Vô Diệm Vương Phi

Chương 60: Vấn đề tiểu hài tử



“Ta cũng muốn ăn!”

Bỗng nhiên có một giọng nói không vui truyền tới, Lăng Tây Nhi quay mặt lại, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh chớp chớp khi nhìn thấy Bất lão tử một thân toàn trắng đang đứng trước mặt nàng.

“A!”

Lăng Tây Nhi kêu lên kinh ngạc, bước đến trước mặt lão tử, giật giật nhẹ tóc và chòm râu của ông.

“Tạo hình của ông thật sự rất đặc biệt nha, những thứ này do đâu mà có vậy? Sau khi tới chỗ này, ta hao tổn tinh thần vì tóc của mình rất nhiều!”

Nàng thích màu vàng, nhất là cái loại vàng pha lẫn hồng này, dưới ánh mặt trời có cảm giác trong suốt sáng lấp lánh, nhưng khi tới cổ đại, tóc nàng vẫn là màu đen!

“Do trời sinh”

Bất lão tử nheo nheo mắt, giọng điệu rất bực bội mở miệng, thuận tiện trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi với ánh mắt chán ghét.

“Trời sinh?”

Lăng Tây Nhi đứng lại, cẩn thận xem xét một lần nữa. chảng lè đây là bạch phát đồng nhân (1) trong truyền thuyết?

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé giật nhẹ, da mặt của ông, ôi, còn thật sự rất co giãn và đàn hồi nữa.

Bất lão tử nhe răng nhếch miệng, mày nhăn càng sâu, ánh mắt cũng ngày càng trở nên không kiên nhẫn, nữ nhân thật phiền phức mà!

“Xin hỏi ông bao nhiêu tuổi rồi?”

Lăng Tây Nhi quyết định không ngại học hỏi kẻ dưới, đôi mắt đẹp vẫn bám theo Bất lão tử đảo quanh..

“Mấy tuổi?”

Bất lão tử hừ lạnh, vẻ khinh thường lướt qua trong mắt.

“Chẳng lẽ ngài thật sự đã tám mươt tuổi?”

Ôi, vậy tốt quá, nàng muốn học bí quyết dưỡng nhan một chút.

“Một trăm tuổi!”

Bất lão tử không kiên nhẫn vươn một ngón tay. ông chán ghét nữ nhân, nhất là nữ nhân mà đồ đệ mang về, như vậy khiến trong lòng ông có một cảm giác mất mát.

Ông muốn ném Lăng Tây Nhi ra ngoàỉ làm người tuyết, nhưng chợt cau mày, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lần nữa không kiên nhẫn nhàn nhạt mũi, thật là tên đồ đệ bất hiếu! Mắt ông trợn lên vì không làm gì được.

“Sư phụ!” cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Tày Nhi gọt một cách ngọt ngào.

“Sư phụ?”

Người nào đó đứng phía sau kinh ngạc lên tiếng.

“'Tuổi của ngài quả thật có thể làm gia gia của Tây Nhi, nhưng mà dáng vẻ của ngài thật sự một chút cũng không giống, so với ca ca của Tây Nhi còn trẻ hơn nhiều, ta gọi sư phụ ngài không ngại chứ?”

“Không có!” mặt của Bất lão tử vui mừng hớn hở.

“Tạo hình của ngài đẹp một cách đặc biệt, ngài là người sáng sủa nhất, trẻ tuổi nhất, cũng là lão nhân gia thú vị nhất ta từng gặp đó!”

“Hơn nữa ngài còn cứu mạng nhỏ của Tây Nhi, Tây Nhi dương nhiên phải báo đáp ơn ngài thật tốt!”

“Ngươi hiếu thuận và ngoan ngoãn quá!'' Hừ, ít nhất so với hai tên đồ đệ kia còn hiếu thuận hơn nhiều

Nhìn hai người đi càng lúc càng xa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy nháy đôi mắt vừa to vừa tròn, môi anh đào đỏ tươi mím chặt, cuối cùng khóe miệng không nhịn được co quắp lại. Hiện tại là trạng huống gì đây, Bất lão tử không phải ghét nhất nữ nhân sao?

Có chỗ dựa là Bất lão tử ở một bên, Lăng Tây Nhi đương nhiên không sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, tính tình cũng thay đổi biến ảo khó lường. Mặc dù nơi này khí hậu lạnh giá, mỗi lần bước ra cửa đều phải quấn lại giống như cái bánh chưng thịt người, trùm từ đầu tới chân chỉ để lộ ra một đôi mắt to đen láy, nhưng sống trong tuyết cùng có nhiều điều thú vị, có thể đắp người tuyết, ném tuyết.

