nghiêm sư đệ không cao, nhưng thiên phú tu luyện kiếm pháp lại không tồi, một chiêu Lưu Quang Tuyệt Ảnh này chính là dùng cực kiếm mà chém giết tất cả mọi thứ. - La Chinh Nhất tán dương. Đối với hắn, thực lực của Nghiêm Húc không đáng giá nhắc tới, nhưng mà trên phương diện lĩnh ngộ kiếm pháp Nghiêm Húc lại không tệ.
- Cẩn thận. - Mặc Kinh Trập vẫn còn đang khôi phục thương thế, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kiếm quang bao phủ thiên địa đang lao tới kia cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ có đến trước khi chết thì mới biết được việc mà mình làm là ngu xuẩn đến cỡ nào.
Tay trái rục rịch.
Cánh tay này muốn tiếp kiếm sao?
Nhưng mà hắn lại không muốn tiếp một kiếm này, bởi vì không cần thiết phải làm như thế?
Quá yếu! Thật sự là quá yếu!
- Chết đi. - Vô số đạo kiếm quang hợp lại thành một, thân thể của Nghiêm Húc tựa như là xuyên qua thiên địa, lao tới theo một đường thẳng tắp. Sau khi tu thành một kiếm cường đại nhất này, hắn vẫn chưa từng thi triển bao giờ, bởi vì đây là một kiếm mà hắn giữ lại cho Lâm Phàm.
Nhìn thấy tên gia hỏa ghê tởm này vẫn đứng im, không hề nhúc nhích, trên mặt của Nghiêm Húc lộ ra thần sắc điên cuồng.
Là bất lực sao?
Hay là một kiếm này có tốc độ quá nhanh cho nên ngươi không kịp phản ứng?
Ầm!
Tiếng gầm rú vang lên, thời khắc khiến cho người ta khẩn trương triệt để tiêu tán, kiếm quanh cũng chưa hề chạm tới người Lâm Phàm. Không biết từ khi nào, Lang Nha bổng trong tay Lâm phàm đã đập cho Nghiêm Húc nằm dài trên mặt đất.
Phụt!
Nghiêm Húc chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình tựa như là đã vỡ nát. Miệng há to, phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Ánh mắt nguyên bản tràn ngập sát ý giờ lại biến thành mờ mịt, sắc mặt ngây ngốc, không dám tin tưởng.
- Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ngươi đã từng có thể khiến cho ta phải tiếp ngươi một kiếm. Nhưng bây giờ ngay cả hứng thú để cho ta tiếp kiếm cũng không có. Ngươi đã kém hơn trước.
Nghiêm Húc nghe được lời nói này giống như là nghe thấy sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt không dám tin tưởng. Hắn không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy, bản thân tân tân khổ khổ bế quan tu luyện, cuối cùng tu luyện chiêu “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” tới cấp độ viên mãn, bây giờ lại có kết cục như thế này.
Trong đầu của hắn lúc này chỉ còn có câu nói kia.
- Ngươi đã kém hơn trước...
- Ngươi đã kém hơn trước...
Phụt!
Bởi vì khí huyết công tâm, hắn lại phun thêm một búng máu nữa, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Kiếm pháp tu luyện đến cảnh giới viên mãn, vốn dĩ là nên khinh thường quần hùng, báo thù rửa hận. Nhưng mà hôm nay khi gặp được cừu nhân, kết quả lại là hắn tiếp tục chịu nhục thêm một lần nữa.Với thương thế hiện giờ, e rằng sau này hắn cũng không có cơ hội để mà báo thù nữa. Hiện giờ, trong lòng Ngiêm Húc chỉ còn cảm giác không cam tâm.
Con mắt hắn trợn trừng, rồi hắn lập tức đi chầu ông bà ông vải. Không ngờ đã bị Lâm Phàm làm cho tức chết.
Điểm tích lũy tới tay.
