“Này, điệu cười của ngươi thật tà ác nha, sau này gặp Vương phi phải
nghiêm trang, ít nhất không nên cười như vậy!” Nụ cười tươi đến mức
khiến cho lòng nàng thấy sợ hãi a, nàng ra sức vuốt ve da gà đang nổi
đầy người, không chút khách sáo kháng nghị nói, mặc dù nàng không được
sủng ái, nhưng dù sao thì cũng là Vương phi a, sao có thể có thư đồng
nào vô pháp vô thiên như vậy !
“Vậy xin hỏi một chút, ngươi dự định khi nào thì làm đủ cái vị trí
này?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, thuận tiện rút ra nhuyễn
kiếm từ bên hông ở trên người Lăng Tây Nhi khoa tay múa chân.
Không ổn, cực kỳ không ổn, ý tứ của hắn hình như không phải là cảm
thấy hứng thú với thân thể của nàng, mà là có hứng thú với tính mạng của nàng!
“Ngươi… Lấy kiếm ra làm gì?” Lăng Tây Nhi lắp bắp mở miệng, nhìn trộm một cái, nhân tiện tìm một con đường thuận lợi để chạy trốn.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Lăng
Tây Nhi, trong con ngươi kia những tia thị huyết càng lúc càng dày đặc.
“… Chờ lúc Vương gia của các ngươi không cần ta nữa!” Lăng Tây Nhi
chột dạ mở miệng, trời ạ, chỉ là đơn thuần cho rằng hắn là một tên tiểu
quỷ mà thôi, nhưng mà bây giờ vẻ mặt của hắn âm ngoan lại dữ tợn, khóe
miệng lạnh lùng nhếch lên, giống như diêm vương mặt đen, muốn bao nhiêu
kinh khủng thì có bấy nhiêu kinh khủng, nàng hình như đã chọc phải người không nên chọc!
“Hắn hình như đã không cần ngươi ngay từ đầu, nếu không cũng sẽ không khiến cho ngươi phải một thân một mình chuyển đến ở nơi hậu viện quạnh
quẽ này!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên miễn cưỡng mở miệng, con ngươi kiêu ngạo
liếc nhìn Tây Nhi, khóe miệng thỏa mãn ẩn dấu ý châm chọc.
Nhuyễn kiếm thay thế cho ngón tay đang vuốt ở trên chóp mũi của Lăng Tây Nhi, hàn quang lóng lánh, băng lãnh mà khủng bố.
Thân thể Lăng Tây Nhi cứng đờ, bây giờ nàng đặc biệt khẳng định tiểu
quỷ này không đơn giản, ít nhất cũng sẽ không đơn giản như nàng tưởng
tượng! Sau khi nàng tính toán lại tình hình một lần nữa, quyết định thỏa hiệp, ở cái xã hội cổ đại gian cực kỳ độc ác này, việc giết người dễ
dàng giống như nghiền chết một con kiến, nàng cũng không nghĩ ruồng bỏ
phí phạm một lần đến cái xã hội phong kiến này!
“Vậy cũng không gấp, dù sao bây giờ ta cũng không có chỗ để đi, ít
nhất vẫn còn chưa tìm ra được mục tiêu của đời ta, hậu viện này tốt lắm, ta rất thích!” Nàng cười hì hì mở miệng, vẻ mặt mang chút nịnh nọt,
thân thể lặng lẽ lui về phía sau, nhưng mà thanh kiếm lạnh như băng kia
lại ép sát theo từng bước từng bước một.
“Ta nói vị đại ca này, ngươi không cần không có việc gì cũng cầm kiếm đi ra hù dọa người có được hay không, ngươi chỉ là thư đồng a, chú ý
thân phận và địa vị của ngươi một chút!” Lăng Tây Nhi sửa lại xưng hô,
nhưng mà trong lòng lại oán giận Đoan Tuấn Mạc Nhiên kia rốt cuộc là
quản lý nhà như thế nào, một thư đồng cũng dám cả gan cầm kiếm lướt qua
lướt lại ở trước mặt nàng, còn có Lục Nhi kia cũng là vô pháp vô thiên,
thân là nha hoàn, chỉ có mỗi việc bưng nước pha trà cho nàng mà cũng bĩu môi dẩu mỏ tỏ vẻ khó chịu, thật không biết rốt cuộc đây là cái đạo lý
gì, khi nàng làm nha hoàn, nhưng mà nàng đã cắn răng chịu đựng nuốt oán
vào trong bụng! Xem ra nàng cần phải thay hắn quản lý vương phủ một chút rồi!
