Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 137



Kinh Long Đại Thiên Công là một môn công pháp cực kỳ cường đại, nhưng mà hiện tại Lâm Phàm cũng không còn điểm tích lũy cho nên cũng không học được. Nếu sớm biết sẽ có tình huống này thì lúc trước hắn đã không lĩnh ngộ Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai rồi, ngẫm lại cũng có chút hối hận. 

Giờ phút này, mặt người kia vẫn như cũ đuổi theo ở sau lưng mình. 

Lâm Phàm cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ném bản công pháp này vào trong nhẫn trữ vật, rồi chạy về phương xa. 

Bây giờ ngẫm lại, hắn cũng có cảm giác hơi bất đắc dĩ. Từ lúc xuất tông đến bây giờ, địch nhân mà hắn gặp phải nếu không phải là yếu đáng thương thì sẽ là cường đại đến đáng sợ. 

Gia hỏa đeo mặt nạ hình đầu lâu kia có thực lực rất mạnh, dựa theo phán đoán của mình thì ít nhất cũng là cường giả Địa Cương cảnh tầng chín, thậm chí rất có thể là cường giả Thiên Cương cảnh. 

Đột nhiên! 

Hư không ở phía sau lưng tựa như là một mảnh vải bị người xé rách. Một đám mây đen cuồn cuộn lao đến. Mặt người một mực theo dõi mình kia giống như tìm được nơi mà nó thuộc về, bay thẳng đến chỗ mây đen kia. 

Lâm Phàm kinh hãi, không ngờ người này có thể đến nhanh như vậy, tốc độ này cũng quá kinh khủng đi. Sau đó hắn ngừng lại, không chạy nữa, nếu như đã không thể chạy thoát, vậy thì còn lãng phí khí lực làm cái gì? 

Mèo đuổi chuột sao? Mình cũng không phải chuột. 

- A! Ta muốn ngươi chết. Ta muốn ngươi chết. 

Ở trên đám mây đen kia, một thanh âm phẫn nộ, oán độc vang lên. 

Thanh âm này là của nam tử mặc áo bào màu xám, mà tình huống hiện tại của tên này cũng vô cùng thê thảm, một nửa thân thể là máu thịt be bét, nếu như không phải là có sức mạnh cường đại bảo vệ, chỉ sợ đã chết lâu rồi. 

Nam tử mặc áo bào màu xám cũng không ngờ mình sẽ xui xẻo như thế. Hắn mới cầm vật ở trong tay Kiếm Vô Trần lên, chuẩn bị nghiên cứu một phen, sao có thể ngờ đồ vật đẹp đẽ tuyệt luân này đột nhiên bộc phát ra sức mạnh cường đại phá hủy cương khí hộ thể của hắn rồi hủy diệt một nửa thân thể của hắn. Nếu như không phải là có Minh đại nhân bảo vệ sinh cơ cho hắn, chỉ sợ hiện tại hắn đã chết. 

Mà giờ khắc này, toàn bộ sự oán hận của hắn cũng đổ hết lên trên người Lâm Phàm, bởi vì vật kia chính là do Lâm Phàm ném ra. 

- Ha ha, chạy đi! Ngươi chạy nữa đi! Làm sao lại không chạy? Ở trước mặt Minh đại nhân, ngươi con kiến hôi này cũng chỉ là giãy chết mà thôi. 

Trên mây đen, nam tử mặc áo bào màu xám tức giận gào thét, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy hận ý, hận không thể dằn vặt Lâm Phàm đến chết, cũng cho gia hỏa này cảm thụ thống khổ mà mình bây giờ phải thừa nhận. 

- Ta muốn ngươi phải chịu đựng sự thống khổ gấp trăm lần, nghìn lần, cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết … 

Nhưng mà khi chưa kịp nói hết câu, cổ họng của nam tử mặc áo bào màu xám đã bị người bóp chặt. 

- Ngươi thật sự rất phiền. Mặc dù Thiên Thần giáo còn cần ngươi nhưng cũng không phải là không thể thay thế. 

Minh U vươn tay bóp lấy cổ của nam tử mặc áo bào màu xám, nâng hắn lên trước mặt và nói: 

- Thật sự là phế vật, bảo hộ tính mệnh của ngươi, còn có tác dụng gì. 

Nam tử mặc áo bào màu xám sợ hãi nói: 

- Minh đại nhân tha mạng, tha mạng... 

- A! 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng. Bên trong ngũ quan của nam tử mặc áo bào màu xám kia, khí huyết hóa thành sợi tơ rồi bay ra ngoài, bị Minh U hút hết. Thân thể không ngừng khô héo, cuối cùng trong cơ thể không còn chút khí tức nào tồn tại. 

Minh U nhanh chóng ném bộ thây khô này xuống phía dưới. Mà những giáo đồ đứng ở sau lưng hắn nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ hoảng sợ, cúi đầu không dám nói gì cả. 

- Đây là chết bởi nói nhiều. 

Lâm Phàm thì thầm trong lòng, đồng thời cảm thấy tên Minh đại nhân này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, chí ít còn hung ác hơn mình nhiều lắm. Nhưng hắn cũng hơi tiếc số điểm tích lũy kia, ngươi muốn hắn chết, có thể đưa hắn tới cho ta giết mà, cần gì phải tự mình động thủ đâu. 

- Ngươi chính là Lâm Phàm. 

Trên mây đen, Minh U nhìn xuống phía dưới, sau đó mây đen biến thành một con rồng đen đưa Minh U đến mặt đất. 

