Kiếm khí thác nước đột nhiên tiêu tán, mọi thứ cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Hoàng Huyền Đạo không ngờ một quyền của mình lại đánh vào trên thân thể của sư đệ. Tiểu tử kia đến cùng là đã đi nơi nào? Vừa rồi rõ ràng hắn còn thấy được mà.
Kiếm Vô Trần vốn đang đè ép Mặc Kinh Trập, nhưng khi đưa mắt kiểm tra tình huống bên kia, sắc mặt đột nhiên kinh hãi, kiếm trong tay hơi chệch đi để Mặc Kinh Trập có cơ hội phản kích, sau đó hắn lập tức lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã lùi ra xa.
- Hoàng sư đệ, ngươi đang làm gì vậy?
Kiếm Vô Trần giận dữ hét lên, hắn không ngờ Hoàng Huyền Đạo lại đánh chết Phong Thanh Vân.
Hoàng Huyền Đạo lúc này mới kịp phản ứng, sau đó một tay đỡ lấy Phong Thanh Vân, quay đầu về phía Kiếm Vô Trần, hô lớn:
- Vô Trần sư huynh, gia hoả kia đã hại chết Phong sư đệ.
- Ngươi nghĩ ta mù hay sao?
Kiếm Vô Trần quát lên, hắn rõ ràng trông thấy là Hoàng Huyền Đạo đánh nát trái tim của Phong Thanh Vân, bây giờ hắn lại còn dám nói là tiểu tử kia gi ết chết Phong sư đệ.
- Phong sư đệ, ngươi mau nói cho Vô Trần sư huynh biết đi, ta không phải là người giết ngươi.
Hoàng Huyền Đạo lay lay thân thể của Phong Thanh Vân, muốn hắn nói chuyện, chứng minh sự trong sạch của mình. Thế nhưng mà một quyền vừa nãy đã làm cho trái tim của Phong Thanh Vân vỡ nát, vả lại lúc trước hắn còn bị Lâm Phàm đâm ba kiếm, tính mạng đã sớm giống như ngọn đèn trước gió, muốn mở miệng ra nói gì đó, nhưng còn không có nói câu nào thì đầu đã lệch sang một bên, ngỏm củ tỏi.
Bây giờ, Hoàng Huyền Đạo nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình. Bởi vì từ trong ánh mắt của sư huynh, hắn đã nhìn ra sư huynh không còn tin tưởng mình nữa. Hắn vội vàng nói:
- Vô Trần sư huynh, ta thật sự không có giế t chết Phong sư đệ, huynh nhất định phải tin tưởng ta. Tất cả là do tiểu tử kia. Ta chỉ muốn giết hắn mà thôi.
- Không sai, người là do ta giết. Kiếm Vô Trần, đừng vu hãm đồng đội của ngươi.
Lúc này, một thanh âm vang lên ở sau lưng Mặc Kinh Trập khiến cho Mặc Kinh Trập kinh hãi đến suýt nhảy dựng lên, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn lại không biết được là có người đứng ở sau lưng mình.
Thế nhưng mà khi thấy người này là ai, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng của Lâm Phàm cũng rất muốn mắng chửi người. Tên Hoàng Huyền Đạo này thật là đồ chó hoang, vậy mà lại đoạt điểm tích lũy của mình. Rõ ràng là tên Phong Thanh Vân kia đã sắp chết rồi, nhưng bị một quyền của hắn đánh cho vỡ tim mà chết, làm cho mình không thể lấy được điểm tích lũy.
Nhưng thôi, chỉ là mấy trăm điểm tích lũy, hắn vẫn chịu nổi tổn thất này. Chỉ cần giao lưu cùng đám yêu thú một chút là có thể kiếm về.
Hắn cũng vừa mới hồi sinh. Thương thế ở trên người đã hoàn toàn biến mất, tinh thần vô cùng sung mãn.
