Vô Địch Thiên Hạ

Chương 191: Giữ lại cái mạng chó của ngươi



Tuy Hoàng Tiểu Long chưa từng gặp qua Diêu Phi, nhưng thấy phía sau hắn là đám người Dương Cương, Bàng Ngọc, trong nháy mắt liền đoán được thân phận của Diêu Phi.

Hoàng Tiểu Long nhìn Diêu Phi mặc cẩm bào màu vàng, bộ dạng tuấn mỹ dị thường, có chút âm nhu thì không khỏi ngừng lại.

Lúc này, Dương Cương ở phía sau tiến lên, nói với Diêu Phi: 

“Công tử, là Hoàng Tiểu Long.”

Hoàng Tiểu Long.

Diêu Phi không khỏi ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiểu Long từ Nghênh Phong điện đi ra. 

Ánh mắt hai người đụng nhau giữa không trung.

Một cỗ khí lưu vô hình kích động ở giữa không trung, không gian chung quanh vang lên tiếng nổ vang.

Một số sư sinh qua lại Đoạn Nhận học viện đều thất kinh, đua nhau lui ra bốn phía. 

Trong lúc mọi người chăm chú nhìn thì Diêu Phi chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới Hoàng Tiểu Long, trông giống như đế vương của nhân gian, đi tới trước người Hoàng Tiểu Long khoảng ba thước.

Hoàng Tiểu Long đứng ở nơi đó sừng sững như núi, hai người giằng co nhau.

Đột nhiên Diêu Phi mở miệng nói: 

“Hoàng Tiểu Long, bây giờ ngươi sẵn sàng về đầu phục vụ cho ta vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận sai, ta có thể tha thứ sai lầm của ngươi.”

Quỳ xuống nhận sai ư?!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long vẫn điềm đạm: 

“Nhận sai ư? Diêu Phi, ngươi quá nhìn trọng ngươi rồi, lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng, nếu như ngươi bây giờ quỳ xuống nhận sai, ta có thể tha thứ cho sai lầm lúc trước và vừa rồi của ngươi.”

Mọi người bốn phía nghe vậy đều ồ lên, chỉ trỏ bàn tán.

Trong toàn bộ Đoạn Nhận học viện, không ngờ còn có người dám trực tiếp gọi tên của Tuyệt Tình công tử Diêu Phi? Còn bảo Tuyệt Tình công tử Diêu Phi quỳ xuống trước hắn và nhận sai? 

Ngay cả bọn Dương Cương, Bàng Ngọc đi theo Diêu Phi cũng thất kinh, hoài nghi rằng đầu óc của Hoàng Tiểu Long có phải là... bị ung rồi hay không.

Diêu Phi ngẩn ra, tiếp đó ngửa đầu nhìn trời mà cười lên ha hả, làm như hắn nghe được lời vô cùng thú vị vậy.

Thế nhưng người quen thuộc Diêu Phi đều biết rằng Diêu Phi đã nổi giận rồi. Một cỗ sát ý như có như không tản ra từ trên thân thể Diêu Phi. 

Diêu Phi ngưng cười, cặp mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long:

“Giỏi lắm, ngươi là người đầu tiên dám bảo ta quỳ xuống nhận sai.”

“Như vậy thì đã sao?” 

Sắc mặt của Hoàng Tiểu Long vẫn điềm đạm, làm như không thấy sát ý trên người Diêu Phi.

Diêu Phi nhìn Hoàng Tiểu Long, nói:

“Ta thật không hiểu đầu óc ngươi ngớ ngẩn hay là cuồng vọng không sợ chết thật. Tin hay không, hiện tại ta sẽ giết chết ngươi, đừng tưởng rằng đánh bại một Tạ Bồ Đề là vô địch thiên hạ rồi. Ta muốn giết ngươi cũng dễ dàng như là động một ngón tay vậy, hoặc là cũng không động đến ngón tay.” 

“Thật sao?”