“Ta hình như quên nói cho ngươi biết tên của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười âm hiểm, buông Lăng Tây Nhi ra lui về phía sau hai bước, hắn rốt
cuộc tìm được bảo vật rồi, con ngươi càng âm ngoan mà khủng bố, cái nữ
nhân xấu xí này sẽ là người thứ một trăm lẻ ba bởi vì cười nhạo tướng
mạo của hắn là đáng yêu mà chết ở trên tay hắn! Nhưng mà trước khi nàng
chết, hắn sẽ rất tử tế nói cho nàng biết tên của hắn, oan có đầu nợ có
chủ, sau này ở âm phủ còn biết để mà hận!
“Bây giờ ta không muốn biết, một chút cũng không muốn biết!” Trái tim đột nhiên run lên, con ngươi kia hung ác, tàn nhẫn lại thị huyết giống
như ác ma, những ý nghĩ kinh khủng trong nháy mắt tràn ra trong đầu Lăng Tây Nhi, ở giây tiếp theo, nàng lấy tốc độ trong cuộc thi chạy một trăm mét mà phá vỡ cửa phòng, ngã lăn ra ngoài.
Não của người cổ đại đều có vấn đề, hơn nữa tên thư đồng này có vấn đề nặng nhất!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, đem nhuyễn kiếm cài lại ở
bên hông, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên, cặp mắt sáng trong kia, trắng
đen rõ ràng, vừa to lại vừa tròn, đáng yêu vô cùng, lạnh lùng nhưng lại
chợt hiện ra những tia sáng giảo hoạt, hắn quyết định lưu lại tính mạng
của nữ nhân này, hắn phi thường có hứng thú, một nữ nhân xấu xí như vậy
rốt cuộc làm như thế nào để hồng hạnh ra tường!
Mười phút sau, bàn tay nhỏ bé ra sức vỗ về ngực, Lăng Tây Nhi khom
lưng để xác nhận lại lần nữa tên thư đồng nổi điên kia không có đuổi
theo, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thuận tiện đem thân thể nhét vào
trong đình nghỉ mát, mắt to chớp chớp, suy xét xem có nên cùng cái ác ma Vương gia kia thương lượng một chút hay không, đem cái thư đồng kia đến bệnh viện tâm thần đi, nhưng mà nghe nói đầu óc của vị Vương gia kia
cũng không phải rất bình thường, xem ra hay là thôi đi, cùng lắm sau này không cần trêu chọc thư đồng kia là tốt rồi!
“Đáng thương quá!” Lăng Tây Nhi mếu máo, khụt khịt mũi, khó có được
một người nam nhân ở cổ đại được nàng coi trọng, bộ dáng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta yêu thích, ngoại trừ tính cách kinh khủng đến cực điểm kia ra! Aii.., xem ra nàng vẫn là không thích người lãnh
khốc, ngẫm lại Lâm Kiếm Hồng kia mặc dù xấu xa, nhưng là so với hắn lại
dễ gần hơn rất nhiều!
Nhớ tới biểu lộ của Lâm Kiếm Hồng, nàng đột nhiên đỏ mặt, mắt to chớp chớp, bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng kéo kéo góc áo, hắn có khỏe không?
Thương thế đã bình phục chưa, đáng tiếc nàng không học y khoa, mà là
ngành môi trường vô dụng, nếu có thể, nàng hi vọng Lâm Kiếm Hồng có thể
đứng lên, hắn không phải là một nam nhân cam tâm tình nguyện nằm ở trên
giường bị người lăng nhục!