Trong lòng của Kiếm Vô Trần lạnh lẽo, quả nhiên là thế, trong nhóm của mình lại xuất hiện phản đồ, nếu không thì sao mà trên người của tiểu tử này lại không hề có một chút thương thế nào, vả lại tinh khí thần cực kỳ sung mãn, căn bản không giống như là người vừa mới chiến đấu kịch liệt, tổn thất đại lượng cương khí.
Lâm Phàm chắp tay ở sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Lâm Phàm ta là người đỉnh thiên lập địa, ai làm thì người nấy chịu. Người kia chính là do ta giết, không có liên quan với hắn.
Hoàng Huyền Đạo hiển nhiên còn không có kịp phản ứng, sau đó cố gắng nói:
- Vô Trần sư huynh, ngươi nghe được chưa? Chính hắn đã thừa nhận, Phong sư đệ không phải ta giết mà là do hắn giết.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy phẫn nộ:
- Ngươi giết Phong sư đệ. Thù này, ta nhất định phải báo.
Kiếm Vô Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm một phen, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào Hoàng Huyền Đạo, trong lòng vô cùng phẫn nộ, giọng nói cũng cực kỳ âm trầm:
- Hoàng Huyền Đạo, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc hay sao?
- Sư huynh, vì cái gì mà huynh lại không tin ta? hắn cũng đã thừa nhận, Phong sư đệ chính là do hắn giết.
Hoàng Huyền Đạo sắp điên dại, hắn không ngờ sư huynh vậy mà lại bắt đầu hoài nghi mình.
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Đột nhiên, hắn phản ứng lại, đầu óc cũng có chút hỗn loạn.
- Sư huynh, tình huống không phải như vậy. Phong sư đệ đã vây khốn hắn, mà ta chuẩn bị đánh giết hắn. Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại có thể trốn thoát, nên một quyền kia của ta mới đánh vào trên người Phong sư đệ. Ta thật sự không phải cố ý muốn giết Phong sư đệ.
Hoàng Huyền Đạo giải thích.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
- Đúng vây! Những gì hắn nói đều là sự thật. Ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên biến mất, có thể là ta đã sử dụng thần thông dịch chuyển không gian khiến cho hắn không kịp phản ứng, cho nên một quyền của hắn mới g iết chết sư đệ của mình.
Sau đó nhìn về phía Hoàng Huyền Đạo còn đang lo lắng vạn phần, hắn nói:
- Ta chỉ có thể giúp ngươi giải thích tới đây thôi. Về phần sư huynh của ngươi có thể tin tưởng ngươi hay không, đó chính là sự tình của ngươi. Ta đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ rồi.
- Lâm Phàm ta là người đỉnh thiên lập địa. Chuyện mà ta làm qua, đương nhiên sẽ thoải mái thừa nhận. Từ trước tới giờ, ta cũng chưa từng ra tay đánh lén phía sau, càng sẽ không đổi trắng thay đen, nói chuyện lừa gạt.
Lời này tuy được Lâm Phàm nói ra cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, nhưng mà nhìn thi thể của La Chinh Nhất vẫn còn chảy máu ở một bên kia, lại là tạo thành sự đối lập mãnh liệt khiến cho người ta khó mà tin tưởng được.
Mà lời nói này truyền vào trong tai của Kiếm Vô Trần lại đặc biệt chói tai, giống như Lâm Phàm ta là người âm hiểm hèn hạ, sự tình mà ta làm qua ta vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, ta ưa thích ra tay đánh lén ở phía sau, càng ưa thích đổi trắng thay đen.
Chẳng qua hiện nay, ánh mắt của Kiếm Vô Trần băng lãnh, như tuyết giữa mùa đông, lạnh thấu xương, đâm thật sâu vào bên trong thể xác cùng với tinh thần của Hoàng Huyền Đạo:
- Ngươi rốt cục thừa nhận, là ngươi gi ết chết Phong sư đệ.
Hoàng Huyền Đạo gấp đến mức mặt đỏ tới mang tai, nói:
- Ngươi không cần phải nói nữa, không ngờ trong chúng ta lại xuất hiện phản đồ. Tốt, thật sự là rất tốt.
