Vô Địch Thiên Hạ

Chương 216: Cường giả thánh vực?



“Đi, chúng ta đến cung nghênh lão tổ xuất quan!”

Quách Thế Văn suất lĩnh mọi người đến mật thất Quách gia. Bọn họ vừa đến nơi, đột nhiên đại môn mật thất ầm ầm vỡ vụn, một bóng người phá không bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống.

Nhận ra người này, Quách Thế Văn mừng rơn, vẻ mặt thu liễm lại, tiến lên cung kính chào: 

“Chúc mừng phụ thân trùng kích Thánh Vực thành công!”

“Chúc mừng gia gia trùng kích Thánh Vực thành công!”

Hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi cũng tiến lên cung kính chào. 

Lúc này, Trương Nhạc cùng các cao thủ Quách gia mới bước tới cung kính hành lễ chúc mừng.

Người từ trong mật thất ra là một người tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại như thanh niên hai bảy hai tám tuổi. Người này mặc một bộ cẩm bào màu bạc, khí tức trên người như uy như ngục. Người đó chính là lão tổ Quách gia - Quách Sâm!

Quách Sâm nhìn mọi người hành lễ chúc mừng, cười cười gật đầu nói: 

“Các ngươi đứng cả lên đi!”

Lần này trùng kích Thánh Vực thành công, tâm tình của lão cực kỳ tốt. Quách gia tài lớn lực lớn, khống chế thương bội Vạn Bảo là một trong ba thương hội lớn nhất Đế quốc Đoạn Nhận. Nếu bàn về tài lực, Quách gia không hề kém Tạ gia, Diêu gia, nhưng vẫn không thể chen chân vào danh sách các gia tộc siêu cấp cực vô phách cũng là vì Quách gia không có cường giả Thánh Vực! Nhưng bây giờ, có rồi! Lão đã trùng kích Thánh Vực thành công, nhảy lên làm cường giả đỉnh phong của Đế quốc Đoạn Nhận.

Quách Sâm không nhịn được ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn khắp từng ngóc ngách hẻo lánh của Quách phủ. 

Không ai dám lên tiếng.

Quách Sâm ngừng cười, ánh  mắt quét qua một cái, đột nhiên dừng lại nhìn hai đứa chất nam Quách Chí, Quách Phi:

“Có chuyện gì xảy ra?” 

Giọng nói của lão hơi lạnh đi.

Với nhãn lực của mình, đương nhiên liếc một cái lão đã nhận ra khí hải của hai Huynh đệ Quách Chí, Quách Phi đã bị người ta đánh vỡ.

Quách Thế Văn vội vàng tiến tới cung kính đáp: 

“Phụ thân, là một tiểu tử tên Hoàng Tiểu Long đánh vỡ khí hải Chí nhi, Phi nhi!”

“Hoàng Tiểu Long?”

Quách Sâm không biết. 

“Hoàng Tiểu Long này là người đứng đầu cuộc chiến Hoàng thành năm nay, sinh ra ở một Hoàng gia trang nho nhỏ trong Lạc Thông vương quốc. Nhưng không hiểu sao lại có hao cao thủ Tiên thiên đi theo. Một trong số đó tên Triệu Thư, đã tiến tới gần Thánh Vực rồi!”

Quách Sâm lạnh lùng cười:

“Tiến tới gần Thánh Vực? Chỉ một Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong nho nhỏ mà thôi. Vậy giờ Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư kia đang ở đâu?” 

Quách Thế Văn cung kính đáp:

“Con mới tra ra được, hiện giờ Tuyệt Tình Công tử Diêu Phi đang giữ phụ mẫu Hoàng Tiểu Long. Hoàng Tiểu Long đang dẫn theo Triệu Thư tới Tuyệt Tình điện trước học viện Đoạn Nhận. Đoán chừng bây giờ đến nơi rồi.”

“A, đến Tuyệt Tình điện sao?” 

“Đúng vậy. Hoàng Tiểu Long có Vũ hồn song sinh siêu cấp, Đoạn Vô Ngân kia cực kỳ coi trọng tiểu tử này, cho nên đã đưa kim lệnh cho hắn. Tiểu tử này nhờ vào kim lệnh của Đoạn Vô Ngân mới được tiến vào học viện Đoạn Nhận!”

“Thì ra là vậy!”

Quách Sâm cười lạnh: 

“Dám ỷ vào Đoạn Vô Ngân làm chỗ dựa, lại đánh chất nam Quách gia ta bị thương? Cho dù hắn có Đoạn Vô Ngân chống lưng, hôm nay cũng phải chết! Đi. Chúng ta tới Tuyệt Tình điện thôi. Nếu đến trễ, Hoàng Tiểu Long kia chết trong tay Diêu Phi thì không còn ý nghĩa gì cả!”

“Vâng, phụ thân!”

Quách Thế Văn cung kính thưa. 

Quách Sâm phi thân lên, dẫn theo một đoàn Quách Thế Văn, Quách  Chí, Quách  Phi, Trương Nhạc tới học viện Đoạn  Nhận. Với tốc độ của  Quách  Sâm, chẳng mấy chốc đoàn người Quách gia đã tới học viện, nhắm thẳng Tuyệt  Tình Điện.