Nhất là Tây Nhi nghe nót Bất lão tử nói bởi vì ăn Tuyết liên (2) cho nên mới trẻ trung như thế, mỗi ngày nàng càng quấn quít Bất lão tử đi ra ngoài tìm Tuyết liên. Mỗi lần đều về tay không, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng Bắt lão tử bất đắc dĩ phải đem y thuật không truyền ra ngoài dạy cho Tây Nhi.

Mặc dù đó chi là một ít kiến thức y dược thô thiển, nhưng với Lăng Tây Nhi là một sự trợ giúp lớn lao.

Ở trên đỉnh núi mấy ngày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị bỏ bê, hơn nữa còn phải kiêm luôn chức sai vặt.

“Tiểu tuấn tử, đi mua hai bầu rượu mang tới đây cho vi sư.”

Bất lão tử thích gọi Đoan Tuấn Mạc Nhiên bằng tiểu - tuấn tử như vậy.

“Sư phụ, dưới chân núi còn có món thịt bò ăn rất ngon, vừa ăn vừa uống rượu, hương vị càng thêm ngọt ngào!”

Người nào đó lén lút nhỏ giọng góp lời gièm pha.

“Vậy mua thêm mười cân thịt bò!”

“Còn có mứt hoa quả cũng rất ngọt!”

“Hai phần mứt hoa quả!”

“Còn có món cá viên...”

“Hai mươi xâu cá viên!”

... Đoan Tuấn Mạc Nhiên tái mặt, hận không thể tiến lên đem kẻ tiểu nhân đang nói lời gièm pha xách ra ngoài đánh vào mông thật đau.

Tuyết bắt đầu rơi, Bất lão tử vỗ vỗ bụng, cảm thấy đói bụng rồi, nhìn sang hỏi Lăng Tây Nhi có đề nghị gì hay không.

“Ta muốn ăn thịt dê nướng xâu”

Bàn tay nhỏ bé giơ lên, đôi mắt đen như mực lành lạnh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trực tiếp trừng nàng. Thịt dê nướng xâu? Chưa tùng nghe nói qua.

“Cái gì gọi là thịt đê nướng xâu?”

Bất lão tử hiếu kỳ sáp lại, hai người trợn mắt nhìn nhau, đầu đối đầu, thần bí nhỏ to một hồi. Bất lão tử đứng bật dậy, thanh thanh yết hầu hắng giọng, gọi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đến trước mặt:

“Ta cần một đầu dê!”

Sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên xanh đen, lạnh lùng xoay người.

Phía sau, Lăng Tây Nhi co gập lưng xuống, hai vai không ngừng run run, đôi mắt đẹp khó nén ý cười. Làm thịt dê nướng xâu là cơ hội để huấn luyện tính nhẫn nại của Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cách tốt nhất, qua lần này sẽ không có cơ hội nữa rồi!

Vài ngày sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cuối cùng không nhịn được nữa, bảo phải rời khỏi nơi đây.

“Rời đi?” Hai người la lên cùng lúc, một người rung râu trừng mắt, một người nháy nháy mắt bĩu môi mếu máo.

“Đồ nhi bất hiếu, ngươi ở trên núi này mới mấy ngày đã muốn bỏ đi?”

Một luồng khí nóng từ mũi lão tử phà ra, râu mép trắng nỏn vểnh lên.

“Đúng đó, nơi này chơi vui lắm. trừ bỏ có chút lạnh!”

Lăng Tây Nhi tỏ vẻ đồng tình, bước đến cạnh Bất lào tử, bốn mắt nhỏ trừng hai mắt to, xem ai lợi hại hơn!

Chơi vui? Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, không kiên nhẫn quay đầu nhìn nàng.

Đương nhiên chơi vui, mấy ngày nay, Lăng Tây Nhi thay đổi chóng mặt sai Đoan Tuấn Mạc Nhiên chạy không ngừng, còn hai người trốn trong phòng nhỏ to tâm sự, thuận tiện nghe Bất lão tử tuôn ra một bụng bực tức đã tích lũy nhiều năm chưa từng nói với ai.

