Vô Diệm Vương Phi

Chương 62: Thật tình



“Nến chơi đúng theo luật của bowling, dĩ nhiên sẽ phát sinh rất nhiều phiền phức, vì vậy chúng ta chỉ cần chơi một ván phân thắng bại, ai đánh ngả nhiều chai nhất thì người đó thắng!”

Lăng Tây Nhi nói một cách tự tin.

“Nếu ngươi thua, phải lập tức rời khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Mộng Nhan cười lạnh.

“Chuyện này đường như không phài do ta quyết định!”

Lăng Tây Nhi cảm thấy phiền não, mi mắt ảm đạm hạ xuống, nhẹ thở dài.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ta đương nhiên muốn rời khỏi hắn, nhưng mỗi lần chạy chưa được bao xa đều bị bắt lại... Công chúa điện hạ, nếu nàng muốn đánh cuộc như thế, phải chờ lão gia tử của nhà ta trở lại, có lẽ hắn sẽ đồng ý với nàng!”

Lăng Tây Nhi làm ra vẻ vô tội đến cực độ, đôi mắt to đen láy chớp chớp, bất đắc dĩ xua xua tay, nhún nhún vai.

“Ngươi...”

Mộng Nhan chán nản. Nàng biết rõ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ở trong phủ, muốn nói cũng không ai nghe!

“Được lắm, nếu ngươi thua, lập tức hủy nhan sắc cũng được!”

Nàng nhượng bộ nói ra yêu cầu tiếp theo, đến lúc đó Lăng Tây Nhi thật sự trở thành quái nhân, xem còn ai thích nàng nữa!

“A!”

Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn há to kinh ngạc, to đến nỗi có thể chứa cả một con gà con.

Nữ nhân này cũng quá độc ác nha, chỉ là một trò chơi bình thường, nhiều lắm có thể thua hai lương bạc là cùng rồi, cần gì phải mang nhan sắc ra đánh cuộc?

“Như thế nào? Ngươi không dám?”

Mộng Nhan cười lạnh, ánh mắt kiêu ngạo độc ác nhìn Lăng Tây Nhi đầy khiêu khích.

“Không phải là không dám, mà là không thể, thân thể là do cha mẹ ban cho, sao mình có thể tùy tiện làm thương tổn!”

Lăng Tây Nhi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

“Nói nhiều như vậy là do ngươi sợ thua phải không?”

Khóe môi duyên dáng lạnh lùng nhếch lên thành một đường cong, Mộng Nhan nhịn không được cười lạnh từng đợt.

“Nến ngươi nghĩ như vậy ta cĩmg không còn cách nào, tóm lại ta không thể hứa với ngươi món đặt cược như vậy!”

Quá đáng mà, hủy dung? Cho dù bị đánh chết cũng quyết không đáp ứng! Lăng Tây Nhi khinh thường, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, vồ vỗ hai bàn tay nhỏ bé.

Nàng định rút lui, cùmg một nữ nhân có lòng dạ ác độc này đánh cuộc, trong lòng vẫn có chút e ngại, dù sao người ta cũng là công chúa, còn nàng chỉ là một Vương phi giả danh.

“Nếu không có can đảm thì không cần ra ứng chiến!”

Mộng Nhan vẫn cố dùng những lời lẽ khiêu khích để nói với nàng, hai tay khoanh trước ngực, tiếng cười the thé thoát ra từ khóe môi, vẻ châm chọc trong ánh mắt càng sầu.

“Công chúa, người cần gì phải ép buộc người khác thế!”

Long Thanh lạnh lùng mở miệng. Nến không phải còn thiên hạ ở dưới chân, hắn nhất đinh mang vị công chúa càn quấy này hung hăng ném ra ngoài, thuận tiện ở bên ngoài đuổi nàng ta chạy vắt giò lên cổ!

“Là do nàng đuối lý, trước đây nói muốn cùng ta tranh cao thấp, bây giờ vào cuộc rồi bỏ chạy!”

Mộng Nhan cười lạnh, bàn tay nhỏ bé vung lên, roi ngân tiên trong tay chỉ thẳng về phía gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi.

