Vô Địch Thiên Hạ

Chương 186: To gan



Bởi vì luyện hóa lão giả áo bào đen cho nên Triệu Thư  bị Vạn Thú đỉnh rút lấy hơn phân nửa lực lượng Đấu khí, vì thế Hoàng Tiểu Long liền khiến cho hắn xuống điều tức, còn Vu Minh và Phí Hầu thì Hoàng Tiểu Long bảo chuẩn bị mọi thứ cho hắn nghỉ ngơi ở Nam Sơn phủ.

Nếu đã giải quyết mọi chuyện rồi, tiếp theo có thể đưa mọi người trong Hoàng gia Lạc Thông vương quốc đến Đoạn Nhận đế quốc.

Lúc này, bên trong đại sảnh một tòa phủ viện ở phía bắc Diêu phủ, Diêu Phi đang đi dạo tản bộ, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lập lòe. 

Một bên đại sảnh, hai người Dương Cương, Bàng Ngọc đứng đó, không dám lên tiếng.

Sau một hồi, Dương Cương mới dám tiến lên, sau đó khẽ nói:

“Tuyệt Tình công tử, có thể Trương tiền bối đã … hay không?” 

Lúc này Diêu Phi quay đầu lại, cặp mắt như đao, Dương Cương sợ tới mức mức lập tức ngừng lại.

“Thôi được rồi, các ngươi đều lui ra đi, chờ một chút, các ngươi còn phải đi tới Đoạn Nhận hoàng cung  tiếp nhận tưởng thưởng.”

Diêu Phi chậm rãi mở miệng nói. 

“Vâng, thưa Tuyệt Tình công tử.”

Dương Cương và Bàng Ngọc cung kính ứng thị, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn hai người lui xuống, Diêu Phi vỗ tay một cái, trong hư không xuất hiện một Hắc y nhân toàn thân bao phủ trong hắc vụ. 

“Ngươi đi tra một chút xem sao đã lâu nhưng Trương Lương vẫn chưa quay về, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh Diêu Phi trầm thấp, nói.

“Vâng, công tử.” 

Hắc y nhân cung kính ứng thị, hắn lắc mình biến mất, không có một chút lực lượng dao động nào.

Đợi Hắc y nhân rời đi, Diêu Phi ngồi xuống, cau mày và lâm vào trong trầm tư, hắn biết vừa rồi Dương Cương muốn nói gì, Trương Lương bị Hoàng Tiểu Long phát hiện?

Diêu Phi lắc đầu. 

Thực lực của Trương Lương hắn biết rất rõ, hơn nữa bản mệnh hồn kỹ có thể ẩn giấu ở trong màn đêm, không có một chút khí tức, cho dù bên người Hoàng Tiểu Long có Tiên thiên Thập giai cũng không thể phát hiện được.

Có thể nói đã mấy giờ trôi qua rồi, vì sao Trương Lương vẫn chưa về?

Diêu Phi ngồi ở chỗ đó, yên lặng chờ Hắc y nhân dò xét trở về bẩm báo. 

Không đến bao lâu, sắc trời dần dần sáng.

Hoàng Tiểu Long uống Diễm Long châu tại chiến trường thời Viễn cổ điều tức một chút, sau đó từ trong chiến trường Viễn cổ đi ra.

Lúc hắn mới rời chiến trường thời Viễn cổ đi ra đi tới tiền sảnh, thấy Triệu Thư cung kính chờ đợi ở một bên rồi, khi nghe Triệu Thư nói cần phải bảo vệ Hoàng Tiểu Long đi tới trước Đoạn Nhận hoàng cung, Hoàng Tiểu Long ngẩn ra: 

“Ngươi muốn cùng ta đi Đoạn Nhận hoàng cung  sao?”

Triệu Thư gật đầu nói:

“Là thuộc hạ không yên lòng cho sự an toàn của Môn chủ, hơn nữa thuộc hạ muốn đi gặp một người quen cũ.” 

“Người quen cũ?”

