Vô Địch Thiên Hạ

Chương 238: Hỗn loạn chi địa



Hoàng Tiểu Long nghe vậy, lắc đầu cười khổ một tiếng: "Không cần."

Nói tới đây, trước mắt Hoàng Tiểu Long lại hiện lên bóng dáng của Lý Lộ.

Tạ Bồ Đề cười nói: "Chuyện của ngươi, ta cũng nghe nói. Là vì cô nương Lý Lộ bị Thần điện mang đi kia sao?" 

Hoàng Tiểu Long không muốn nói tới cái vấn đề này, chuyển chủ đề hỏi: "Ngươi có biết buổi đấu giá nào có đấu giá linh thạch nhất phẩm hay không?" Tình báo của Tạ gia rất rộng, có lẽ Tạ Bồ Đề biết được một hai.

"Ngươi muốn mua linh thạch nhất phẩm?" Tạ Bồ Đề kinh ngạc, sau đó nói: "Linh thạch nhất phẩm cực kỳ hiếm thấy, hội đấu giá của ba đại thương hội trong đế quốc Đoạn Nhận chúng ta, cũng rất ít đấu giá vật này. Nhưng có một chỗ, chắc chắn có linh thạch nhất phẩm."

"Ồ, nơi nào?" Hoàng Tiểu Long hỏi. 

"Thành Tội Ác ở Hỗn Loạn chi địa!" Tạ Bồ Đề chậm rãi nói.

Hoàng Tiểu Long nhướn mày một cái.

Hỗn Loạn chi địa này hắn đã từng nghe Triệu Thư nhắc tới, chính là nơi hỗn loạn nhất, phức tạp nhất, tàn bạo nhất, máu tanh nhất Vũ Hồn giới. Vùng đất của bóng tối, vùng đất hỗn loạn, khắp nơi đều là giết chóc, cướp đoạt, tội ác. 

Thế giới Vũ Hồn có ba đại lục.

Đại lục Phong Tuyết, đại lục Tinh Vân, đại lục Thập Phương.

Hỗn Loạn chi địa nằm ở giữa đại lục Phong Tuyết và đại lục Thập Phương, chính là chiến trường Thần tộc thượng cổ, có không ít nơi tràn đầy tử khí và khí tà ác, hơn nữa khí hậu vô cùng tồi tệ, có nơi đóng băng ngàn dặm, có nơi lại giống như lò lửa nóng bỏng vô cùng, còn có nơi là vùng hoang vu vạn dặm. 

Bởi vì tính đặc thù của Hỗn Loạn chi địa, cho nên không có đại lục nào hay đế quốc nào để ý tới khu vực này, vì thế Hỗn Loạn chi địa không thuộc ba đại lục kể trên.

Mà thành Tội Ác chính là chủ thành lớn nhất tại Hỗn Loạn chi địa.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện, sau mấy canh giờ, hai người mới rời khỏi đại tửu lâu Hồi Vị. 

Sau khi ra khỏi đại tửu lâu, Tạ Bồ Đề lên tiếng: "Hai huynh đệ ta đã rất lâu không so tài. Hiện giờ chúng ta luyện một chút đi?"

Hoàng Tiểu Long sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Lần sau đi, lát nữa ta còn có việc." Hắn sợ tới lúc mình hiển lộ thực lực, người này sẽ không chịu nổi đả kích.

Nhưng Tạ Bồ Đề nghe vậy lại cười nói: "Không được, mấy ngày trước ta vừa mới đột phá Tiên Thiên cấp ba, hôm nay ta nhất định phải luyện với ngươi một chút, báo thù Hoàng Thành chi chiến ba năm trước." 

Hoàng Tiểu Long nhìn Tạ Bồ Đề, cười nói: "Thật sự muốn luyện chút?"

Tạ Bồ Đề vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Thật sự luyện một chút!"

Một lát sau, hai người đi tới lôi đài mật thất trong học viện Đoạn Nhận. 

Học viện Đoạn Nhận thiết kế lôi đài là để cho đệ tử học viện so tài luyện tập. Lôi đài phân ra làm công khai và mật thất. Hai người độc chiến trong lôi đài mật thất, thì người ngoài không biết.

Sau khi hai người tiến vào lôi đài mật thất, thì không tới mười phút sau, đã đi ra ngoài. Lúc đi ra, mặt Tạ Bồ Đề đầy vết sưng bầm, bước đi tập tễnh, vẻ mặt sa sút tinh thần, vô cùng phức tạp, cổ quái liếc nhìn Hoàng Tiểu Long

Hoàng Tiểu Long nhìn Tạ Bồ Đề, cười nói: "Ta nói lần sau đi, nhưng chính ngươi cứ muốn luyện một chút." 

Tạ Bồ Đề cười khổ nói: "Mợ nó, tên biến thái nhà ngươi, lại đột phá tới cấp bốn rồi! Xem ra sau này ta muốn tìm ngươi báo thù là không thể nào!"

Lúc nãy, sau khi tiến vào mật thất, Hoàng Tiểu Long cũng chỉ triển lộ ra thực lực Tiên Thiên cấp bốn, mặc dù vậy, Tạ Bồ Đề vẫn bị Hoàng Tiểu Long ngược tới không ngừng gào khóc kêu to, tình huống chiến đấu quả thực có thể dùng hai từ "thảm thiết" để hình dung. Ở trước mặt Hoàng Tiểu Long, Tạ Bồ Đề hoàn toàn không có một chút lực phản kích.