Ôi ôi, Lăng Tây Nhi khóc như đưa đám, gương mặt nhỏ nhắn nhìn Long Thanh cầu cứu. Tại sao nàng ngu ngốc như vậy tự nhiêu trêu chọc vị công chúa này, ôi ôi, nàng vì buồn chán muốn giải trí một chút, đó chỉ là trò chơi không cần phải trả giá bằng nhan sắc một cách độc ác như vậy chứ?

“Nếu nàng thua, nàng tính lấy gì để đặt cược?”

Lăng Tây Nhi nhè nhẹ thở dài, xem ra tên đã lên dây không thể không bắn!

“Bạc, Bổn công chúa có rất nhiều bạc!''

Mày liễu khẽ nhăn lại, Mộng Nhan chống tay lên hông, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo ác độc nghênh ngang thật chẳng khác nào coi trời bằng vung.

Lăng Tây Nhi chán ghét không nhịn được cười lạnh, xoay người bỏ đi.

“Hả, ngươi đi đâu vậy?”

Mộng Nhan bị động tác của Lăng Tây Nhi làm cho ngơ ngác.

“Ta sẽ không đáp ứng nàng, bởi vì nàng là một người không nói lý lẽ!”

Lăng Tây Nhi xua xua tay, trực tiếp đi xuyên qua cửa hông của hoa viên tới hậu viện, sau đó bước vào phòng, đóng cửa cái ầm.

“Ngươi!”

Mộng Nhan muốn tiến lên nhưng bị Long Thanh ngăn lại.

“Ngươi dám cản ta?”

Mộng Nhan phát tiết lửa giận trên người Long Thanh.

“Bảo vệ an toàn của Vương phỉ là trách nhiệm của ta!”

Long Thanh cười, không hề bận tâm hành động của mình có phải uy hiếp Mộng Nhan không.

“Được, hãy chờ coi, một ngày nào đó các ngươi sẽ hối hận!”

Mộng Nhan thấy không chiếm được lợi gì, hầm hừ dậm chân quay về cung!

“Hối hận? Hừ hừ, hai chữ đó viết như thế nào ta đây còn chẳng biết!”

Hai tay khoanh trước ngực, Long Thanh nhịn không được cười lạnh, so với Mộng Nhan chanh chua vô lý, Lăng Tây Nhi đáng yêu hơn bội phần, có lẽ hắn phải giúp lão đại tranh thủ tác hợp hai người với nhau.

Nhanh chóng, tít tận Lâm phủ ở Giang Nam, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhận dược một phong mật hàm, sau khi xem xong, sắc mặt của hắn trở nên tối tăm đến cực độ.

“Gia, trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”

Lưu An nhìn sắc mặt của hắn không tốt, trong lòng thấp thỏm bất an mở miệng hỏi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, hai cánh môi phấn hồng mím chặt, đem mật hàm trong tay vò thành một đống.

Thư là do Long Thanh gởi tới, nội dung chủ yếu nói về tình hình gần đây của Lăng Tây Nhi. Hắn lo lắng nhăn mặt nhíu mày.

Lưu An cụp mắt với dáng vẻ phục tùng, không dám mở miệng hỏi nữa.

“Lưu An, chúng ta về!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt âm trầm lanh lẽo trở nên tàn nhẫn ác độc.

“Nhưng chuyện ở đây vẫn chưa giải quyết xong... “

Lưu An kinh hãi. Bọn họ đã giám sát Lâm Kiếm Vân vài ngày, nhưng hắn không có hành động gì.

“Có lẽ hắn sợ ném chuột vỡ đồ, sau khi chúng ta đi rồi, hắn tự nhiên sẽ có hành động!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng. Nếu nắm được nhược điểm của Lâm Kiếm Vân, hắn lập tức có thể nắm chắc quyền hiệu lệnh Lâm phủ, đến lúc đó, thế lực trên giang hồ ở Giang Nam sẽ nằm trong tay hắn, muốn đối phó với Thiên Địa Thịnh sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn.

Đêm khuya, có vài tiếng sấm rền vang nặng nề trên không trung truyền đến, chỉ trong chốc lát, mưa bụi bắt đầu rơi không ngừng, chậm rãi, không lớn không nhỏ, nhưng rất mãnh liệt.

