Lão bản của tửu điếm ấp a ấp úng, gương mặt hoảng sợ, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hoàng Tiểu Long:
“Hoàng công tử, thật xin lỗi, tiệm của ta thật sự không thể tiếp đãi các ngươi được nữa rồi, ta…”
“Bởi vì Tuyệt Tình công tử sao?”
Hoàng Tiểu Long nhìn lão bản của tửu điếm, lạnh lùng hỏi.
Lão bản của tửu điếm cả kinh, không lên tiếng.
Không lên tiếng vậy có nghĩa là thừa nhận.
“Ngươi sợ Tuyệt Tình công tử, chẳng lẽ không sợ chúng ta?”
Cặp mắt của Phí Hầu lạnh lùng, sát ý chợt lóe lên trong mắt:
“Hiện tại ta lập tức giết ngươi.”
Nói xong, liền muốn xuất thủ.
Hai người Triệu Thư, Vu Minh cũng mang cặp mắt đầy hàn ý.
Nhưng lúc Phí Hầu muốn xuất thủ chợt Hoàng Tiểu Long đưa tay ngăn lại.
Lão bản của tửu điếm hoảng sợ dập đầu không dứt tới Hoàng Tiểu Long:
“Hoàng công tử, cầu ngươi bỏ qua cho ta, bỏ cho qua ta, ta cũng bất đắc dĩ mà thôi.”
Nhìn lão bản không ngừng dập đầu, cái trán chảy máu, Hoàng Tiểu Long lên tiếng với ba người Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu:
“Chúng ta đi thôi.”
Hắn hiểu rằng chuyện này không thể trách lão bản của tửu điếm, bất kỳ người nào khi đối mặt với áp lực mà Tuyệt Tình công tử tạo ra cũng đều chọn lựa như vậy.
Trước khi rời đi, Hoàng Tiểu Long bảo Phí Hầu thanh toán phí dụng cho mười ngày ở trọ.
Lão bản của tửu điếm thấy bốn người Hoàng Tiểu Long ly khai thì khấu tạ không dứt.
Mọi người ra khỏi khách sạn.
Hoàng Tiểu Long nhìn cả thành đường phố phồn hoa, người đi đường như thoi đưa, xe ngựa dày đặc, hắn liền trêu đùa với ba người Triệu Thư:
“Xem ra, đêm nay chúng ta phải ở đầu đường xó chợ rồi.”
Cho dù bây giờ có đi đến những tửu lâu, khách sạn khác, chỉ sợ kết quả cũng giống vậy, không tửu lâu, khách sạn nào dám để cho bốn người Hoàng Tiểu Long lưu trú cả.
Xem ra động tác của Tuyệt Tình công tử thật đủ rồi a.
Đôi mắt của Hoàng Tiểu Long lóe lên hàn mang.
“Thiếu chủ. Hay là bây giờ chúng ta đi Diêu phủ một chuyến?”
Triệu Thư mở miệng đề nghị.
Hoàng Tiểu Long lắc đầu:
“Tạm thời không cần.”
Nếu đó chính là ý định của Tuyệt Tình công tử, vậy Hoàng Tiểu Long cứ vui đùa cùng hắn một chút. Nếu giết chết ngay lập tức thật không thú vị, hơn nữa Diêu gia là cự bá gia tộc truyền thừa hơn hai nghìn năm, thế lực thâm căn cố đế, khẳng định trong phủ cũng có cường giả Thánh vực trấn giữ, thậm chí không chỉ có một người.”
Hiện tại Hoàng Tiểu Long chưa muốn bại lộ thực lực của Triệu Thư.
“Xem ra phải sớm rước phụ mẫu đi qua bên này một chút."
Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ.
Để đề phòng chuyện không may, sớm đưa phụ mẫu và mọi người của Hoàng gia đến. Đến lúc đó có mặt của Triệu Thư, Vu Minh, dĩ nhiên Hoàng gia sẽ không có vấn đề gì về an toàn.