Hoàng Thành chi chiến năm đó, Hoàng Tiểu Long chỉ là Tiên Thiên cấp một đã có thể chiến thắng Tạ Bồ Đề Tiên Thiên cấp hai, bây giờ thì càng không cần phải nói. 

Nghe thấy Tạ Bồ Đề nói mình đột phá Tiên Thiên cấp bốn.

Hoàng Tiểu Long cũng không giải thích. Dù sao, nếu để cho tên này biết bản thân hiện tại không chỉ đã đột phá tới cấp năm, mà còn là cấp năm hậu kỳ đỉnh phong, thì có lẽ Tạ Bồ Đề sẽ muốn đập đầu vào tường.

"Chỗ ta có đan dược chữa thương, có cần không?" Hoàng Tiểu Long cười nói, lấy ra một cái bình ngọc từ Tu La giới. 

Tạ Bồ Đề nhận lấy bình ngọc: "Đương nhiên cần, lúc nãy tiểu tử ngươi thật sự không nhẹ tay một chút nào."

Hoàng Tiểu Long cười nói: "Vậy lần sau ta ra tay nhẹ một chút."

Tạ Bồ Đề nghe vậy, thân thể run lên, vội vàng lắc đầu khoát tay nói: "Thôi đi, không có lần sau, sau này ta tìm ai luyện thì tìm, chứ không tìm tới quái vật nhà ngươi nữa!" 

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Một lát sau, Tạ Bồ Đề rời khỏi học viện Đoạn Nhận, mà Hoàng Tiểu Long thì đi tới thư viện của học viện.

Lúc đi tới thư viện, Hoàng Tiểu Long vừa muốn đi vào thì bị đệ tử trông coi thư viện cản lại. Đệ tử trông coi thư viện nhìn hắn từ đầu tới chân, nói: "Ngươi là đệ tử mới? Không biết quy củ của học viện Đoạn Nhân sao? Muốn đi vào thư viện, phải trình thẻ đệ tử và mặc áo khoác của đệ tử học viện mới được vào." 

Hoàng Tiểu Long nhướn mày một cái.

Học viện Đoạn Nhận quả thật có quy định này, nhưng tùy tình huống, đệ tử trông coi thư viện sẽ không thực sự yêu cầu từng người tiến vào trình ra thẻ đệ tử và mặc áo khoác đệ tử. Bởi vì, chưa có người nào dám mạo danh đệ tử học viện Đoạn Nhận tiến vào thư viện, trừ phi ngại mạng lớn.

Nhưng, đệ tử trông coi thư viện này lại không nhận ra mình? Hoàng Tiểu Long sờ gương mặt mình một chút, mình mới chỉ không tới học viện hai năm thôi mà. 

"Trên người ta hiện tại không mang thẻ đệ tử." Hoàng Tiểu Long trả lời.

Hắn thật sự nói thật, trên người hắn hiện giờ đúng là không mang thẻ đệ tử.

Nhưng, mặc dù không có thẻ đệ tử thì vẫn có Kim lệnh của Đoạn Nhận, nhưng trong lúc hắn đang cân nhắc có nên lấy Kim lệnh của Đoạn ra không, thì đệ tử trông coi thư viện kia đã lạnh lùng cười một tiếng: "Không mang thẻ đệ tử? Tiểu tử, ta xem ngươi vốn không phải đệ tử học viện Đoạn Nhận chúng ta đi! Ngươi lại dám giả mạo đệ tử của học viện Đoạn Nhận chúng ta!" 

Hoàng Tiểu Long ngẩn ra, cười khổ một tiếng.

Lúc này, đệ tử trông coi thư viện kia tiếp tục hò hét: "Tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ đâu, lại dám giả mạo đệ tử học viện chúng ta! Đi, theo ta tới điện Chấp Pháp!" Nói xong, lập tức vươn tay, muốn bắt lấy Hoàng Tiểu Long.

Thực lực của đệ tử trông coi thư viện này không kém, kình khí gào thét, trảo ảnh trùng trùng. 

Hoàng Tiểu Long đứng tại chỗ, mặt đầy bình tĩnh, đợi khi kình khí đối phương tới trước mặt mình thì nhấc tay phải lên, chưởng lực nhấn một cái, đánh nát trảo ảnh của đối phương.

Đệ tử trông coi thư viện kia chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh cường đại vọt tới, thân thể không chống nổi liên tiếp lui về phía sau, lui tới tận góc tường.

Bị một chưởng của Hoàng Tiểu Long đẩy lui, đệ tử trông coi thư viện kia vừa giận vừa sợ, toàn thân tản ra ánh sáng, muốn tiến lên công kích Hoàng Tiểu Long lần nữa. 

"Chậm đã!" Hoàng Tiểu Long lên tiếng.

Nhưng đệ tử kia không thèm để ý tới, vẫn đánh một chưởng toàn lực về phía Hoàng Tiểu Long. Chưởng lực lần này mạnh hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn kèm theo sát khí.

Hoàng Tiểu Long thấy vậy, đôi mắt lạnh lẽo, đợi đối phương tới trước mặt mình thì thân hình chợt lóe, một chưởng ấn lên ngực đối phương. 

Đệ tử kia kêu thảm một tiếng, ngã bay ra ngoài.

Lúc này, bước chân rầm rập vang lên, mười mấy luồng khí tức mạnh mẽ từ trong thư viện xông ra. Hiển nhiên chuyện ở đây đã kinh động tới các đệ tử khác đang trông coi bên trong thư viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.