Hoàng Tiểu Long nghi ngờ, Triệu Thư có người quen cũ trong Đoạn Nhận hoàng cung sao?

Tuy rằng nghi ngờ Triệu Thư có người quen tại Đoạn Nhận trong hoàng cung, thế nhưng Hoàng Tiểu Long không tiện hỏi người quen cũ của Triệu Triệu là ai, hắn gật đầu nói: 

“Được, vậy ngươi đợi lát nữa cùng ta đi tới Đoạn Nhận hoàng cung.”

Lần này đệ tử thiên tài đoạt được một trăm người nhất lưu Hoàng Thành Chi Chiến đi tới Đoạn Nhận hoàng cung nhận thưởng, mỗi người có thể dẫn một hộ vệ đi vào hoàng cung.

Vì thế, Vu Minh và Phí Hầu lưu thủ ở Nam Sơn phủ chuẩn bị các mọi thứ ở Nam Sơn phủ, bắt đầu an bài mọi người Hoàng gia chuyển tới Đoạn Nhận đế quốc, còn Hoàng Tiểu Long dẫn theo Triệu Thư ra khỏi Nam Sơn phủ, đi tới Đoạn Nhận hoàng cung tiếp thụ tưởng thưởng. 

Không đến bao lâu, Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư đi tới cổng chính của Đoạn Nhận hoàng cung, vừa tới nơi, Hoàng Tiểu Long liền đụng phải Thôi Lệ cũng đi tới, đi theo sau lưng Thôi Lệ là một vị mỹ phụ, tuy rằng thu liễm khí tức nhưng Hoàng Tiểu Long nhận ra người mỹ phụ này có thực lực không yếu.

Hai người Hoàng Tiểu Long và Thôi Lệ cùng chạm ánh mắt nhau, trong đôi mắt đẹp của Thôi Lệ mang vui mừng cùng một chút chần chờ.

Hoàng Tiểu Long gật đầu với nàng, sau đó dẫn Triệu Thư tiến vào Đoạn Nhận hoàng cung chính môn trước một bước. 

Các hộ vệ thủ hộ tại Đoạn Nhận hoàng cung chính môn nhận ra Hoàng Tiểu Long, vì thế không tiến lên ngăn trở và tra hỏi thân phận của Hoàng Tiểu Long.

Thôi Lệ đứng ở nơi đó với ánh mắt có chút u oán và phức tạp.

“Hắn chính là Hoàng Tiểu Long ư?” 

Mỹ phụ nhân sau lưng Thôi Lệ mở miệng hỏi.

Thôi Lệ gật đầu:

“Đúng vậy, Tiểu Di.” 

“Người trẻ tuổi không tệ, đáng tiếc hắn đắc tội với Tuyệt Tình công tử.”

Mỹ phụ nhân mở miệng nói:

“Hoàng Tiểu Long có thiên phú Song long Vũ hồn đích thật là hiếm thấy. Nhưng hắn cũng không biết thế lực của Tuyệt Tình công tử khủng bố cỡ nào, còn có thế lực Diêu gia không như hắn tưởng tượng a.” 

Mỹ phụ nhân lắc đầu:

“Nếu ta là hắn sẽ không đắc tội với Tuyệt Tình công tử.”

“Tiểu Di, chúng ta cũng vào đi thôi.” 

Thôi Lệ mở miệng nói.

“Được.”

Mỹ phụ nhân gật đầu. 

Lúc này, Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư đi vào được hai tên hộ vệ hoàng cung dẫn dắt tiến vào Đoạn Nhận hoàng cung, đi tới quảng trường Chính Đức  trong hoàng cung.

Quảng trường Chính Đức mặc dù không lớn như Quảng trường Đoạn Nhận là cửa chính của hoàng cung, thế nhưng cũng không nhỏ, có thể chứa ba, bốn vạn người. Hai gã hộ vệ hoàng cung dẫn hai người Hoàng Tiểu Long đi tới trước quảng trường Chính Đức. Lúc Hoàng Tiểu Long đi tới đã có không ít người, Dương Cương, Bàng Ngọc, Đái San Ny đã tới rồi.