Trên đường đi, họ gặp rất ít thầy trò học viện. Không bao lâu sau, Quách Sâm và đoàn người Quách gia đã thấy Tuyệt  Tình Điện phía xa xa, thấy một đám người đông kìn kịt ngay trước quảng trường Tuyệt Tình điện. Lúc, này, trên quảng trường, miệng Diêu Phi ngậm đầy một búng phân vàng rực, trong thùng chỉ còn lại một nửa, một nửa trong bụng Diêu Phi.

Mặt mũi Diêu Phi xám như tro, đã không thể tìm thấy từ nào có thể diễn tả được tâm tình hiện tại của y. Y phẫn nộ, hận ý trùng thiên, sát ý hùng liệt, chỉ hận không thể bầm thây Hoàng Tiểu Long thành vạn mảnh, nhưng lại cũng muốn cầu xin hắn tha thứ mong hắn dừng tay. Lúc này, dạ dày y đang dời sông lấp bể, thậm chí y còn có thể ngửi được mùi thối từ trên người mình. 

“Hoàng Tiểu Long, ta không giết ngươi, thề không làm người!”

Diêu Phi phẫn nộ gầm rú, sát ý phóng lên tận trời, nhưng y vừa mở miệng đã bị thứ trong thùng gỗ bay lên bịt chặt.

Quách Sâm mang theo bọn người Quách Thế Văn phá không mà đến, vừa vặn thấy được cảnh tượng mà cả đời cũng khó mày quên được xảy ra ngay trên quảng trường Tuyệt Tình điện. Tuyệt tình công tử Diêu Phi lại đang ăn phân! 

Quách Sâm đến, khí thế cường đại khiến cho mọi người trên quảng trường đều kinh ngạc ngẩng đầu.

“Là Quách gia lão tổ!”

Có người nhận ra Quách Sâm, hô lớn. 

“Quách gia lão tổ! Nghe nói Quách gia lão tổ đã bế quan trùng kích Thánh Vực, lần này xuất quan chẳng lẽ đã thành công?”

“Khí thế của Quách gia lão tổ mạnh lắm, hẳn là đã trùng kích thành công rồi!”

Trong tiếng xôn xao của mọi người, Quách Sâm dẫn theo đoàn người Quách gia lách mình tới quảng trường Tuyệt Tình điện. 

Quách Sâm lách mình vào, giật mình nhìn Diêu Phi miệng nhồi đầy phân. Mà dám người Quách Thế Văn, Quách Chí, Quách Phi, lại càng giật mình hơn. Tuy Diêu Phi không phải gia chủ Diêu gia, nhưng việc kế thừa vị trí gia chủ Diêu gia chỉ là sơm hay muộn. Thân phận địa vị hiện giờ của y thậm chí còn cao hơn gia chủ Quách gia Quách Thế Văn một chút. Bây giờ, lại bị người ta nhét phân vào mồm!

Quách Sâm nhìn sang Hoàng Tiểu Long.

“Phụ thân, hắn chính là Hoàng Tiểu Long!” 

Quách Thế Văn bước tới giải thích với Quách Sâm.

Quách Sâm giật mình, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Lúc này, không hiểu sao trong lòng lão lại cảm thấy trước kia đối phó với Hoàng Tiểu Long là quyết định sai chăng?

Hoàng Tiểu Long cũng quay đầu lại, nhìn Quách Sâm, hai ánh mắt va chạm. 

“Ngươi là Quách Sâm, Quách gia lão tổ?”

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng hỏi.

Thấy Hoàng Tiểu Long dám gọi thẳng tên cúng cơm của mình, Quách Sâm nhướn mày. Tuy cảm thấy có lẽ hắn không đơn giản như mình tưởng nhưng dù sao hiện giờ lão cũng đã đột phá Thánh Vực, còn Hoàng Tiểu Long chỉ là một Tiên thiên nho nhỏ, thấy mình không những không quỳ mà còn dám gọi thẳng tên mình. Lão khá là khó chịu. Nhưng lão còn chưa mở miệng, Quách Chí kia đã không nhịn được mà mắng: 

“Hoàng Tiểu Long, gan chó của ngươi thật lớn quá mà! Dám gọi thẳng tên gia gia của ta. Nói cho ngươi biết, gia gia của ta đã trùng kích Thánh Vực thành công, là cường giả Thánh Vực. Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ thì vẫn còn kịp!”

Quách Chí vừa dứt lời, bốn phía bạo động:

“Qủa nhiên Quách gia lão tổ đã trùng kích Thánh Vực thành công rồi!” 

“Cường giả Thánh Vực! Về sau Đế quốc Đoạn Nhận chúng ta lại có thêm một cường giả Thánh Vực rồi. Sau này Quách gia là siêu cấp đại tộc rồi!”

Chúng thầy trò đều khiếp sợ nghị luận.

“Cường giả Thánh Vực?” 

Triệu Thư chậm rãi đi tới, cười lạnh nhắc lại. Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người đột nhiên nhấc hai tay lên, đánh ra một chưởng vào hư không nhắm thẳng Quách Sâm, một bàn tay cực lớn che khuất cả bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.