Lâm Phàm lắc đầu, mặc dù tên này yếu một chút, nhưng điểm tích lũy cũng không tệ lắm. Sau đó hắn lại vác Lang Nha bổng lên vai, thản nhiên nhìn về phía mấy người La Chính Nhất.
- Là chính hắn tự phun máu mà chết, không liên quan đến ta.
- Nghiêm sư đệ. - Nam tử mặc áo bào màu vàng thấy cảnh này, tức đến muốn rách cả mí mắt, quát ầm lên - Ngươi lại dám giết Nghiêm sư đệ.
Khoé mắt của Mặc Kinh Trập khẽ run run, trong lòng sợ hãi than: “Thật mạnh!”
Mặc dù tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia có tu vi không cao, nhưng mà kiếm pháp siêu tuyệt, tốc độ cực nhanh. Lúc vừa nãy, khi bốn người bọn họ vây công hắn, ngoại trừ tên La Chinh Nhất kia thì khiến cho hắn cảnh giác nhất chính là kiếm pháp của gia hỏa này.
Kiếm quang như ảnh, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ lập tức xuất hiện ở sau lưng.
Nhưng bây giờ, gia hỏa này lại bị Lâm Phàm đập một phát chết luôn, căn bản không cần nhiều chiêu thức hoa lệ nào. Thật sự làm cho người kinh hãi vạn phần.
Mặc kệ những người còn lại của Nhật Chiếu tông đang căm tức, Lâm Phàm khom người xuống, thò tay sờ soạng trên thi thể nát be bét của Nghiêm Húc. Tìm thấy nhẫn trữ vật, hắn đổ hết sạch đồ bên trong ra. Chỉ có một ít tiền tệ của Nhật Chiếu tông, số lượng mặc dù khá lớn, nhưng mà bởi vì tỉ lệ hối đoái thành Viêm Hoa Tệ cũng quá cao, là 100 so với 8, cho nên đống tiền này cũng chả là gì cả.
Ngoài ra còn có một môn kiếm pháp, cũng chính là môn kiếm pháp Huyền giai trung phẩm “Lưu Quang Tuyệt Ảnh” kia. Đáng tiếc mình đã có Hóa Thần Kiếm Trận, cho nên cũng chướng mắt kiếm pháp cấp thấp như này. Xem ra để lúc trở về thì giao nộp cho tông môn thôi.
Sau khi thanh lý xong, cũng không thấy có thứ gì đáng để hứng thú lắm, hắn bèn vứt luôn cái nhẫn trữ vật này đi. Mặc dù giá trị của nhẫn trữ vật này cũng không thấp, nhưng mà hiện tại hắn đã là phú ông chục triệu, đồ vật bình thường thật đúng là không lọt được vào tầm mắt của mình.
Khuôn mặt của nam tử mặc áo bào màu vàng vì tức giận mà trở nên xanh mét, mắt thấy hết thảy mọi việc đã xảy ra, hắn gầm lên:
- Ngươi đã giết Nghiêm sư đệ, lại còn dám vũ nhục thi thể của sư đệ ta. Đáng chết! Thật là đáng chết!
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta làm nhục thi thể thế. Rõ ràng là ta đang thu hoạch chiến lợi phẩm của mình, liên quan éo gì đến ngươi.
- Nếu không phục thì đợi lát nữa sau khi đập chết ngươi, ta cũng sẽ làm như thế với ngươi.
- Cuồng vọng! Quá là cuồng vọng! - Nam tử mặc áo bào màu vàng không thể nhịn được nữa, tức giận nói - La sư huynh, ta phải gi ết chết tên tiểu tử này để trả thù cho Nghiêm sư đệ.
La Chinh Nhất cũng không ngờ tới, Nghiêm Húc thế mà lại chết rồi.
Mà hắn ở một bên áp trận lại không hề kịp phản ứng.
Bây giờ chuyện đã phát sinh rồi, như vậy chỉ có dùng mạng của tiểu tử này để an ủi linh hồn Nghiêm sư đệ ở dưới suối vàng thôi.