Vô Địch Tiên Triều

Chương 104: Quách trúc lâm giai thoại





Từ mọi ngóc ngách trong thiên hạ, luôn có một câu nói rất khí phách được lưu truyền rộng rãi là “vương giả từ bỏ giang sơn, lựa chọn vòng tay mỹ nhân”.

Câu nói này phần lớn được ưa thích bởi các thiếu nữ hoài xuân và thiếu niên mới lớn, bọn họ bên ngoài khắp nơi truyền tai nhau vui vẻ, lập chí muốn đoạt giang sơn, đoạt mỹ nhân vào lòng.

Nhưng thực tế làm gì có vị vương giả nào từ bỏ giang sơn chỉ để lấy nữ nhân, giang sơn là của ta, mỹ nhân cũng phải là của ta.

Đó mới là khí thế của một bậc vương giả.

Vương giả không từ bỏ giang sơn, nhưng anh hùng thì có thể.

Năm mươi năm trước, có một vị Tân Tấn Trạng Nguyên trẻ tuổi, người này họ Quách tên Noãn, quê ở Mãn Châu Thành, xuất thân là con nhà nông, bản thân không có tiền bạc dư dả học hành, bất quá trời sinh đầu óc thông minh sáng suốt, học một biết mười, chỉ bằng tài học lỏm, không qua bao lâu đã có một bụng kinh thư đồ sộ.

Một vị Tân Tấn Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, ít nhiều đều có ngoài hai mươi tuổi, mà những người đó thân phận không sai lầm đều là con nhà danh môn vọng tộc, bản thân có hậu thuẫn vững chắc, tự nhiên danh chính ngôn thuận ngồi trên danh vị Trạng Nguyên.

Còn Quách Noãn, khi bắt đầu Thi Hương chỉ mới mười tám tuổi, tận tới cuộc thi cuối cùng là năm mười chín, Quách Noãn vượt qua tất cả sĩ tử bên trong Liêm Trịnh Vương Triều, nhất cử đoạt ngôi đầu bảng.

Quách Noãn một bài thơ xuất Minh Châu, chấn động toàn bộ trên dưới Liêm Trịnh Vương Triều, các bậc hiền triết danh gia vọng trọng đứng ngồi không yên, đều không khỏi than thở, “quái tài xuất hiện”.

Không có hậu thuẫn vững chắc thì làm sao, Quách Noãn tài năng kiệt xuất đương thời, trấn áp các bậc anh tài khác không thở nổi.

Ngươi không phục ? Tự đi tới trước mặt Quách Noãn mà tỷ thí.


Quách Noãn được phong thưởng hậu hĩnh, tiền bạc gia sản từ đó không phải lo nghĩ nhiều, Quách gia một lần bước lên trời, từ một truyền thống nhà nông thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành dòng tộc Quách Trạng Nguyên.

Tóm lại, Quách Noãn đã trở thành một truyền kỳ trong mắt thế nhân, Quách Trạng Nguyên.

Năm năm sau, Quách Noãn có nhiều hơn kinh thư sử sách, năm năm không ngừng mài dũa, khí chất bản thân từ sắc bén như một thanh hảo kiếm bắt đầu nội liễm, so với trước, khí chất bản thân càng thêm hướng về hòa hợp với tự nhiên.

Quách Noãn lần mò ra con đường trí tuệ vượt qua Trạng Nguyên, đó là trí giả con đường.

Quách Noãn muốn trở thành một trí giả, không chỉ là một tên Trạng Nguyên nho nhỏ bên trong Vương Triều, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn làm thơ.

Nhưng Quách Noãn thông minh tài trí vẫn là bị kẹt tại đạo khảm quan trọng, không tài nào đạt chân tới vị trí trí giả.

Năm thứ sáu trở thành Trạng Nguyên, hằng năm mỗi quý Quách Noãn phải đúng giờ nhập Vương Cung, nghe Vương Thượng tuyên cáo việc triều chính.

“Quách ái khanh, khanh nghĩ thế nào về việc châu chấu gây mất mùa màng cho dân chúng ?”

Vương Thượng dò hỏi.

“Tấu Vương Thượng, thần có sáng kiến để cho người dân gieo Thực Trùng Hoa, để Thực Trùng Hoa cắn nuốt châu chấu, chúng ta có thể trừ khử dịch châu chấu, vừa có thể nuôi dưỡng thành niên Thực Trùng Hoa” Quách Noãn cẩn thận nói.

“Trừ khử nạn châu chấu bằng Thực Trùng Hoa, quá tốn kém, châu châu số lượng hàng vạn, Thực Trùng Hoa không đủ” Có một vị Trạng Nguyên khác không tán đồng nói.

