Vô Địch Tiên Triều

Chương 101: Tương kế tựu kế





Muốn phá vỡ đại kỳ phân cách các khu vực bắt buộc phải đạt được một trong hai yêu cầu sau.

Một là điểm số bản thân có ít nhất mười nghìn điểm.

Hai là thực lực bản thân đủ sức phá nát đại kỳ, nhưng muốn làm được điều này thì người đánh vỡ đại kỳ thực lực phải là Thiên Thê cảnh.

Điều thứ nhất còn có thể, chỉ cần khảo hoạch tới giai đoạn cuối, mười nghìn điểm không khó, bất quá hiện tại liền muốn đủ mười nghìn điểm không phải dễ dàng.

Điều thứ hai so sánh càng khó khăn, Thiên Thê cảnh nếu dễ đột phá như vậy thì trong thiên hạ này đã không thiếu Thiên Thê cảnh võ giả.

Răng rắc.

Nhưng lần này ngoài Trịnh Đông Lân động thủ đánh vỡ đại kỳ đã có người thứ hai ra tay.

Người này điểm số biểu hiện bên trên ngọc bội chỉ là bảy nghìn điểm, còn thiếu ba nghìn, nhưng đã có thể đánh vỡ đại kỳ.

Như vậy người này không phải dựa vào điểm số đạt đủ yêu cầu, mà chính là thực lực đạt đủ yêu cầu, người này đạt tới Thiên Thê cảnh.

So với điểm số, thực lực đạt đủ yêu cầu càng kinh khủng, một tên Thiên Thê cảnh võ giả yếu nhất cũng đủ đánh mười tên Vị Đẳng cảnh võ giả.

Mà người trước mắt làm sao có thể là Thiên Thê cảnh yếu nhất, Độc Hỏa nguyên tố hệ chân khí bốc cháy.

Độc Hỏa màu đỏ xen lẫn nhiều tia màu xám khói lượn lờ, chung quanh cây cối trúng Độc Hỏa, màu sắc xanh mởn bắt đầu điêu tàn.


Uy lực của Độc Hỏa hệ nguyên tố quá cường đại, Hỏa nguyên bản đã là nguyên tố chủ công, lực công kích đôi khi so với Kim hệ còn đáng sợ, lúc này có Độc phối hợp, lực sát thương không phải tăng theo một cộng một đơn giản.

Trong lịch sử Thư Viện, người đầu tiên đột phá Thiên Thê ở bên trong khảo hoạch xuất hiện, Hồng Cửu Nguyên.

Hồng Cửu Nguyên ở giữa lồng ngực xuất hiện một khối hình khí trái tim, trái tim sống động lồng ghép bên ngoài trái tim thật, như là một lớp áo giáp bảo vệ nội tạng.

Đấy là Võ Thể hình thức ban đầu, Hồng Cửu Nguyên thiên chân vạn xác đột phá Thiên Thê cảnh.

Bỗng dưng chân khí điều động cuồn cuộn lượn lờ quanh người đông kết, một lớp áo giáp còn chưa rõ ràng thành hình, Thiên Thê cảnh chân nguyên áo giáp.

Chân khí cô đọng sền sệt, như là từ hơi nước kết tinh thành nước chảy, chân khí biến đổi trở thành chân nguyên.

Độc Hỏa chân khí biến đổi Độc Hỏa chân nguyên, uy lực tăng thêm gấp bội.

Hồng Cửu Nguyên đột phá Thiên Thê cảnh thực lực xưa đâu bằng nay, hiện tại bên trong khảo hoạch nó tự tin đã không người có thể địch lại.

Thiên Thê cảnh tại một bầy Vị Đẳng võ giả, đó là vô địch danh từ.

Nhưng có một người lại không sợ Hồng Cửu Nguyên, đó là Trịnh Đông Lân, nó có Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp biến người khác trở thành tay chân đắc lực, không phải trực diện đối đầu với Hồng Cửu Nguyên, tự nhiên không lo ngại.

“Lại có người đánh vỡ đại kỳ” Hồng Dịch thời khắc đều chú ý tình hình bên dưới, thấy được Hồng Cửu Nguyên hành động kinh thiên, con mắt có chút chấn kinh.

Tên thiếu niên này chỉ mới mười lăm tuổi đã đột phá Thiên Thê cảnh, phần thiên phú này quả thật yêu nghiệt, nhớ năm đó ta đột phá Thiên Thê cảnh chính là năm mười chín tuổi, hắn so với ta nhanh bốn năm.

Đặc biệt lúc đột phá Thiên Thê cảnh, căn cơ vững chắc, chân nguyên hùng hậu không phải một tên Thiên Thê cảnh bình thường có thể đạt tới.