Lúc nửa đêm nằm trên giường, nghe tiếng sấm ầm ầm, Lăng Tây Nhi mở hai mắt thật to nhìn vân giường bóng loáng. Nàng vốn là người ngủ say nhưng đêm nay lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Nàng buộc mình nhắm mắt lại, nhưng lập tức mở ra, gương mặt búp bê đáng yêu đến cực độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ngừng hiện lên trong đần. Nàng bất mãn bĩu bĩu môi, không biết tại sao mình lại nghĩ tới hắn, trong lòng cảm thấy phiền não.

Nằm ở trên giường giống như bánh tráng, lăn qua lộn lại, một lúc xoay bên trái một hồi xoay bên phải, cả thân thể cuối cùng nằm ở trên giường nướng chín!

“Ngươi đang nghĩ đến ta phải không?”

Tiếng cười nhẹ mang theo vẻ châm chọc, khiến người nằm trên giường thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Lăng Tây Nhi ngồi dậy, trong phòng tối đen như mực, bởi vì trời mưa, một ngôi sao cũng khôug thấy bóng dáng.

Nàng giống như người mù vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ trước giường vài cái, không cảm thấy có gì khác thường, cẩn thận lắng nghe một lần nữa, trừ bỏ tiếng mưa phùn rơi liên tục bên ngoài, không có âm thanh gì khác. Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài, không lẽ vừa rồi trong đầu nảy sinh ảo giác, nàng nằm xuống nhắm mắt lại.

Không lâu sau ảo não mở mắt ra, tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên chết tiệt này, muốn đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, bỏ nàng một mình trong vương phủ. Tại nơi này nàng không có bạn bè nào cả, còn phải chịu đựng ánh mắt kỳ quái của đám hạ nhân, con bà nó! Nàng không nhịn được rủa thành tiếng.

“Vài ngày không gặp, cơn giận của ngươi vẫn còn dữ như vậy!”

Có một giọng nói lành lạnh khêu gợi truyền đến khiến Lăng Tây Nhi hoảng sợ bật phắt dậy một lần nữa.

“Là kẻ nào?”

Nàng cầm cái gối ôm trước ngực, cẩn thận mở miệng hỏi.

“Chỉ mới ra khỏi cửa mấy ngày thôi!”

Giọng nam cười lạnh, lấy quẹt lửa ra thắp nến lên, ánh sáng chiếu vào gương mặt búp bê đáng yêu, đôi mắt đen long lanh vừa to vừa tròn, cái mũi cao thon nhỏ, miệng nhỏ nhắn với hai cánh môi giống như hoa anh đào rất mê người, những sợi tóc ươn ướt, trên người mặc áo quần màu đen cũng có chút ẩm ướt, có lẽ do buổi tối gấp gáp quay trở về bị mắc mưa!

“Ngươi đã trở lại!”

Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, chạm chân xuống đất, gương mặt Nliỏ nhắn trước tiên là cảm thấy vui vẻ, sau đó oán hận:

“A, hiện tại đang đêm hôm khuya khoắt, ngươi tự nhiên xông vào phòng của thục nữ đó biết không!”

Bàn tay nhỏ bé hung hăng chọt chọt vào lồng ngực hắn, mở mắt thật to thở phì phì, chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt mà giả thần giả quỷ dọa người!

“Tâm trạng của ngươi dường như rất tốt, không giống như dáng vẻ bị người khi dễ đòi sống đòi chết!”

Hắn cười lạnh, thuận tiện nắm bàn tay nhỏ bé của nàng bao lại trong bàn tay to rộng của mình, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, mang theo một độ cong châm chọc.

“Hử?”

Lăng Tây Nhi cảm thấy khó hiểu, ai đòi chết đòi sống?

“Vậy là tốt rồi!”

Mi mắt của hắn hạ xuống, thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.

“A?”

Nhìn thấy dáng vẻ hắn muốn nằm trên giường, Lăng Tây Nhi nhịn không được kêu lên sợ hãi. Hắn không phải muốn nằm trên giường như vậy chớ? Hơn nữa đây là phòng của nàng mà!

“Giúp ta thay quần áo!”