“Ta cũng đồng ý kiến với Lê Dương Trạng Nguyên, so với nạn châu chấu, muốn số lượng lớn Thực Trùng Hoa vẫn là quá tốn kém, dùng Thực Trùng Hoa để diệt châu chấu là lấy dao mổ thịt trâu chặt gà”

“Tấu Vương Thượng, chuyện này không phải quá khó khăn, không phải người dân Diên Châu Thành muốn nuôi dưỡng Thực Trùng Hoa hay sao ? Ta chỉ cần cho người nhận lấy nhiệm vụ nuôi dưỡng Thực Trùng Hoa của bọn họ, châu chấu là chất dinh dưỡng tự nhiên cho Thực Trùng Hoa, còn vấn đề châu chấu số lượng lớn rải rác, đơn giản, ta chỉ cần cho một lượng Dụ Trùng Phấn là được, bọn châu chấu nhất thời sẽ tụ tập một chỗ, Thực Trùng Hoa số lượng lớn tập hợp không lo không trị được, lúc đấy chúng ta chỉ tốn một lượng thủ bút Dụ Trùng Phấn rẻ mạt, đổi lấy thù lao của người Diên Châu, là một bút tiền lời” Quách Noãn chậm rãi nói, lời nói thanh mảnh dễ nghe.

Đám người bỗng chốc khuôn mặt ngộ ra, chân mày thán phục quăng tới Quách Noãn, bọn nó không nghĩ tới vấn đề khó khăn lại giải quyết một cách đơn giản như thế này.

“Còn vấn đề giao tiếp với người Diên Châu, hãy để cho tiểu thần, tiểu thần nói tiếng Diên Châu rất tốt” Quách Noãn cung kính.

“Ta phê chuẩn, nhiệm vụ diệt trừ châu chấu để cho Quách Noãn Trạng Nguyên đảm nhận, quân lấy giấy bút ra đây”

Vương Thượng phất tay, một tên thái giám bước tới cung kính dâng lên giấy bút, kèm theo một khối ngọc tỳ.

“Thâm chuẩn Quách Noãn, toàn quyền toàn quyết, chấm định”

Ngọc tỳ đóng dấu xuống mặt giấy màu vàng, cuộn giấy được cuốn lại gọn gàng đưa cho Quách Noãn, đám quần thần xung quanh khuôn mặt ước ao, Quách Noãn lại được Vương Thượng trọng dụng, địa vị trong Vương Triều chắc chắn lại tiến thêm một bước.

Giải quyết xong việc triều chính, vẫn như mọi năm là tiết mục giải khuây, đối với việc này Quách Noãn không có mấy hứng thú, so ra thì những quyển kinh thư đối với nó còn có sức hấp dẫn hơn.

“Đó là ?” Quách Noãn bỗng nhiên con mắt không chớp động, nhìn chằm chằm vào một bóng hình thướt tha.

Trong tầm mắt Quách Noãn lúc này chỉ có một cô gái, tóc đen dài như thác nước, mắt hạnh môi son, da trắng nõn không tì vết, mỗi một chuyển động, mỗi một cử chỉ đều nhiếp phách câu hồn.


Đẹp như không phải là người, là thân là tiên, hoặc cũng có thể là yêu.

Quách Noãn không thể tin được, trên thế gian lại có người đẹp như thế này sao ?

Quách Noãn dò hỏi biết được, không ai biết tên nàng chính xác là gì ? Chỉ biết nàng họ Trúc, tiến cung làm vũ cơ, cho nên mới được gọi là Trúc Cơ.

Trúc Cơ xinh đẹp như yêu, lặng yên bất giác mê hoặc toàn bộ nam nhân bên trong Vương Triều.

Kể cả là Hoàng Tử đều mê muội Trúc Cơ, được biết trong bảy vị Hoàng Tử, không có người nào không từng theo đuổi Trúc Cơ, nhưng đều bị nàng một lời từ chối thẳng thừng.

Không ai có thể ép buộc Trúc Cơ, nếu không Trúc Cơ sẽ nhất quyết tự tử, không một ai muốn một đóa hoa xinh đẹp như vậy héo tàn, cho nên kể cả là Hoàng Tử cũng phải kiên nhẫn chinh phục nàng bằng trái tim.

Chỉ thấy lúc này Trúc Cơ nhìn về hướng Quách Noãn, nàng nở nụ cười xinh đẹp mê người.

“Trúc Cơ đang nhìn ta, ta thật không tưởng tượng, nàng thật nhìn ta”

“Nhìn ngươi cái rắm, là nàng đang nhìn ta, chính là nàng nhìn ta, cút sang một bên”

Quách Noãn bồn chồn không thôi, có cảm giác Trúc Cơ đang mỉm cười nhìn nó, bất quá cũng không chắc chắn, cho dù là Hoàng Tử cũng không được, một tên Trạng Nguyên nhỏ nhoi như nó được sao.

Tối đêm đó, Trúc Cơ một mình tìm tới Quách Noãn, khiến nó như có hàng vạn con cự mã chạy trong lòng, chôn chân tại chỗ không biết phải nên nói gì.

“Ta không biết ăn thit người đâu” Trúc Cơ thấy Quách Noãn bối rối, liền tay ngọc che miệng cười.

“Ta…Ta thật không bối rối” Quách Noãn cà lăm.

“Ta biết, ngươi không bối rối nha” Trúc Cơ thuận theo nói.