Các đệ tử thiên tài trông thấy Hoàng Tiểu Long đến đều thối lui, nhường một đường nhỏ, ánh mắt kính sợ, ngay cả hai người Dương Cương, Bàng Ngọc cũng vậy. 

Hoàng Tiểu Long nhìn thấy thần tình và phản ứng của đám người Dương Cương, Bàng Ngọc cũng không để ý, sau đó đứng vững vàng chờ tưởng thưởng.

Ngay sau Hoàng Tiểu Long là Thôi Lệ cũng đến, Thôi Lệ đứng cách chỗ Hoàng Tiểu Long không xa,  đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lại nhìn bóng lưng của Hoàng Tiểu Long.

Thôi Lệ vừa tới không lâu, đột nhiên trong đám người rối loạn một khu. 

“Tạ Bồ Đề.”

“ Tạ Bồ Đề đến rồi.”

Hoàng Tiểu Long nhìn lại, chỉ thấy một bộ Tạ Bồ Đề trong bộ chiến bào đỏ chót đi tới bên này, sau lưng là một vị lão giả cũng mặc áo bào đỏ. 

Giống như tỷ thí trước đó, đầu tiên là Hoàng Tiểu Long bắt gặp ánh mắt của Tạ Bồ Đề, ánh mắt của Tạ Bồ Đề lộ ra khí phách ngông cuồng, tự tin, dường như ngày hôm qua hắn không hề bị Hoàng Tiểu Long đánh bại.

Tạ Bồ Đề đi tới phía Hoàng Tiểu Long.

Đám người Dương Cương, Bàng Ngọc thấy thế đều nhìn có chút hả hê, chờ xem kịch vui, ngay lúc đám người Dương Cương, Bàng Ngọc nghĩ rằng Tạ Bồ Đề muốn ra tay với Hoàng Tiểu Long thì đột nhiên Tạ Bồ Đề nở nụ cười trước Hoàng Tiểu Long: 

“Ngày hôm qua đánh một trận, ta thua nhưng tâm phục khẩu phục.”

Sau đó còn đưa tay tới Hoàng Tiểu Long.

Mọi người đều ngẩn ngơ, thiếu chút nữa mất cằm. 

Hoàng Tiểu Long chăm chú nhìn Tạ Bồ Đề, ánh mắt hai người đụng nhau, sau đó Hoàng Tiểu Long cũng đưa bàn tay ra, hai người nắm tay nhau thật chặt.

Cái này có thể cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết.

Theo như Hoàng Tiểu Long nhìn nhận, thật ra hai người cũng giống như nhau, Tạ Bồ Đề tự cao, khí phách, tự tin, thế nhưng trong thâm tâm Hoàng Tiểu Long cũng cao ngạo, khí phách, tự tin, hơn nữa theo thực lực của hắn không ngừng tăng lên, loại cao ngạo, khí phách, tự tin này càng ngày càng hiển lộ ra. 

Hai người cùng chung chí hướng.

Lúc này đột nhiên truyền đến một tràng vỗ tay.

Mọi người hồi tỉnh, nhìn lại chỉ thấy Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm đi tới bên này, các hộ vệ hoàng cung theo ở phía sau. 

Hoàng Tiểu Long và Tạ Bồ Đề buông lỏng tay ra.

“Bái kiến nhị hoàng tử điện hạ.”

Hoàng Tiểu Long cùng đám người Tạ Bồ Đề làm lễ ra mắt. 

Hồng bào lão giả đi theo Tạ Bồ Đề và mỹ phụ đi theo Thôi Lệ cũng làm lễ ra mắt. Thế nhưng ngoại trừ một người, người đó chính là Triệu Thư sau lưng Hoàng Tiểu Long.

Mọi người thấy Triệu Thư vẫn đứng ở nơi đó, không thấy Đoạn Vô Ngân đến thì không khỏi ngẩn ra.

“To gan.” 

Lúc này, một vị đại tướng đứng sau Đoạn Vô Ngân không kìm nổi quát to với Triệu Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.