Hoàng Tiểu Long bình tĩnh ứng đáp.

Mọi người ở đây đều nghĩ Diêu Phi muốn xuất thủ, đột nhiên sát ý trên người Diêu Phi hoàn toàn thu liễm, hoàn toàn thu hồi khí thế: 

“Nhưng nếu giết ngươi như vậy thật không thú vị lắm, hiện tại ta cần giữ cái mạng chó của ngươi, từ từ chơi với ta, chờ tới ngày nào đó ta chơi chán rồi, ta lại ra tay giết ngươi.”

Diêu Phi nói xong, vung hai tay lên:

“Chúng ta đi.” 

Nói xong hắn liền đi qua Hoàng Tiểu Long, tiến nhập vào Nghênh Phong điện. Đám người Dương Cương, Bàng Ngọc đi theo sau.

Lúc bọn Dương Cương, Bàng Ngọc đi qua bên cạnh Hoàng Tiểu Long, ánh mắt bọn họ nhìn Hoàng Tiểu Long cứ như nhìn một người chết, ngay cả sư sinh học viện bốn phía cũng đều nhìn Hoàng Tiểu Long bằng ánh mắt thương hại.

“Hắn chính là Hoàng Tiểu Long đó sao? Đệ nhất Hoàng Thành Chi Chiến năm nay? Đáng tiếc là đắc tội với Tuyệt Tình công tử.” 

“Đến lúc đó chúng ta sẽ chờ xem kịch vui.”

Chúng sư sinh chung quanh lên tiếng nghị luận.

“Tiểu Long, chúng ta…” 

Lúc này, Trần Thành mở miệng nói.

“Chúng ta rời đi trước.”

Hoàng Tiểu Long lắc đầu nói. 

Đang lúc mọi người đang nghị luận, Hoàng Tiểu Long và Trần Thành đã đi ra Nghênh Phong điện.

Sau khi ra khỏi Nghênh Phong điện, xung quanh không có ai lúc này Trần Thành không nhịn được nói:

“Tiểu Long, vì sao sư đệ lại đắc tội với Tuyệt Tình công tử?” 

Hoàng Tiểu Long cũng không che giấu, thuật chuyện Diêu Phi bày yến mời mình nhưng mình cự tuyệt dự tiệc.

Trần Thành nghe xong, gương mặt lo lắng nói:

“Tiểu Long, sư đệ không biết thế lực của Tuyệt Tình công tử đó thôi, đắc tội với Tuyệt Tình công tử rất phiền toái.” 

Nói đến đây, hắn tiếp lời:

“Có hai người tại Đoạn Nhận học viện mà sư đệ ngàn vạn không thể đắc tội, người thứ nhất là Vô Ngân công tử. Vô Ngân công tử sư đệ biết rồi, còn một chính là Tuyệt Tình công tử này.”

Hoàng Tiểu Long nghe xong, không khỏi cười nói: 

“Vậy hiện tại sư đệ đã đắc tội với Diêu Phi rồi, làm sao bây giờ?”

Trần Thành thấy Hoàng Tiểu Long còn có tâm tư nói giỡn, không khỏi vội la lên:

“Hay là sư đệ…” 

“Không thể được.”

Hoàng Tiểu Long lắc đầu, hắn biết Trần Thành muốn nói gì, không phải là cũng giống như Thôi Lệ, khuyên hắn cứ nhận sai trước Diêu Phi là ổn thỏa thôi.

Trần Thành còn định nói thêm nhưng Hoàng Tiểu Long mở miệng: 

“Thôi được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Trần Thành thấy thế đành thôi vậy.

Sau đó Hoàng Tiểu Long lại hỏi Trần Thành một số chuyện có liên quan đến Đoạn Nhận học viện, Trần Thành tới Đoạn Nhận học viện trước hắn tám năm, ít nhiều cũng hiểu rõ Đoạn Nhận học viện. 