Đáng tiếc, hắn không muốn bái ta làm sư phụ, vả lại hắn thân phận đồng dạng lớn đến dọa người, thiếu bang chủ Cái Bang, so với Thư Viện không thua kém là bao.

Hồng Dịch tiếc nuối lắc đầu, nhưng nghĩ tới đã nhận Hạ Hầu làm đệ tử, nó mới tìm kiếm thân ảnh Hạ Hầu.

“Hạ Hầu thiên phú không quá kém, cũng xem như là có thể tài bồi, nhưng so với Hồng Cửu Nguyên, hay là những người khác, hắn còn không đủ”

Xem xét thấy Hạ Hầu điểm số không có quá nhiều biến đổi, Hồng Dịch suy nghĩ.

“Thái Thượng trưởng lão, lần này khảo hoạch thật là bất ngờ này đến bất ngờ khác, đến cả Thiên Thê võ giả cũng xuất hiện” Một tên trưởng lão nói nhỏ.

Thái Thượng trưởng lão gật đầu hài lòng, quả thật lần này kết quả khảo hoạch hài lòng vô cùng, thiên tài so với những năm trước đâu phải lớn chỉ gấp đôi, là gấp trăm lần, vạn lần được không.

Một tên Đế Hoàng đủ để trấn áp thiên hạ muôn đời, một tên Hùng Chủ đủ để đẩy thiên hạ hưng vong.

So với Đế Hoàng, một thiên phú khác không rõ nguồn gốc xuất hiện tạo thế cân bằng, Trịnh Đông Lân.

Có lẽ những tên thiếu niên này sẽ mang tới một làn gió mới cho thế cục thiên hạ Bắc Phương.

Thái Thượng đáy mắt già nua hiện lên vẻ kích động, đại thế thiên hạ biến đổi, ai sẽ là Vương Giả, nhưng Vương Giả thì có sao, đệ tử của ta, Đinh Bộ Lĩnh là Đế Hoàng tư chất.

Chư Hầu cúi đầu Vương Giả, Vương Giả thần phục Đế Hoàng.


……

Cùng lúc đó tại Thành Ngọc Giản, khắp nơi lê dân bách tính hoảng loạn.

“Thưa đại nhân, chúng ta đã theo lệnh đại nhân thực hiện, khắp nơi xung quanh Thành Ngọc Giản chôn xuống Tế Lôi”

“Đồng thời tung ra tin tức gây dân chúng hỗn loạn, mọi việc không có sai sót, không có người phát hiện”

“Các ngươi làm rất tốt, sẽ có trọng thưởng” Mã Hậu trầm tư nói.

“Mọi việc đều theo kế hoạch, nhưng ta thấy ngươi có vẻ không yên lòng thì phải ?” Tô Khoa thắc mắc, nó cảm thấy Mã Hậu trong lòng có tâm sự.

“Kinh Trập đại nhân đã cân nhắc với ta nhiều lần, đây không phải trận chiến một chiều, mọi biến cố sẽ có thể xảy ra” Mã Hậu trầm giọng.

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều” Tô Khoa ngạc nhiên, trong lòng không tin, Kinh Trập khiến nó kinh ngạc, bản thân nó công nhận bản lĩnh Kinh Trập, bất quá không có nghĩa coi người trong thiên hạ đều như Kinh Trập.

Mã Hậu không trả lời Tô Khoa, ngón tay gõ trên mặt bàn.

“Ngươi nhìn ra bên ngoài, tình hình dân chúng hỗn loạn đã tới cực điểm, chỉ sợ không bao lâu sẽ tạo nên rối loạn Thành Ngọc Giản” Tô Khoa chỉ bên ngoài.

“Có người chôn xuống Tế Lôi, chúng ta muốn được an toàn, các người phải thả cho chúng ta ra ngoài”

“Ta có mẹ già vợ trẻ con non, nhà chúng ta bốn miệng ăn, ta không muốn chết”

“Nghiêu Long, Nguyên Hỏa đại nhân, xin các ngài thương sót thả chúng ta ra bên ngoài cổng thành”

Tiếng kêu than vang vọng khắp nơi bên trong Thành Ngọc Giản, lúc này tình hình không khác gì một tòa ngục tù với phạm nhân đầy đất.

“Chúng ta không thể để tùy ý bọn họ ra bên ngoài” Triệu Nguyên Hỏa nói.

“Đúng là không thể, người dồn dập đổ ra ngoài càng khiến cho quân địch dễ dàng đạt được mục đích” Nghiêu Long đồng ý nói.

“Nhưng hiện tại tiếp tục duy trì cục diện cũng không phải là tốt đẹp cho chúng ta, dân chúng thời khắc chăm chăm phá cổng, nếu lúc này cổng thành bị phá, quân Đại Lê tùy thời từ đó công thành, Thành Ngọc Giản mất thành như chơi” Triệu Nguyên Hỏa suy tư.