Lâm Phàm hiện tại cũng lười để ý đến hai người này, không ngờ ba tên kia liên hợp cùng một chỗ, thật là có chút kh ủng bố. Nhưng mà Hóa Thần Kiếm Trận này xem như là đã lừa lão tử một vố, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi.
- Thế nào, ngươi đánh thắng được tên Kiếm Vô Trần này sao?
Lâm Phàm hỏi.
Mặc Kinh Trập lắc đầu, cảm thán một tiếng:
- Đánh không lại, ta vốn tưởng rằng bằng vào thiên tư yêu nghiệt cùng với nỗ lực mà ta đã bỏ ra, cải tiến Kinh Long Đại Thiên Công, thuộc về kỳ tích vô tiền khoáng hậu, đủ để vượt cấp khiêu chiến, thật không ngờ kiếm thế của tên Kiếm Vô Trần này lại quá mạnh mẽ, giống như liền thành một khối, Kiếm Đạo đã thành, một kiếm chém ra còn ẩn chứa một loại quỹ tích Kiếm Đạo nào đó. Ở trong tay hắn, ta đã bị thiệt thòi không ít, nếu như không phải thực lực của ta cũng không đơn giản, chỉ sợ đã bị hắn làm thịt đến mấy lần rồi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập, không có lời nào để nói, đánh không mà lại có thể nói có đạo lý như vậy. Tốt, rất tốt.
Đột nhiên!
Một đám mây đen cuồn cuộn lao tới chỗ bọn họ, Lâm Phàm hơi nghi hoặc một chút, tại trong vực sâu Vạn Quật này làm sao lại có mây đen xuất hiện?
Rống!
Thanh âm giống như là tiếng oán quỷ gào thét, dữ tợn, kh ủng bố, tà ác cuốn tới, bao phủ vùng thiên địa này.
- Đa tạ Minh đại nhân xâm nhập hiểm địa, ngưng tụ yêu thú chi huyết, giúp ta khôi phục thân thể.
Nam tử mặc áo bào xám cảm động đến rơi nước mắt. Vốn hắn nghĩ bị thương thành như vậy, mình sẽ bị phế bỏ. Thật không ngờ Minh đại nhân vậy mà lại thi triển thần công nghịch chuyển kinh thiên, lấy yêu thú chi huyết, yêu thú chi cốt, phối hợp thần công kinh thiên động địa để mình có thể khôi phục lại nửa người dưới.
- Hừ, nếu như không phải Thiên Thần giáo còn cần ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cứu loại phế vật như ngươi sao?
Ở bên người nam tử mặc áo bào màu xám, một vị nam tử mang theo mặt nạ hình đầu lâu mở miệng nói.
Thanh âm này âm trầm đáng sợ, không mang theo một tia tình cảm, nhưng rơi vào trong tai của nam tử mặc áo bào màu xám, lại khiến hắn như là rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy.
- Đúng, đúng, Minh đại nhân nói chí phải, ta là phế vật, ta là phế vật.
Đột nhiên, nam tử mặc áo bào màu xám nhìn về phía trước và phát hiện một đám người. Nhưng khi nhìn thấy một người, hắn lại quát ầm lên:
- Minh đại nhân, chính là hắn, chính là hắn hại ta thành như thế này.
Nhưng mà nam tử mặc áo bào màu xám lại không biết Mặc Kinh Trập, hiển nhiên cũng là bởi vì Mặc Kinh Trập đã rời khỏi thành Linh Phong lịch luyện hai năm, mà chỉ sợ cũng là ở trong hai năm này, phân bộ của Thiên Thần giáo mới đến ẩn tàng trong thành Linh Phong.
Mà giờ phút này, mấy người Lâm Phàm cũng cảm nhận được cỗ khí tức tà ác này, trong lòng cũng đều nghiêm lại, có dự cảm không ổn.
Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng tụ, nhìn về phương xa, trong lòng kinh hãi. Con mẹ nó, đấy là tình huống như thế nào? Mỗi một lần lão tử xuất tông, làm sao đều sẽ có những chuyện như này xảy ra?
Mây đen cuồn cuộn, giống như có oán linh đang thét gào, dữ tợn kh ủng bố.