Cái gì tính tình Đoan Tuấn Mạc Nhiên quá lạnh lùng, Long Thanh quá nghịch ngợm, chì trong vài ngày nhưng Lăng Tây Nhi đã biết tường tận những chi tiết về Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Long Thanh.

Gương mặt búp bê đáng yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên xụ xuống, thái độ không được tư nhiên nhìn rất dọa người, dù động hay không động cũng có thể lấy mạng người khác.

Long Thanh rõ ràng mày kiếm mắt sáng, lông mi như dao nhỏ, môi mỏng hơi nhếch lên, ngũ quan sắc sảo, tàn nhẫn lạnh lùng, hơn nữa bởi vì ưa thích cách ăn mặc toàn đen đầy sát khí, đều khiến lòng người run rẩy, tàn nhẫn khiến người hoảng sợ nín thở. Hắn chỉ tùy tiện trừng mắt sè khiến ngươi ba ngày ba đêm ngủ không yên giấc, nhưng hết lần này tới lần khác tính tình lại đáng yêu, tóm lại hai người họ là những tiểu hài tử quái dị!

“Phương pháp giáo dục của ông có vấn đề!”

Lăng Tây Nhi đem xâu thịt nóng hổỉ bỏ vào miệng hàm hồ nói.

“Nói nghe thử!”

“Ông không cảni thấy tính tình và ngoại hình của hai người họ không tương xứng sao?” Nàng chấm một miếng ớt.

“Sau này phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy dỗ, dạy và học muốn tiến bộ, muốn hài tử thành tài, trước hết phải học cách làm người.

Một hài tử hiểu chuyện nhất định có thể thành Người, cũng có những hài tử có nhân cách không tốt nhưng lại có chỉ số thông minh cao.

Để huấn luyện nhân cách của hài tử, có thể học theo tấm gương trong truyện Thép đã tôi thế đấy của ông Lép Tôn- xtôi, chỉ có thể giáo dục bằng tình yêu thương.

Khi ta còn nhỏ ở nhân gian từ lúc học đại học cho đến khi trưởng thành, lời nói và hành động đều có chừng mực và bắt đầu thay đổi lúc nào không hay”

Nàng vừa nói về vấn đề tiểu hài tử vừa dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Cụp mắt dáng vẻ phục tùng, không ngừng tấn công miếng thịt nướng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ ngẫu nhiên chớp chớp mi, khóe miệng co quắp chứng tỏ hắn rất tức giận, vô cùng vô cùng tức giận.

Bất lão tử càng nghe càng hồ đồ, sách này chưa từng nghe qua, vì vậy không thể làm gì hơn là cầm một quyển y thuật bí tịch đi trao đổi, hai người vừa ăn vừa nói chuyện đến đêm khuya mới dừng lại.

Sáng hôm sau, Tây Nhi đang sửa sửa lại thắt lưng, lập tức bị tiếng gió gào thét bên tai thổi qua sợ đến mất hồn mất vía, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cây cột dựa vào, mơ màng mở mắt ra, trước mặt là gương mặt lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đôi mắt vừa đen vữa tròn, lóe sáng động lòng người, nhưng không có biểu tình gì, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi đẹp đẽ, nhưng nó đang cong lên một cách lạnh lùng, quan trọng nhất là ánh mắt và nét mặt, giống như tấm bài pu-khơ lạnh lùng, cứng ngắc.

“Thức dậy!”

Hắn nhìn xuống lạnh lùng mở miệng, nét mặt có vẻ nghiêm trọng.

“Vâng!”

Lăng Tây Nhi gật đầu lia lịa, lúc này mới nhìn rõ thân thể của mình muốn chạy trốn lập tức bởi vì trong mộng nàng dựa vào cây cột chính là thân thể của người nào đó.

Nàng sợ hãi giơ bàn tay nhỏ bé từ trên “cây cột” xuống, thuận tiện cụp mắt với dáng vẻ phục tùng đánh giá tình hình trước mắt, không cần nghĩ cũng biết, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã mang nàng rời khỏi đỉnh núi! Nàng vươn đầu nhỏ nhìn núi Tây Vân sáng ngời dưới ánh mặt trời, cô đơn nhìn xuống, mũi hích lên.

“Sư phu sẽ không xuống núi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, ra roi thúc ngựa. Hôm nay hắn phải chạy về Đoan Tuấn vương phủ. Hắn không nói gì mất tích mấy ngày, Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi tìm!

