Vô Địch Thiên Hạ

Chương 80: Đông điện gặp chuyện không may



“Hơn hai năm trước, tiểu tử kia không biết gặp cái vận cứt chó gì, ăn được mấy miếng Dương quả!”

Hoàng Vĩ kể lại chuyện Hoàng Tiểu Long ra tay đánh lén mình trong lần tỷ thí hàng năm, sau đó, không nể tình nghĩa huynh đệ, ghen tỵ với thiên phú của mình, ra tay đánh gãy tay chân mình.

Y còn thêm mắm dặm muối một mẻ. 

“Khi ấy, Hoàng Tiểu Long không chỉ đánh gãy hai tay hai chân đệ, còn cho nô bộc bên cạnh mình ra tay, đánh phụ thân và gia gia bị thương!”

Sau cùng, Hoàng Vĩ căm hận bổ sung.

Còn chuyện Hoàng Minh không để ý đến quy định tỷ thí trong gia tộc, ra tay ngăn cản, thậm chí còn ra tay với Hoàng Tiểu Long trước, thì y không nói tới. 

“Cái gì? Nô bộc bên cạnh hắn dám đánh phụ thân và gia gia bị thương?”

Hoàng Tuấn nhìn Hoàng Minh, hai mắt lạnh đi, đồng thời cũng hơi giật mình. Gia gia y Hoàng Kỳ Đức là cao thủ thập giai, nô bộc bên cạnh Hoàng Tiểu Long lại có được thực lực  như vậy sao?

“Phải, Tuấn nhi.” 

Hoàng Minh cũng gật đầu thừa nhận:

“Nô bộc bên cạnh Hoàng Tiểu Long tên Phí Hầu!”

Nhớ lại mình sự nhục nhã vô hạn, bị một chưởng của Phí Hầu đánh bay, rơi xuống dưới đài, xô ngã cả dãy ghế, hai mắt hắn ta lóe lên hận ý: 

“Cẩu nô bộc kia là Phí Hầu, là cao thủ thập giai hậu kỳ đỉnh phong.”

“Thập giai hậu kỳ đỉnh phong?”

Hoàng Tuấn cả kinh. Y nhìn sang sư tôn Lưu Uy, chần chừ hỏi: 

“Sư tôn, người xem, chuyện này…”

Lưu Uy thản nhiên khoát khoát tay, không thèm để ý, đáp:

“Không phải chỉ là một thập giai hậu kỳ đỉnh phong sao?” 

Hoàng Tuấn mừng khấp khởi, nghe ra ý sư tôn đồng ý ra tay, đứng lên thưa:

“Cảm tạ sư tôn!”

Hoàng Minh và Hoàng Vĩ cũng mừng rơn, hoảng nhiên đứng dậy, cung kính thưa: 

“Đa tạ Lưu Uy tiền bối ra tay!”

Hoàng Minh cười nói:

“Có Lưu Uy tiền bối ra tay, thật quá tốt rồi. Cẩu nô tài Phí Hầu kia trước mặt Lưu Uy tiền bối nhất định không đón nổi một chiêu!” 

Hoàng Vĩ cũng nói:

“Đương nhiên rồi. Phí Hầu kia thấy Lưu Uy tiền bối, nhất định sẽ sợ đến vãi tè ra quần!”

“Vậy Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu kia đang ở Đông điện sao?” 

Hoàng Tuấn hỏi.

“Không có, Hoàng Tiểu Long rời Hoàng gia trang gần một năm rồi. Nhưng hắn nói cuối năm sẽ về, hẳn là chỉ một hai hôm nữa thôi.”

Hoàng Minh đáp. 

Hoàng Tuấn cười lạnh:

“Vậy cũng tốt, chờ tiểu tử kia cùng cẩu nô tài Phí Hầu gì đó kia về sẽ thu thập bọn họ. Nhưng chúng ta có thể lấy trước chút lãi!”

“Lấy trước chút lãi?” 

Hoàng Vĩ nhìn Hoàng Tuấn:

“Ý đại ca là gì?”

Hoàng Tuấn gật đầu cười: 

“Không sai. Hai người Hoàng Bằng và Tô Yến dung túng nhi tử làm càn, không để ý đến quy định Hoàng gia trang, thậm chí cả gia gia cũng dám đánh, còn đánh phụ thân và gia gia bị thương. Hai người này phải phạt nặng!”

Y cười lạnh:

“Cũng mấy năm ta không gặp Hoàng Bằng và Tô Yến, cũng muốn qua ân cần thăm hỏi hai người một chút!” 

Hoàng Minh nhướn mày, cuối cùng vẫn không nói gì.

Một lát sau, mấy người Hoàng Tuấn đến Đông điện.

Khi họ đến Đông điện, Hoàng Bằng và Tô Yến đang ngồi trên đại điện, Hoàng Mẫn, Hoàng Tiểu Hải cũng ở đó. 

Thấy mấy người Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Bằng và Tô Yến cũng ngẩn ra.

“Hoàng Tuấn?”

Hoàng Bằng nhìn Hoàng Tuấn bên cạnh Hoàng Minh, suýt nữa thì không nhận ra. 

Mấy năm trước, Hoàng Tuấn vẫn còn là một cậu nhóc choai choai, bây giờ đã cao hơn một thước bảy, lưng hùm vai gấu, rất tráng kiện.

“Là ta!”

Hoàng Tuấn lạnh lùng đáp: 

“Hoàng Bằng, trong trận tỷ thí cuối năm của gia tộc, nhi tử của ngươi càn rỡ dám đánh phụ thân ta và gia gia bị thương!”