“Tế Lôi bị chôn khó phát hiện, vả lại không biết tin tức đó có hay không thật sự, nhưng xem xét tính cách của bọn man rợ Đại Lê, điều đó có thể chính xác không sai” Triệu Nguyên Hỏa trầm giọng.

“Như vậy chúng ta phải làm cách nào, trấn áp dân chúng ?” Nghiêu Long đau đầu, giết địch đối với nó đơn giản, trị an so giết địch đau đầu gấp trăm lần.

“Ta không biết” Triệu Nguyên Hỏa chậm rãi lắc đầu.

“Nhưng ta biết” Đột nhiên một giọng nói vang lên, hai người Nghiêu Long, Triệu Nguyên Hỏa lập tức phát cảnh giác.

“Là ai ?” Binh sĩ quát lớn, binh khí đồng thời chỉ vào người lạ mặt đi tới.

“Quách Noãn, là người của mình, không cần làm mất hòa khí” Nghiêu Long nhận ra thân phận người đi tới, giọng nói thay đổi mừng rỡ.

Quách Noãn, trí giả của Liêm Trịnh, bản lĩnh không thua kém bất cứ một Cửu Hỏa Long nào, chỉ có điều võ công không xuất chúng, cho nên không được xếp vào hàng ngũ Cửu Hỏa Long.


Lúc này gặp khó khăn, Quách Noãn xuất hiện như là cái bánh cứu đói, Nghiêu Long làm sao không mừng rỡ.

“Quách Noãn ngươi có kế sách gì, giúp lão ca ta một tí, đau đầu muốn chết rồi” Nghiêu Long choàng vai Quách Noãn lớn tiếng.

“Nghiêu Long đại nhân, ngươi lực lớn lần trước kém chút bóp nát bả vai ta” Quách Noãn duy trì vẻ mặt mỉm cười.

“Ha ha, là ta thất thố, ngươi Quách Noãn, lần nào cũng một dạng thù dai” Nghiêu Long nhanh chóng buông Quách Noãn, không để ý nói.

“Ngươi có kế sách gì ?” Triệu Nguyên Hỏa nhìn sang Quách Noãn, người này cho nó một cảm giác khó lường, tuy không có thực lực mạnh mẽ, nhưng rất khó nắm bắt.

“Vị này là Cửu Hỏa Long mới thay thế Dương Côn, Triệu Nguyên Hỏa công tử, còn đây là trí giả của Liêm Trịnh chúng ta, Quách Noãn” Nghiêu Long giới thiệu.

“Hạnh ngộ, ra đây là vị Cửu Hỏa Long trẻ tuổi mà Liêm Trịnh chúng ta hay đồn đãi” Quách Noãn nheo mắt nói.

“Hạnh ngộ” Triệu Nguyên Hỏa đáp trả.

“Kế sách của ta chính là cái này” Quách Noãn móc ngón tay, có một tên binh sĩ kính cẩn đưa lên Tế Lôi.

“Tế Lôi” Nghiêu Long ngạc nhiên, bỗng nhìn sang Quách Noãn, không lẽ tên này vừa tới Thành Ngọc Giản đã tìm được nơi chôn giấu Tế Lôi.

“Đây chỉ là Tế Lôi của ta mang tới” Quách Noãn nói, Nghiêu Long chợt thất vọng, đem tới Tế Lôi để làm gì cơ chứ, không lẽ hắn muốn chúng ta biết hình dáng Tế Lôi, nó muốn mở lời thì chợt Quách Noãn tiếp tục nói.

“Chúng ta đồng dạng tung tin tức đã đào được Tế Lôi bọn hắn chôn, tương kế tựu kế dẫn dắt bọn hắn mắc bẫy” Quách Noãn mỉm cười.

“Diệu kế, diệu kế, trông thì như thật, nhưng lại là hư chiêu, Quách Noãn ngươi thật nham hiểm” Nghiêu Long khen.

“Kế hay” Triệu Nguyên Hỏa thừa nhận, đây nhìn như đơn giản, nhưng khó mà ai nghĩ tới.

Nhiều thứ không cần phải phức tạp mới mang lại hiệu quả cao, đôi khi đơn giản lại mang tới hiệu quả không ai ngờ tới.

“Cho người tung tin” Nghiêu Long phân phó.

“Đây là Tế Lôi quân địch chôn giấu bên trong Thành Ngọc Giản chúng ta, các vị hương thân phụ lão không phải lo lắng, mọi mối nguy đã được giải quyết” Binh sĩ diễu hành lớn tiếng nói.

“Không thể nào” Tô Khoa thất thanh.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.