- Ta chính là Lâm Phàm, ngươi muốn làm gì? 

Lâm Phàm nhìn Minh U với vẻ cảnh giác. Người này mang đến cho hắn một cảm giác quá quỷ dị, khí tức như là một đầm nước đọng không có một chút gợn sóng nào. 

Điều này căn bản là không nên xuất hiện ở trên thân của người đang sống, bây giờ xuất hiện, hiển nhiên là do đối phương tu luyện một môn tà công. Thiên Thần giáo rốt cuộc là tổ chức gì, làm sao mà mỗi người trong đó đều là một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ. Quả thực làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. 

- Đi với ta một chuyến. 

Minh U lạnh lùng nói, năm ngón tay mở ra, chộp về phía Lâm Phàm. 

Lâm Phàm lập tức cảm giác được không gian chung quanh mình giống như là bị phong tỏa, một trảo bình thường này lại để cho hắn có một loại cảm giác giống như là bị thiên la địa võng bao phủ, trời đất bao la, cũng không có chỗ nào cho mình chạy trốn. 

Cuồng Thân! 

Bạo Huyết! 

Thất Thần Thiên Pháp! 

Lúc này, Lâm Phàm làm sao còn dám do dự, lập tức thi triển toàn bộ bí pháp, bất kể như thế nào cũng muốn liều một phen. Trong chốc lát, một khí thế cường hãn bạo phát ra, Lang Nha bổng trong tay vung lên, đánh về phía một trảo kia. 

- Có chút năng lực, nhưng cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình mà thôi, nếu như không phải là ta muốn ngươi còn sống, ngươi đã trở thành bột phấn. 

- Có chút năng lực, nhưng cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình mà thôi. Nếu như không phải là ta muốn ngươi còn sống, ngươi đã trở thành bột phấn. 

Thanh âm lạnh lẽo của Minh U vang lên, năm ngón tay tiếp tục đè ép xuống, sức mạnh như ngàn quân (đơn vị đo sức mạnh của Trung Quốc thời xưa) bộc phát ra. 

Lâm Phàm lập tức cảm giác thân thể của mình giống như là đang cõng một tòa núi lớn, sức mạnh đè ép xuống khiến cho hắn không thở nổi, mặt đất dưới chân cũng bị rạn nứt. 

- Lão tử cũng không tin rằng ngươi có thể miểu sát ta. 

- Bạo Lực Lang Nha Bổng 

Lâm Phàm chợt quát một tiếng, lập tức thi triển một chiêu mạnh nhất. Lấy thân thể làm trung tâm, sức mạnh cuồng bạo chợt bộc phát ra. 

- Chỉ là chống cự vô ích mà thôi. 

Vừa dứt lời, Minh U lại tiếp tục vận chuyển công lực đè ép xuống, không gian giống như là muốn đọng lại. Mà sức mạnh này đánh ở trên thân thể Lâm Phàm, trong một chớp mắt, khiến cho Lâm Phàm có cảm giác thứ mà mình đang đối mặt không phải là một con người, mà là một con Hồng Hoang cự thú. 

Đây chính là trước thực lực tuyệt đối, ngay cả nhấc một ngón tay đều khó khăn như vậy sao? 

- Đi! 

Minh U búng ngón tay một cái, đột nhiên từ trong mây đen có một sợi tơ dài mảnh bay ra. Sợi tơ này giống như là vật sống, sau khi dạo qua một vòng trên không trung, nhanh chóng xuyên thấu thân thể của Lâm Phàm, trói chặt hắn lại. 

- Mình lại bại đơn giản như thế này sao? 

Trong lòng của Lâm Phàm hơi mất mác, có chút không phục. Từ lúc mình tu luyện đến bây giờ mới chỉ có hơn một tháng, nếu không tên này làm sao đánh bại mình dễ dàng như vậy được. 

Nhưng mà để cho hắn có cảm giác sỉ nhục chính là sợi tơ này lại cứ bóp chặt tiểu huynh đệ của hắn. 

Minh U đi tới, liếc nhìn Lâm Phàm giờ đã bị trói thành bánh chưng, lạnh lùng nói: 

- Không sai, có chút năng lực, có thể chống đỡ hai chiêu của ta. Yên tâm, ngươi còn có chút tác dụng, ta sẽ không giết ngươi ngay, cùng ta trở lại tổng bộ của giáo ta, có lẽ lão sư của ngươi sẽ tới cứu ngươi. 

Sau đó hắn nhanh chóng xách Lâm Phàm lên, giống như là xách một con heo mập đang bị trói lại, đợi lát nữa mang về nhà cắt tiết và làm bữa cuối năm. 

Sỉ nhục, thật quá sỉ nhục. 

Lâm Phàm xì một tiếng khinh miệt. Hắn xuất đạo lâu như vậy, chưa bao giờ nhận qua đãi ngộ bực này. Thật sự là sỉ nhục. 

Mặc Kinh Trập một đường chạy trốn, thỉnh thoảng còn nhìn lại về phía sau, nhưng mà lại không phát hiện một chút động tĩnh nào, trong lòng cũng rất lo lắng, không biết tình huống của Lâm Phàm là như thế nào. 

- Ta hẳn là nên tin tưởng hắn. Người được Mặc Kinh Trập ta công nhận làm sao lại có thể bị bắt dễ dàng như vậy? 

Sau đó hắn cũng không do dự nữa, tiếp tục bỏ chạy về phương xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.