Hoàng Tiểu Long dự định sau khi kết thúc Hoàng Thành Chi Chiến, hắn sẽ mua sắm phủ viện, đón tiếp mọi người của Hoàng gia.
Từ khi ra khỏi khách sạn, bốn người Hoàng Tiểu Long đi dạo chợ đêm của Đoạn Nhận Hoàng thành.
Đi dạo hơn hai giờ, bốn người Hoàng Tiểu Long liền đi thẳng tới quảng trường Đoạn Nhận, sau đó điều tức tại quảng trường Đoạn Nhận, chậm rãi chờ đến ngày mai.
Bóng đêm dần tan.
Trời dần dần sáng.
Người đến quảng trường Đoạn Nhận càng lúc càng nhiều.
So sánh với hai ngày trước, ngày hôm nay người đi tới quảng trường Đoạn Nhận xem cuộc chiến nhiều hơn, gần như tộc trưởng gia tộc lớn nhỏ của Đoạn Nhận Hoàng thành, toàn bộ cường giả đại thế lực các vương quốc phụ cận đều chạy tới.
Người đông nghìn nghịt.
Đợi binh lính Đoạn Nhận đế quốc phòng thủ khu lôi đài, Hoàng Tiểu Long liền tiến vào khu lôi đài, ngồi vào chỗ của hai ngày trước, còn ba người Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu thì xem chiến ở bên ngoài khu lôi đài và chờ đợi.
Ngày hôm nay chỉ có mười người tham chiến, Hoàng Tiểu Long là người thứ nhất đi vào khu lôi đài.
Đài chủ tịch, bởi vì đám người Đoạn Vô Ngân vẫn chưa tới, cho nên toàn bộ khu lôi đài đều trống rỗng. Hoàng Tiểu Long ngồi ở chỗ đó đều bị người nhìn chăm chú.
Bên ngoài khu lôi đài có tiếng người huyên náo, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Long lên tiếng nghị luận không ngừng.
Dĩ nhiên là mọi người nghị luận xem ngày hôm nay ai sẽ đoạt được đệ nhất.
Đề tài này đã nghị luận kéo dài qua nhiều ngày, thế nhưng nhiệt tình của mọi người đối với đề tài này vẫn không hề suy giảm.
Hoàng Tiểu Long đến không bao lâu, Thôi Lệ liền tiến vào khu lôi đài.
Sau khi Thôi Lệ đến, nhìn thấy Hoàng Tiểu Long. Nàng chần chờ một chút nhưng không ngồi vào chỗ bên cạnh Hoàng Tiểu Long, mà lựa chọn một chỗ không có người, cách Hoàng Tiểu Long khoảng 30, 40m.
Hoàng Tiểu Long thấy thế thì âm thầm lắc đầu nhoẻn miệng cười.
Xem ra nữ nhân này cũng bị áp lực từ Tuyệt Tình công tử, hiện tại cũng phải giữ khoảng cách nhất định với mình rồi.
Hoàng Tiểu Long cũng không để trong lòng.
Sau đó là Dương Cương đến.
Dương Cương đến, nhận thấy Thôi Lệ không ngồi bên cạnh Hoàng Tiểu Long giống như hai ngày trước, hắn thầm đắc ý và cười lạnh. Sau đó hắn trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh Thôi Lệ, thậm chí cố ý khen ngợi Thôi Lệ ở trước mặt Hoàng Tiểu Long:
“Lệ Nhi, hôm nay ngươi rất đẹp.”
Ngày hôm nay Thôi Lệ mặc một bộ la sam màu tím, cả người trông thật thanh thuần và rạng rỡ, đôi mắt mang theo niềm ưu tư làm động lòng người, làm người thêm yêu, đích xác là rất đẹp.