Dựa theo Trần Thành nói, Đoạn Nhận đế quốc có ngũ đại công tử, trong đó tứ đại công tử là Vô Ngân công tử, Tuyệt Tình công tử, Tích Hoa công tử, Ma Kiếm công tử đều vào Đoạn Nhận học viện, là học sinh nội viện của Đoạn Nhận học viện.

Tứ đại công tử đều có thế lực không nhỏ tại Đoạn Nhận học viện. Vô Ngân công tử, Tuyệt Tình công tử thế lực mạnh nhất, Tích Hoa công tử, Ma Kiếm công tử yếu hơn một chút.

Hoàng Tiểu Long nghe xong cũng hiểu được một chút về các thế lực phân bố tại Đoạn Nhận học viện. 

Sau đó Trần Thành dẫn Hoàng Tiểu Long đi tới khu vực túc xá tân sinh.

Học sinh của Đoạn Nhận học viện đều được phân một ngôi nhà vườn để lưu trú.

Mỗi một nhà vườn có hai phòng, hai học sinh ở cùng nhau. 

Ký túc xá của Hoàng Tiểu Long là nhà vườn số 1 trong khu vực thứ chín mươi tám. Lúc Hoàng Tiểu Long và Trần Thành đi vào nhà vườn số một này, bên trong chỗ ngụ có đứng một người, đối phương đang xoay lưng về phía Hoàng Tiểu Long và Trần Thành.

Nhìn bóng lưng người này, Hoàng Tiểu Long ngẩn ra:

“Tạ Bồ Đề.” 

Tạ Bồ Đề quay đầu lại, nhìn Hoàng Tiểu Long gật đầu nhoẻn miệng cười:

“Hoàng Tiểu Long.”

Hoàng Tiểu Long trong đầu óc nhoáng lên một cái, bật thốt lên: 

“Đừng nói ngươi sẽ ở cùng ta trong nhà vườn này a?”

“Không sai.”

Tạ Bồ Đề cười nói: 

“Thế nào? Không hoan nghênh hay sao?”

Hoàng Tiểu Long tiến lên, cười ha hả sảng khoái:

“Hoan nghênh, dĩ nhiên hoan nghênh.” 

Hai người hai tay nắm chặt, tiếng cười vang lên lần nữa.

Hoàng Tiểu Long rất bất ngờ khi ở cùng nhà với Tạ Bồ Đề, và càng phấn khởi nhiều hơn. Tuy hai người trò chuyện với nhau không nhiều lắm, thế nhưng tại trận chiến Hoàng thành cuối cùng, hai người đã coi là bạn tốt của nhau.

“Đây là Trần Thành, trước kia học cùng ta ở Học viện Tinh Không của Lạc Thông vương quốc.” 

Hoàng Tiểu Long buông lỏng tay ra, chỉ vào Trần Thành và nói.

Trần Thành vội vàng chào:

“Tạ công tử, ngươi khỏe a.” 

Tạ Bồ Đề phất tay áo, cười nói:

“Tạ công tử cái gì, gọi ta là Bồ Đề giống như Tiểu Long được rồi. Ngươi là bằng hữu của Tiểu Long, sau này cũng chính là bằng hữu của ta.”

Nghe Tạ Bồ Đề nói như vậy, Trần Thành được sủng ái mà lo sợ. Tạ Bồ Đề là đệ tử nòng cốt của Tạ gia, nghe nói rất được Tạ gia lão tổ Tạ Kha yêu quý. 

“Nghe nói vừa rồi Diêu Phi bảo ngươi quỳ xuống nhận sai?”

Tiếp đó Tạ Bồ Đề quay đầu lại, cười hỏi Hoàng Tiểu Long. Nói đến đây, hắn liền giơ ngón tay cái lên trước Hoàng Tiểu Long, nói:

“Ngươi mạnh quá. Đoán chừng toàn bộ học sinh Đoạn Nhận học viện, ngoại trừ Đoạn Vô Ngân ra, chỉ có một mình ngươi dám nói như vậy với Diêu Phi rồi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.