“Tại sao?” Nàng nhẹ nhàng nhíu mày.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên dù trầm mặc, không trả lời, khóe môi nhếch lên cười lạnh.

Lăng Tây Nhi không mở măt, đem toàn bộ đầu và thân thể vùi vào áo lông cừu, nhắm mắt lại, nói thầm ‘Chào sư phụ’. Nhưng nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ dụ sư phụ xuống núi. Ánh nắng dưới chân núi tươi sáng, cảnh vật lại náo nhiệt, so với đỉnh núi Tuyết sơn ít dấu chân người kia nhộn nhịp hơn nhiều.

Nàng vì muốn Bất lão tử không tịch mịch buồn chán mới có thể kiên trì ở nơi chim không hót đó nghỉ ngơi hai ngày.

Thấy Lăng Tây Nhi bĩu môi không nói gì, một lúc sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng:

“Nếu ngươi thích nơi đó. hàng năm có thể đi một chuyến, Nhưng thời gian không thể quá nửa tháng!”

Lăng Tây Nhi không luyện qua võ công mà trên núi khí lạnh quá nặng, nếu ở một thời gian dài khí lạnh sẽ xâm nhập vào mình khiến thân thể chịu hao tổn lớn.

“Thật sao?”

Đôi mắt to đen láy sáng lên, trong nháy mắt bàn tay nhỏ bé đặt lên cổ của người nào đó.

Thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên cứng đờ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi. Đôi mắt âm độc nheo lại. sau khi Lăng Tây Nhi bị trúng độc, động tác thân mật giữa hai người ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng tự nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ghét, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên, hắn còn chưa nghĩ suốt không phải sao?

Ngượng ngùng gỡ bàn tay nhỏ bé xuống, Lăng Tây Nht bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hừ, có gì đặc biệt hơn ngưởi, nếu không phải nghĩ đến chuyện hắn cứu nàng một mạng, nàng trợn mắt, trong lòng một lần nữa đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra phỉ nhổ.

“Vẻ mặt đó của ngươi là có ý gì?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên I hừ lanh, việc sai bảo hắn trên đỉnh Tuyết sơn hắn còn chưa tính sổ với nàng!

“Không có?”

Đôi mắt to làm ra vẻ vô tội chớp chớp, ánh mắt trong suốt giống như một hồ nước trong không tạp chất, sáng ngời động lòng người, khóe môi đầy đặn nhếch lên, tươi cười như vô hại.

“LĂng Tây Nhi!”

Hắn không nhanh không chậm gọi tên nàng, ánh mắt như có như không liếc nàng.

“Vâng?”

Trong lòng nàng có cảm giác thấp thỏm bất an.

“Trên núi, ngươi rất oai phong!”

Giọng điệu của hắn không mặn cũng không nhạt.

“Không phải...”

Cảm giác bất an kia ngày càng lan lộng.

“Mùi vị của thịt dê nướng cùng không tệ nha?”

“Vâng, thật sự không tệ, hương vị chúng ta làm rất thơm!”

Nhắc đến ăn, Lăng Tây Nhi không khỏi nuốt nước miếng, bên ngoài tuyết bay đầy trời, bên trong lò lửa cháy thật lớn, vừa cắt miếng thịt dê nóng hổi trên lửa đỏ, đang phát ra những tiếng tí tách, chờ thịt chín, tỏa ra mùi hương thơm ngát, sau đó rắc muối, ớt, cắt một miếng bỏ vào miệng, đừng nói đến mùi vị có thơm ngon bao nhiêu, tại nơl hẻo lánh này có thịt, hắn chỉ có thể ngửi, chỉ có thể nhìn, thuận tiện nghe âm thanh nước thịt của Lăng Tây Nhi.

Vì vấn đề giáo dục tiểu hài từ đó của Tây Nhi, hắn chỉ có thể ăn chay, ăn trong cảnh tuyết bay đầy trời, không biết đã ăn bao nhiêu cà rồi.

Sau khi Lăng Tây Nhi trở về chỗ cũ, đột nhiên không khí chung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều, cảm giác giống như kết băng, nhìn lộ trình có lẽ đã xuống tới chân núi, chim hót hoa thơm, mặc dù không phải xuân về hoa nở, nhưng cũng là đầu thu, có chút hiu quạnh, nhưng ánh nắng cũng tốt lắm...