Hắn buông bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi ra, ngồi ngay ngắn trên ghế.

“Hả?”

“Còn không mau một chút!”

Mí mắt cũng lại không thèm chớp một cái, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uể oải.

“Ừ.”

Nàng ngoan ngoãn tiến lên, giúp hắn cởi quần áo ướt sũng ra, chỉ còn lại bộ đồ lót màu trắng.

“Tiếp tục cởi!”

Hắn không kiên nhẫn mở miệng, hai cánh tay duỗi ra thật dài, dáng vẻ theo thói quen được người hầu hạ.

“Hả?”

Lăng Tây Nhi giật mình, tiếp tục cởi à? Bên trong có mặc quần lót nữa sao?

Mắt nàng nháy nháy, thật là một vấn đề nghiêm trọng nha, người xưa không phải đều dùng áo lót thay thế cho quần áo bên trong sao? Cởi ra nữa...

Nàng bất động, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn không phải nghĩ tới... gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng, những hình ảnh cấm thiếu nhi hiện lên trong đầu.

Nàng nhìn mưa phùn rơi rơi ngoài cửa, ánh nến trong phòng chập chờn mờ ảo, trai đơn gái chiếc, điều đáng thương nhất chính là nàng phải thực hiện nhiệm vụ gian nan -- giúp nam nhân cởi quần áo.

Tây Nhi nhìn xuống người mình một lần nữa, thật tốt quá, quần áo ngủ màu trắng vẫn còn chỉnh tề, nhưng mà không khí trong phòng vẫn rất mờ ám...

“Nhanh lên một chút!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười biếng ngước mắt lên lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.

“Nhưng mà...”

Lăng Tây Nhi lắp bắp mở miệng, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nha, cảm giác chỉ có một chút thích hắn mà thôi, nhanh như vậy liền xxoo, dường như có điểm không ổn.

“Ta mệt mỏi, quần áo bị ướt!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn hừ lạnh, cũng bởi vì lo lắng cho nàng nên hắn mới sốt ruột quay trở về một cách gấp gáp, chẳng lẽ cống hiến một chút nàng cũng không chịu sao?

“Nhưng...”

Thân thể nhỏ bé của Lăng Tây Nhi không khỏi lùi về phía sau, trời ơi, nàng có thể cảm nhận hơi thở nam tính của hắn trong không khí, đó là mùi thơm cỏ xanh, pha trộn với chút hương vị của nước mưa nhàn nhạt, từng đợt từng đợt cô đọng lại trước mặt nàng, không ngừng bao phủ lấy nàng khiến cho mặt nàng càng ngày càng ửng hồng, tim đập thình thịch.

“Nhưng nhi gì nữa!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc không kiên nhẫn ngước mắt lên, thu hết thái độ thẹn thùng của Lăng Tây Nhi vào mắt.

Hắn không khỏi ngẩn người, ánh mắt kìm lòng không được trước đôi mắt hơi e ấp của nàng chuyển đến gương mặt xinh xắn dễ thương, hai cánh môi phấn hồng, hơi thở thơm tho, hai gò má càng ửng hồng mới thật đáng yêu.

Nàng đang thẹn thùng? Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sáng dừng lại trên mặt nàng, khóe môi lạnh lùng hình thành một độ cong. Nữ nhân ngu ngốc này, vừa suy nghĩ gì vậy!

Hắn tiến lên, một tay vươn ra kéo Lăng Tây Nhi vào lòng, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Lăng Tây Nhi chăm chú không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, thẳng tắp như muốn nhìn thấu suy ngnĩ của Tây Nhi.

Thình thịch, tiếng tim đập càng thêm rõ ràng, Lăng Tây Nhi đột nhiên có cảm giác miệng lưỡi đều khô khốc. Nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh của Lăng Tây Nhi nhìn gương mặt nhỏ nhắn tà mị đến cực độ trước mặt, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, dường như có một chút chờ mong.

“Lăng Tây Nhi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng cười khẽ, cười như vậy khiến gương mặt đáng yêu như một đoá hoa kiều diễm đang hé nở, lọt vào mắt khiến tim Lăng Tây Nhi rung động.

“Ngươi... ngươi không nên cười như vậy...”