Thôi Lệ lạnh lùng nhìn Dương Cương một cái, sau đó đứng lên, đi đến một chỗ trống cách đó mười mấy thước.
Dương Cương thấy thế, vẻ mặt tỏ ra lúng túng, cặp mắt chợt lóe lên sự tức giận.
Cái đồ đê tiện này, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ khiến cho nàng quỳ trước mặt hắn mà cầu xin làm nô dịch cho hắn.
Sau đó là Tạ Bồ Đề, Bàng Ngọc, Đái San Ny cũng lần lượt đến.
Ngày hôm nay có mười người tham chiến, toàn bộ đến đông đủ.
Tuy mười người đến đây, toàn bộ khu lôi đài vẫn có vẻ trống không.
Không được bao lâu, Đoạn Vô Ngân và quan viên Đoạn Nhận đế quốc từ Đoạn Nhận hoàng cung đi ra, xuất hiện trên đài chủ tịch.
Trình Kiếm đứng trên chủ tịch đài, sau khi nói ngắn gọn một số chuyện cần thiết phải lưu ý trong cuộc tỷ thí ngày hôm nay, liền tuyên bố tỷ thí ngày hôm nay bắt đầu.
Trong mười người Hoàng Tiểu Long, có năm người tiến lên rút thăm.
Không ngờ Hoàng Tiểu Long rút được đối thủ là Dương Cương.
Dương Cương.
Khi Hoàng Tiểu Long nhìn thấy tên của Dương Cương trên ký bài thì ngẩn ra, sau đó khóe miệng nở nụ cười.
Còn Dương Cương thấy đối thủ của vòng thứ nhất ngày hôm nay không ngờ lại là Hoàng Tiểu Long, cũng có chút bất ngờ, sau bất ngờ là cặp mắt lặp lòe hàn mang. Hắn đã đợi trận chiến này hai ngày rồi, rốt cuộc ngày hôm nay đã tới.
Trận Hoàng Tiểu Long đánh với Dương Cương là tổ thứ ba.
Tổ thứ nhất đối quyết chính là Thôi Lệ cùng Kim Đắc Thắng, tổ thứ hai là Tạ Bồ Đề cùng Hàn Đông.
Tổ thứ bốn là Bàng Ngọc cùng Khương Đại Dân, tổ 5 là Đái San Ny cùng Hồ Trí.
Danh sách vòng đối chiến thứ nhất đã có, bên ngoài khu lôi đài mọi người không khỏi ồ lên, nghị luận về khả năng kết quả của các tổ.
Mọi người nghị luận nhiều nhất là tổ thứ ba thuộc về Hoàng Tiểu Long và Dương Cương, cũng là một tổ nhận được tranh cãi nhiều nhất.
Một nửa người cho rằng Hoàng Tiểu Long sẽ thắng, một nửa người cho rằng Dương Cương sẽ thắng.
Trên chủ tịch đài, Đoạn Vô Ngân nhẹ nhàng gõ vào ghế, nói với Trình Kiếm:
“Trình Kiếm, ngươi thấy trận đánh giữa Hoàng Tiểu Long và Dương Cương thế nào?”
Danh sách đối thủ của các tổ ngày hôm nay, Đoạn Nhận đế quốc cũng không hề nhúng tay vào, do đó khi Hoàng Tiểu Long rút trúng đối thủ là Dương Cương, Đoạn Vô Ngân cũng có chút bất ngờ.
Trình Kiếm trầm tư một chút, tiếp đó lắc đầu:
“Xem thì biết.”
Nếu như trước tỷ thí, hắn sẽ khẳng định là Dương Cương, thế nhưng hiện tại hắn rất khó phán đoán giữa hai người ai mạnh hơn một chút.
Lúc này, một vị đại tướng bên cạnh Đoạn Vô Ngân liền cười nói với Đoạn Vô Ngân:
“Nhị hoàng tử điện hạ nói người nào thắng, người đó sẽ thắng.”