Nàng sợ hãi nhướng mày nhìn về phía trước, rốt cuộc tìm được cái gì tỏa ra không khí lạnh như băng, đó chính là một gương mặt khiến kẻ khác kinh hồn mất vía, đôi mắt to đen láy âm độc mị thành thẳng tắp, hai tròng mắt bắn ra những ánh mắt lạnh như băng khiến người sợ hãi, mùi phập phồng, cái miệng anh đào đỏ tươi mím chặt, mặt lạnh lùng như sương.

Ôi ôi, đó là một vẻ mặt rất dọa người! Lăng Tây Nhi nhìn sang tuấn mã, rồi nhìn lại vẻ mặt trên đầu khiến người sợ hãi, lá gan của nàng càng ngày càng trở nên nhỏ bé, kẻ thức thời vụ mới là tuấn kiệt. Nàng nhanh chóng cụp mắt dáng vẻ phục tùng, bày ra trạng thái suy nghĩ sâu xa giống như đang sám hối.

“Ta thật xin lỗi...”

Nàng sợ hãi mở miệng, thừa dịp người nào đó vẫn chưa đem nàng bỏ lại phía sau.

Trầm mặc, khí lạnh vẫn dọa ngươi như cũ.

“Ta không nên sai ngươi chạy vắt giò lên cổ như vậy...”

Yên tĩnh tràn đầy, nhưng khí lạnh như sâu hơn một tầng.

“Càng không nên không nghe lời ngươi, nhất định muốn ở lại...”

Lạnh như băng, giống như đang ở trong tủ lạnh, nàng đem áo lông cừu trên người xé xé, từng chút từng chút, cả người rùng mình liên tục.

“Nhưng ta có khổ tâm...” - vẫn trầm mặc như cũ.

“Sư phụ của ngươi chỉ có một mình trên núi rất đáng thương, thật khó khăn chúng ta mới lên thăm một chuyến, dĩ nhiên phải ở bên ông ấy nhiều một chút...”

....vẫn như cũ không nói gì.

“Ngươi cũng thấy đấy, khoảng thời gian chúng ta ở trên núi kia, ông ấy vui vẻ cỡ nào...”

Núi băng có đấu hiệu tuyết sáp tan chảy rồi nha. Lăng Tây Nhi dũng cảm vươn đầu nhỏ khỏi áo choàng, tiếp tục vì mình giải thích.

“Ông ấy tận tâm khổ sở dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chịu một chút thiệt thòi còn tính toán làm gì? Ngươi không nhìn thấy, khi ông ấy ăn thức ăn ngươi mang về vui vẻ như thế nào sao?”

Yên tĩnh tràn đầy, ánh mắt của người nào đó chợt tối sầm lại.

“Ngươi cùng biết sư phụ chán ghét nữ nhân, nhưng bởi vì ngươi, ông chịu tiếp nhận ta! Ngươi cho là bởi vì ta khiến ông vui vẻ sao?”

“Hử?”

Người nào đó rốt cuộc mở miệng, mặc dù chỉ thốt ra một chữ duy nhất.

“Là bởi vì ngươi! ông ấy rất lẻ loi, vô cùng vô cùng tịch mịch. Cả đêm ông có thể cùng ta lải nhải những chuyện khi còn bé của các ngươi, nét mặt đầy hoài niệm, ông khát vọng và quý trọng khoảng thời gian đó, mặc dù ngươi không thích nói chuyện. Long Thanh bướng bỉnh chỉ biết gây họa. Nhưng ông ấy cảm thấy rất hạnh phúc, không cô đơn!”

Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài.

Ánh mắt lanh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút dịu lại. Mi mắt chậm rãi hạ xuống, trầm tư.

Bất lão tử ở trong lòng hắn vĩnh viền là một hài tử không bao giờ lớn, ông thường xuyên biểu diễn những động tác võ thuật đẹp mắt để trừng phạt hắn và Long Thanh, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới đó là do ông thương yêu muốn thu hút sự chú ý của họ!

Con ngựa đi chậm lại, tiếng gió cũng không còn thét gào, nét mặt khẩn trương của Lăng Tây Nhi có chút hòa hoãn, bàn tay nhỏ đang nắm thật chặt chậm rãi buông lỏng. Nàng mở miệng, những lời nót cảm tạ xông lên đầy thanh quản, lao ra môi của nàng...