Trời ơi, nhìn rất ngây thơ vô tội, đó là một vẻ tươi cười mê hoặc lòng người nha, nhìn thấy khiến nàng muốn hắn ăn mình..., ôi ôi có phải nàng hơi háo sắc một chút không, nhưng mà không biết tại sao, nàng vừa nhìn thấy nụ cười tươi như vậy, cả người bỗng trở nên mềm nhũn, tâm lý ngứa ngứa khó chịu, nghĩ muốn giống như hổ đói vồ mồi đi tới nha!

“Cười như thế nào? Là như vầy phải không?”

Hắn nói, nụ cười tươi càng lan rộng ra, đôi mắt đen to tròn lúng liếng cười tủm tỉm mị thành một đường thẳng táp, đôi môi đầy đặn nhếch lên tới mang tai, vẻ tươi cười hồn nhiên đó kích thích trái tim của Tây Nhi.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi...” - Người xấu, biết rõ nàng không cưỡng lại được sự hấp dẫn như vậy, còn cố ý...

Ôi ôi, ngươi muốn cố ý thì cố ý đi, nhưng có thể tiếp tục cười như vậy được không? Bàn tay nhỏ bé xiết chặt quần áo của hắn, ánh mắt đáng thương cười hì hì liếc hắn.

“Nói cho ta biết, ta đi mấy ngày nay có ai khi dễ ngươi không?”

Người này tuy lên tiếng nói chuyện nhưng thủy chung vẫn duy trì vẻ tươi cười xán lạn vô cùng, giống như thiên sứ hồn nhiên và vô tội, giọng điệu khi nói chuyện lại giống như ma quỷ đang rít lên tới cực điểm, Lăng Tây Nhi bất giác hoảng sợ hít một hơi, cố hết sức gật đầu, vừa gật đầu, lập tức lại gật đầu.

“Người nào?”

Sắc mặt đột nhiên trở nên độc ác, nụ cười xán lạn biến mất trong nháy mắt.

Bị hù dọa, lúc này Lăng Tây Nhi đột nhiên có cảm giác mát mẻ từng đợt, thân thể nhỏ bé vì sợ hãi trườn về phía bên kia, đang muốn leo xuống...

“Cuối cùng là kẻ nào!”

Bàn tay to kéo vạt áo của nàng, động tác trốn tránh của nàng đột nhiên cứng Ngắc.

“Là ngươi đó!”

Nàng lấy hết can đảm xoay người lại lên án, cái mũi ủy khuất hít hít thật mạnh.

“Ta?”

Ánh mắt lạnh lẽo nheo lại cảm thấy khó hiểu.

“Là ai cho phép ngươi không nói tiếng nào nhét ta vào nơi này, không phải ngươi thì còn ai!”

Lăng Tây Nhi cẩn thận nói xong, nhìn nhìn sắc mặt của người nào đó, a, quả nhiên tối tăm rất dọa ngươi.

“Ta có nhiệm vụ cần phải làm!”

Nàng vốn tưởng hắn sẽ hung ác ném mình ra ngoài, nhưng thật không ngờ hắn chỉ nhìn xuống, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

“Ngươi...”

Lăng Tây Nhi giật mình, hắn đang giải thích với nàng sao? Nàng không chớp mắt cẩn thận đánh giá gương mặt nhỏ nhắn trước mặt. Nếu không phải dáng vẻ giống nhau, nàng thật sự khôug thể tin người trước mặt là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khi nào hắn biến thành nói chuyện dễ thương như vậy?

“Ta sẽ cho ngươi một danh phận!” Ánh mắt của hắn tối sầm lại.

“Danh phận?”

Lăng Tây Nhi ngây người, nói vậy là có ý gì, nàng không phải là Vương phi rồi sao? Còn cần danh phận gì nữa?

“Có lẽ làm như vậy, ngươi có thể yên tâm ở trong vương phủ này!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Lăng Tây Nhi càng không hiểu rồi, cuối cùng hắn có ý gì? Chỉ vài ngày không gặp, không ngờ hắn đã trở nên rất kỳ quái.

“Yên tâm, sau này sẽ không có người nào dám ăn hiếp ngươi nữa!”