“Ta…Ngươi có việc gì muốn nói với ta ?” Quách Noãn hít một hơi thật sâu, trong lòng suy nghĩ, không biết nàng tìm tới ta có việc gì hay chăng.

“Ngươi có biết thứ gọi là vừa gặp lần đầu đã muốn kết thân” Trúc Cơ nhẹ nhàng nói.

“Ta đương nhiên biết, không lẽ ý của ngươi là ?” Quách Noãn không xác định hỏi.

“Đúng, ta vừa gặp ngươi lần đầu đã có cảm giác không sao tả được” Trúc Cơ thừa nhận gật đầu, trên mặt nổi lên rạng mây đỏ mê người.

Quách Noãn đứng hình, chuyện về sao chả ai biết rõ thực hư, nhưng Trúc Cơ từ đó đi theo Quách Noãn.

Quách Noãn tìm tới con đường trở thành trí giả, chỉ việc nghiên cứu kinh luân không đủ để nó vượt qua đạo khảm này, chỉ có đi ra thiên hạ, ngắm nhìn thế nhân muôn màu.

Quách Noãn lựa chọn tham gia chiến trường, lần đầu tiên Quách Noãn đối đầu với địch nhân, cũng là hai người Mã Hậu, Kinh Trập.

Suốt nhiều năm tháng đối đầu, Quách Noãn trở thành trí giả đương thời, Mã Hậu trở thành Tướng Quân, Kinh Trập thì càng là Cửu Hỏa Long.


Quách Noãn đang ở trên giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, bỗng chốc khó hiểu xin cáo lui khỏi chốn quan trường, trở về bên vòng tay mỹ nhân, trở về bên cạnh Trúc Cơ.

Toàn thể những người biết đến Quách Noãn, những người đã đi theo Quách Noãn chinh chiến cực kỳ tiếc hận, mất đi Quách Noãn chính là mất đi một bộ óc quân sự tài tình.

Sự tiến công mãnh liệt của Liêm Trịnh bởi vì mất Quách Noãn mà yếu đuối hơn, như là trở thành một hệ quả tất yếu.

Quách Noãn vì Trúc Cơ xây dựng nên một chỗ đào tiên thế ngoại gọi là Quách Trúc Lâm.

Ai vừa nhìn vào cũng đều biết Quách Trúc Lâm chính là họ của hai người bọn họ ghép vào cùng một chỗ.

Người trong thế cục cho rằng Quách Noãn bị mỹ nhân tình dụ dỗ mê hoặc, không đáng thành đại khí, nhưng hầu hết thiếu nữ hoài xuân lại xem đó là hình tượng khó phai.

…..

Mã Hậu nắm Phương Thiên Họa Kích tấn công, đầu Kích cắn nát không khí hướng tới thân thể Quách Noãn, lần này Mã Hậu tin tưởng đây chính là chân thân của Quách Noãn.

Phương Thiên Họa Kích lại một lần nữa để cho Mã Hậu thất vọng, Quách Noãn thân thể hóa thành khói trắng tan rã.

“Trốn đầu lòi đuôi, Quách Noãn ngươi ở đâu” Mã Hậu kinh sợ gào thét, Phương Thiên Họa Kích cuồng loạn, chỉ cần một con trùng nhỏ bay vào cũng sẽ bị xoắn nát.

“Ta luôn ở trước mặt ngươi, ngươi không phát hiện ra hay sao, Mã Hậu ?” Tiếng nói phát ra trước mặt, nhưng không hề có một người nào đứng đó.

“Không thể nào, đây chính là huyễn thuật gì ? Ta là một tên Võ Thể cường giả không thể không phát hiện mình bị trúng huyễn thuật mà không hay biết” Mã Hậu kinh ngạc.

“Huyễn thuật bình thường ngươi có thể phát hiện, bất quá nếu đó là Thập Nhị Thánh Linh Thú Cửu Vỹ Yêu Hồ thì sao ?” Quách Noãn thân hình hiện ra, trong mắt nó lúc này ẩn hiện vẻ đau buồn.

“Biểu tượng của Hư Vô, mười năm qua ngươi chỉ ở bên trong Quách Trúc Lâm, làm thế nào ngươi có thể đạt được Thập Nhị Thánh Linh Thú, không lẽ ?” Mã Hậu nghĩ tới một thứ, tương truyền Trúc Cơ xinh đẹp như yêu, mười năm qua chỉ có Trúc Cơ bên cạnh Quách Noãn, rất có thể Trúc Cơ thân phận thật sự là Thập Nhị Thánh Linh Thú, Cửu Vỹ Yêu Hồ hóa hình, điều đó có thể giải thích tại sao nàng ta xinh đẹp như thế.

Bình thường Quách Noãn đã vô tung khó đoán, lúc này còn để cho hắn có được năng lực Hư Vô, trên thiên hạ này liệu còn có ai có thể bắt được hắn hay sao ?

Mã Hậu khuôn mặt tái nhợt, bỗng ngộ ra, có lẽ Quách Noãn không hề bất cẩn, mà hắn đang muốn dụ dỗ ta tới.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.