“A!” Tiếng thét chói tai vang lên, có tương phản. Còn thật sự tương phản, bởi ; vì con ngựa vừa dừng lại đột ngột giơ vó lên khiến gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi một lần nữa trở nên xám xịt, hai bàn tay nhỏ bé gắt gao bắt được vạt áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Nàng không dám ngước nhìn ánh mắt giận dữ của hắn. chỉ có thể bày ra vẻ mặt cầu xin, chấp nhận sự trừng phạt kế tiếp không thể biết trước.

Dọc theo đường đi, một câu cũng không thoát ra khỏi miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hắn chỉ im lặng ra roi thúc ngựa, sắc mặt cũng trở nên xanh đen.

Lăng Tây Nhi chi biết cụp mắt dáng vẻ phục tùng, thấp thỏm bất an nắm chặt vạt áo của hắn. cho đến khi con ngựa dừng lại trước cửa Đoan Tuấn vương phủ, Lăng Tây Nhi rốt cuộc bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên ném xuống đất, nhưng có người chạy lại bắt lấy nàng, sau dó đáp xuống một cách an toàn.

“Coi chừng nàng!”

Lạnh lùng bỏ lại một câu. lãnh khốc Vương gia một lần nữa thúc ngựa rời đi, hắn muốn vào cung xử lý chuyện của mình.

Ánh mắt nàng nhìn sang vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng dọa người của Long Thanh. Lâng Tây Nhi nở nụ cười cảm kích, Long Thanh trái lại hơi cau mày, chỉ chỉ phía sau của mình.

Lăng Tây Nhi hoài ngnhi xoay người lại, vươn đầu nhỏ nhìn phía sau Long Thanh, có một thiếu nữ mặc trang phục cung đình đang trừng mắt nhìn nàng chăm chú với một đôi mắt đầy vẻ thù địch, bàn tay nhỏ bé ngang ngược và kiêu ngạo chống bên hông, dáng vẻ rất hung dữ.

“Ngiíơi là Vô Diệm Vương phi phải không?”

Mộng nhan tiến lên, cố tìm kiếm cái bớt trong lời đồn trên mặt Tây Nhi, nhưng cẩn thận nhìn tới nhìn lu. Nàng cảm tháy thất vọng, ánh mắt càng lạnh như băng.

“Vô DiệmVương phi?”

Lăng Tây Nhi không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu, nàng là mỹ nữ nha!

“Ngươi không phải sao?”

Mộng Nhan tiến lên, một lần nữa đánh giá Lăng Tây Nhi từ trên xuống dưới, dường như thở phào nhẹ nhõm.

“Nô tài lớn mật, thật to gan, không ngờ dám cùng Đoan Tuấn Vương gia cưỡi chung một con ngựa, người đâu, mang ra ngoài chém!”

Giọng điệu của Mộng Nhan thật lạnh lùng, lập tức phía sau có hai người thị vệ mặc trang phục trong cung lao ra....

Lăng Tây Nhi hoảng hốt, trời ơi, nàng cái gì cũng không nói, cái gi cũng không làm, tùy tiện cưỡi chung một con ngựa mà phảl bị rơi đầu? Chết tiệt, cái thế giới này sao có nhiều người biến thái vậy!

“Khoan đã!”

Long Thanh cười hì hì nhìn lại, đối với nàng công chút xinh đẹp ngang ngược này, hắn sớm không còn kiên nhẫn.

“Chuyện này liên quan gi tới ngươi?”

Mộng nhan không kiên nhẫn nhìn Long Thanh, với tư thế đó, hai người chắc hẳn sẽ có chiến tranh.

“Nàng là Đoan Tuấn Vương phi, ngươi có gan thì đem nàng ra ngoài!”

Long Thanh cười cười, hat tay khoanh trước ngực, nhanh chóng tránh sang một bên, để Lăng Tây Nhi cùng Mộng Nhan bốn mắt nhìn nhau.

“Nàng nói nàng không phải!”

Mộng Nhan không kiên nhẫn hét to.

“Ta là Vương phi, nhưng không phải Vô Diệm Vương phi!”

Lăng Tây Nhi chậm rãi mở miệng, mắt to kiều mị chớp chớp, bĩu bĩu đôi môi anh đào đầy đặn, thuận tiện đem áo lông cừu nhét vào trên người Long Thanh, lắc lắc cái eo nhỏ thướt tha đi lên vài bước theo điệu catwalk, sau đó chậm rãi ngoái đảu nhìn lại:

“Dáng vẻ của ta giống Vô Diệm sao?”

Mộng Nhan tức giận khiến cả người run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.