Từ sau ngày đó, Lăng Tây Nhi không có việc gì liền trốn ở trong
phòng, nửa bước cũng không ra khỏi cửa phòng, để tránh đụng mặt tên thư
đồng hung ác kia, thấy người cũng đổi lại đi đường vòng, sợ mỗi người
thư đồng trong vương phủ này đều cũng là người không thể nói đạo lý như
vậy!
Ba ngày sau là thời gian tân nương tử lại mặt , sáng sớm, Lục Nhi mặc dù không cam tâm tình nguyện cũng phải tới giúp Lăng Tây Nhi trang
điểm, miệng dẩu cao lên, bởi vì hôm nay nàng đã nhận được tin tức xác
thực, Vương gia sẽ tự mình đến nhà Vương phi lại mặt!
Trong phòng khách, quản gia Lưu An đã chuẩn bị vài hòm lễ vật thật lớn, cẩn thận tự mình nghiệm thu, không có nửa điểm qua loa.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên với khuôn mặt búp bê lạnh lùng như cũ ngồi ở một bên, con ngươi lạnh lùng nheo lại, lâm vào trầm tư.
“Lưu An, đi thay đổi y phục, hôm nay, ngươi là Đoan Tuấn Vương gia!”
Hắn lạnh lùng hạ lệnh, tranh thủ lúc cái nữ nhân vừa ngu ngốc lại vừa
xấu xí kia cho rằng Lưu An chính là Vương gia, như vậy, hắn càng có cơ
hội âm thầm điều tra nghe ngóng quan hệ của Lâm gia với thiên địa thịnh!
“Nhưng mà Vương gia, Vương phi nàng…” Lưu An cả kinh, có chút khó xử, Vương phi sẽ không tố giác sao?
“Nàng không biết ta chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngược lại, nàng vẫn cho rằng ngươi là Vương gia!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng,
trong con ngươi đen trong suốt quanh quẩn âm ngoan.
“Vâng, Vương gia!” Lưu An cúi người hành lễ lĩnh mệnh đi xuống.
Lăng Tây Nhi được Lục Nhi dìu ra cánh cửa của vương phủ, ở phía xa xa trông thấy một con ngựa cao to, bên trên là Đoan Tuấn Vương gia có dáng người cao lớn không nhịn được nhẹ thở dài một hơi, hắn vóc người cao
ngất, bộ dáng tuấn tú, khoảng tầm ba mươi tuổi, nhưng mà trên khuôn mặt
lại khuyết thiếu một cỗ khí phách, ngược lại, thư đồng đi bên cạnh hắn
kia mặc dù có một khuôn mặt búp bê đáng yêu, đôi mắt thật to chớp chớp,
cái miệng nho nhỏ đỏ au, nhưng mà khi hắn nhếch môi, khuôn mặt đã có một cỗ khí phách trời sinh, làm cho lòng người phải phát run.
Lục Nhi cầm tới một băng ghế, Lăng Tây Nhi dè dặt giẫm lên, cái mông
nhỏ bé xinh đẹp chậm rãi leo lên trên xe, giương mắt, con ngươi đối diện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ở một bên lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm,
hắn không giận, chẳng qua là nhếch bạc thần lạnh lùng nhìn chằm chằm
nàng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười tàn nhẫn, lòng của nàng không biết tại
sao lại run lên, tròng mắt trừng to thành cái chuông đồng, nhanh chóng
trốn vào trong xe ngựa.
“Lục Nhi, ngươi trở về đi, Vương phi trên đường đi sẽ có người chiếu
cố!” Lưu An lạnh lùng lên tiếng, Lục Nhi trộm dò xét chân chính Đoan
Tuấn Mạc Nhiên một cái, vội vã thu mắt thuận theo, ngoan ngoãn hồi phủ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước lên lưng ngựa, một thân hắc y như ngọc trước gió, đi theo sát phía sau Lưu An, cũng không nói gì, chỉ là lạnh lùng
gật đầu, Lưu An vung tay lên, đội ngũ hướng về Lâm phủ ở Giang Nam bắt
đầu chậm rãi đi.