Hắn ôm lấy nàng thì thào mở miệng. Ai, thật sự cảm động, mặc dù có cảm giác là lạ.

“Từ hôm nay trở đi ngươi chính là Vương phi trong lời đồn của ta!”

Hắn cười lạnh một tiếng mở miệng nói.

“Hử?”

Lăng Tây Nhi khó hiểu ngước mắt lên. tiếng đồn không sai? Nói vậy là có ý gì?

Hắn cười cười, vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói của Lưu An ở ngoài cửa truyền vào:

“Gia, nước tắm của người đã chuẩn bị xong!”

“Để xuống bên ngoài đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tự mình cởi quần áo trên người, cơ thể bóng loáng ở trước mặt Tây Nhi lúc ẩn lúc hiện.

“Ngươi Ngươi ngươi...”

Lăng Tây Nhi kinh hãi thở dốc khiến chút nữa ngã xuống đất, trời ơi, hắn không phải định ở trong phòng của nàng tắm rửa nha!?

“Ta muốn tắm rửa!”

Hắn ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt mở miệng, giống như không muốn tiếp tục nói chuyện, bước tới mở cửa phòng ra, bưng nước tắm đổ vào bồn phía sau tấm bình phong.

Trời ơi, đó là bồn tắm của nàng mà! Lăng Tây Nhi muốn xỉu, hiện tại là tình huống gì? Chẳng lẽ trước viện không có phòng, giờ tới không có bồn tắm sao?

“Này này này này...”

“Đây là nhà của ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị liếc nàng một cái, không thèm quan tâm vẻ phản đối của nàng, chậm rãi chống tay bên hông.

Xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng hồng, Lăng Tây Nhi cắn chặt môi anh đào, tiểu tử này nói chuyện quá bừa bãi, câu trên vẫn còn khiến nàng cảm động, bây giờ bắt đầu khi dễ nàng rồi có phải không, nửa đêm canh ba chạy vào phòng của nàng tắm rửa!

Được rồi, đó là một chuyện hết sức mờ ám nha! Không được, nàng không đồng ý hắn làm như vậy. Nếu hư thế danh tiếng của nàng phải làm sao... Nàng lấy hết can đảm xoay người lại, vừa đúng lúc Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phía sau đang cỏi quần dài ra.

“Á!”

Đêm hôm khuya khoắt, có một tiếug thét trong phòng Vương phi truyền ra khiến người sợ hãi, Lưu An và Long Thanh đang ngồi trong đình thưởng thức cảnh vật lúc nửa đêm.

“Lão Đại thật sự quá thô lỗ nha, ngươi nghe tiếng kêu thê thảm của Lăng Tây Nhi kìa!”

Một tia chớp thoáng qua, chiếu vào gương mặt đang cười xấu xa của Long Thanh

“Ừ!” Lưu An thấp giọng đồng tình. Hắn là người làm, không thể xoi mói chuyện của chủ nhân.

“Với trí tuệ hơn người của ta, ta nghĩ lão Đại rất thật lòng.”

Vẻ dương dương tự đắc hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Lưu An chớp chớp mi, hắn không cho là vậy, ngày mai ước chừng có một trò hay để xem, kết quả của việc lừa gạt thập lục Vương gia... Đúng, có lẽ trước hết hắn cần mang một ví dụ nhân từ nhất nói cho Long gia nghe một chút.

“Ngươi đoán bọn họ bây giò đã tiến hành đến bước kia chưa?”

“Bước gì?”

“Là nam trên nữ dưới hay là nữ trên nam dưới?”

“Hử?”

“Ta rất muốn nhìn thấy một màn lão đại bị người đặt dưới thân! Chúng ta có nên đi nhìn lén không?”

“Hù dọa!”

Lưu An kêu lên sợ hãi nhưng không có âm thanh, hắn còn chưa muốn chết nhanh như vậy.

Nhát gan! Long Thanh khinh thường nhìn bóng lưng lảo đảo của Lưu An, Nhưng chỉ sờ sờ mũi. Hắn cũng không có can đảm như vậy, thôi quên đi, có lẽ nên trở về phòng tưởng tượng cũng được!

Hắn chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người, nghênh ngang trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.