Hoàng Bằng và Tô Yến hơi ngẩn ra, nhưng chớp mắt một cái đã hiểu đám người kia đến đây có ý đồ gì.

Hoàng Bằng nhìn quét qua mấy người Hoàng Minh, Hoàng Tuấn, biết có giải thích cũng vô dụng, sắc mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi: 

“Thì làm sao?”

Hoàng Tuấn cười lạnh:

“Thì làm sao à? Nhi tử của ngươi cùng cẩu nô tài Phí Hầu kia không ở đây, ta sẽ đòi chút lãi từ các ngươi! Chờ thêm hai ngày nữa, nhi tử ngươi về, ta sẽ thanh toán món nợ này!” 

Hoàng Minh đứng yên đó, không nói gì.

Hoàng Bằng trợn mắt:

“Thanh toán món nợ này? Hoàng mao tiểu nhi, cho dù ngươi có bái nhập Đại Kiếm Tông, trở thành đệ tử Đại Kiếm Tông, cũng không tới phiên ngươi tới Đông Điện vung tay múa chân, muốn thế nào thì được thế đó. Nơi này là Hoàng gia trang, không phải Đại Kiếm Tông!” 

Đột nhiên một cỗ lực lượng mạnh mẽ bỗng vọt tới trước mặt Hoàng Bằng. Hoàng Bằng không kịp phản ứng và tránh né, như bị trúng đạn, thân thể chấn động bay ra ngoài, đập vào vách tường đại điện, ngã xuống, miệng không ngừng rỉ máu.

“Bằng ca!”

“Phụ thân!” 

Tô Yến, Hoàng Mẫn, Hoàng Tiểu Hải kinh hoảng hô lớn, phi tới trước mặt Hoàng Bằng.

“Bằng ca, huynh sao rồi? Huynh đừng làm ta sợ?”

Tô Yến đỡ Hoàng Bằng dậy, hai hàng nước mắt chảy dài, ôm chặt Hoàng Bằng khóc lóc. 

“Phụ thân! Phụ thân!”

Hoàng Mẫn, Hoàng Tiểu Hải càng khóc lóc không ngừng.

Hoàng Bằng nhìn Tô Yến, khàn giọng nói: 

“Ta không sao…”

Còn chưa dứt câu, đã phụt ra máu.

Cha con Hoàng Tuấn, Hoàng Minh, Hoàng Vĩ cũng thất kinh. 

Hoàng Tuấn nhìn Lưu Uy bên cạnh, vừa rồi đúng là Lưu Uy sư tôn của y ra tay.

“Sư tôn, cái này…”

Hoàng Tuấn chần chừ hỏi. 

Mặc dù vừa rồi Hoàng Bằng có mạo phạm đến Đại Kiếm Tông, nhưng có phải vừa rồi Lưu Uy ra tay hơi nặng không? Dù sao Hoàng Bằng cũng là thúc thúc của y.

Sắc mặt Lưu Uy đạm mạc, chỉ nói:

“Dám bất kính với Đại Kiếm Tông, chết! Nhưng, nể mặt ngươi, ta tạm tha không giết y. Ngươi yên tâm đi, y không chết, tối đa chỉ nằm ba bốn tháng!” 

Chỉ nằm ba bốn tháng? Hoàng Tuấn, Hoàng Minh nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn lại.

Hoàng Mẫn đang không ngừng khóc lóc đột nhiên đứng dậy, hai mắt đầy hận ý, xông tới Hoàng Vĩ:

“Các ngươi bắt nạt phụ thân ta, ta liều mạng với các ngươi!” 

Nhìn Hoàng Mẫn xông đến, Hoàng Vĩ giơ một chân đạp bay nàng ra ngoài.

Tuy Hoàng Mẫn cũng tu luyện Đấu khí, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ đạp cũng không nhẹ, khiến nàng kêu lên thảm thiết.

“Mẫn nhi!” 

Tô Yến đau đớn gọi.

Có tiếng bước chân rầm rập, có không ít hộ vệ Hoàng gia trang nghe tiếng chạy tới, thấy Hoàng Bằng và Hoàng Mẫn nằm trên đại điện đều ngẩn ra.

“Các ngươi lui ra đi. Ở đây không có chuyện gì của các ngươi!” 

Thấy các hộ vệ Hoàng gia trang chạy tới, Hoàng Minh đuổi.

Các hộ vệ nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.

“Không nghe thấy gì sao? Lui ra hết cho ta!” 

Hoàng Minh gào lên quát dẹp đường.

“Vâng, đại trang chủ!”

Các hộ vệ run lên, vội đáp vậy, lui ra. 

Hoàng Kỳ Đức vừa xuất quan sau khi tu luyện, nghe được đại quản gia Trần Ưng bẩm báo:

“Trang chủ, không tốt, bên Đông điện gặp chuyện không may!”

Hoàng Kỳ Đức ngẩn ra: 

“Đông điện gặp chuyện không may sao? Chuyện gì?”

“Hôm nay Hoàng Tuấn thiếu gia về. Chắc Hoàng Tuấn thiếu gia có nghe nói trong lần thi đấu hàng năm lần trước Phí Hầu tiền bối đánh đại trang chủ bị thương, nên dẫn theo đại trang chủ đến Đông điện.”

“Cái gì?” Hoàng Kỳ Đức biến sắc: 

“Đi. Chúng ta tới Đông điện!”

Một lát sau, Hoàng Kỳ Đức cùng Trần Ứng chạy tới Đông điện, thì thấy Hoàng Bằng đang bị thương nằm dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.