Đi dạo hội chùa một ngày, tâm tình của Lăng Tây Nhi rất vui vẻ, nàng thong dong cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay về phủ. Vừa bước vào cửa, nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc một cách khác thường.
Lăng Tây Nhi dừng bước, bị dáng vẻ uy nghiêm của bà lão trong đại sảnh làm kinh ngạc, chỉ thấy bà một thân phượng y hoa lệ cao quý, vải vóc hiếm có khỏi phải nói, trên mũ phượng và y phục đều là những kỳ trân dị bảo lạ thường, mặc dù Lăng Tây Nhi là một người bình thường cũng nhận ra đó là báu vật.
Nàng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của bà một lần nữa, ánh mắt sáng quắc trên gương mặt dày dạn phong sương, vẻ mặt nghiêm nghị mà uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh, không giận dữ nhưng vẫn oai phong.
Bên cạnh bà là người mới sáng sớm phải chịu nhục ở vương phủ, công chúa Mộng Nhan, quần áo đã thay đổi sạch sẽ, nhưng mặt vẫn còn sưng, ánh mắt oán hận nhìn Lăng Tây Nhi. Ha ha, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra tay chưa bao giờ không để lại ký hiệu!
Trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, Lăng Tây Nhi lập tức hiểu rõ đây là cứu binh của công chúa Mộng Nhan, địa vị của ngườỉ này nhất định không nhỏ.
Quả nhiên khi bà ta nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt trở nên sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng về phía nàng. Nàng không tự chủ trốn phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng lập tức cảm giác được đó là một hành động sai lầm, hai cánh môi duyên dáng đang cong lên của bà lão kia thoát rã tiếng cười lạnh thấu xương.
“Ngươi là Lâm Y Y!”
Bà lão uy nghiêm lên tiếng rồi, mắt phượng bám sát nàng hơi nheo lại.
Lăng Tây Nhi nhanh chóng gật đầu lia lịa giống như trống bỏi, sau đó vội vàng lùi về phía san, nhát gan đem cả người trốn phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm như không có việc gì tiến lên, nhàn nhạt cười lạnh, kéo Lăng Tây Nhi quỳ xuống, quy củ khom người quỳ hành lễ:
“Mạc Nhiên tham kiến Thái hoàng Thái hậu!”
Sau đó không đợi Thái hoàng Thái hậu mở miệng, kéo Lăng Tây Nhi đứng lên, nét mặt đáng yêu lạnh lùng đứng một bên, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp chờ Thái hoàng Thái hậu dạy bảo.
“Thập lục tôn nhi, ngươi làm việc quá lỗ mãng rồi, biết rõ Mộng Nhan là người ta yêu thích, vẫn đối xử với nàng như vậy! Ngươi nhìn xem, đây là chuyện tốt mà ngươi đã làm!”
Đối với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gương mặt của Thái hoàng Thái hậu không còn vẻ uy nghiêm vừa rồi, kéo công chúa Mộng Nhan đang trốn sau lưng bà ra đằng trước, chỉ vào vết sưng trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên án.
“Hù dọa sao? Đừng xen vào chuyện của ngươi? Không phải do ngươi ném nàng ra ngoài?”
Thái hoàng Thái hậu kinh ngạc mở miệng chất vấn.
“Là do nàng tự chuốc lấy!”
Hắn nhướng nhướng mày.
“Đúng không?”
Thái hoàng Thái hậu nhẹ nhăn mày.
“Không mang theo cung nữ và thị vệ, một thân một mình lén lút chạy đến phòng ngủ của Vương phi làm Vương phi hoảng sợ, tự nhiên tôn nhi sẽ không nương tay!”
Hắn hừ lạnh, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Mộng Nhan một cái, chỉ mấy câu đơn giản đã đem toàn bộ trách nhiện đổ trên người Mộng Nhan.
“Ngươi!”
Mộng Nhan ấm ức cong cái miệng nhỏ nhắn, vừa bĩu bĩu vừa chu chu môi, sau khi chứng kiến sự vô tình của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, òa một tiếng nhào vào lòng Thái hoàng thái học bắt đầu khóc lóc nỉ non, đòi sống đòi chết.
“Ngoan ngoan, ta nhất định thay ngươi làm chủ, trước hết ngươi đừng khóc!”
Thái hoàng Thái hậu đau lòng vỗ vỗ vai nàng, trong lòng bà kiêng kỵ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng với kẻ đầu sỏ gây ra chuyện Lăng Tây Nhi kia không hề để trong mắt.
“Thập lục tôn nhi, ta biết các ngươi trong lúc đó có hiểu lầm, chuyện này ta không muốn truy cứu, nhưng Vương phi danh bất chính ngôn bất thuận này bất kính với công chúa là sự thật, ngươi không cần cản ta, ta sẽ mang nàng đi, dạy dỗ nàng quy củ!”
Bà nói xong lập tức đứng dậy khiến Lăng Tây Nhi sợ hãi nhanh chóng lùi về phía sạu.
“Chuyện hôn nhân là do Hoàng thượng đồng ý, nàng là ngườỉ ta cưới hỏi đàng hoàng, tại sao danh bất chính ngôn bất thuận?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng trước mặt Lăng Tây Nhi cao giọng nói, không cho Thái hoàng Thái hậu chút mặt mũi nào.
“Xuất thân nàng là một thảo dân, không xứng với ngươi!”
Vẻ mặt của Thái hoàng thái hơi nhăn nhó khó coi.
“Thái hoàng Thái hậu muốn quyết định như thế nào?”
Hắn lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt đột nhiên trở nên âm độc và khí phách.
“Trước hết Thái hoàng Thái hậu nên hỏi qua đầu đuôi chuyện hôn nhân này với Hoàng thượng! Cám ơn Thái hoàng Thái hậu bận tâm, tôn nhi không tiễn!”
Hắn lạnh lùng mở miệng, kéo bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, Thập lục tôn nhi, dù sao ta cũng là Hoàng nãi nãi của ngươi, ngươi có thái độ như vậy, đó là thái độ của người làm con cháu sao?” Thái hoàng Thái hậu tức khí vỗ bàn, được Mộng Nhan dìu, uy nghiêm đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Vậy xin hỏi Hoàng nãi nãi muốn như thế nào?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng xoay người, chậm rãi mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt dù không lạnh, như gió trong lành, nhưng lại làm cho sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu hơi biến đổi.
Bà nhìn Lăng Tây Nhi đang trốn phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh:
“Ta muốn ngươi lấy Mộng Nhan.”
“Không được!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ chối thẳng thừng.
“Tại sao?”
“Ta chỉ cần một Vương phi là đủ!”
“Lâm Y Y có thể làm thiếp, với thân phận của ngươi phải lấy công chúa mới đúng!”
Thái hoàng Thái hậu vẫn kiên trì.
“Ta không đồng ý!”
“Ngươi!” Thái hoàng Thái hậu chán nản, thân thể không ngừng run rẩy.
“Hoàng nãi nãi, nên bảo trọng thân thể!”
Mi mắt của Mộng Nhan buồn bã nhìn xuống, bước tới nhẹ nhàng đỡ Thái hoàng Thái hậu.
“Ta sẽ bảo Hoàng thượng hạ chỉ phế Vương phi này!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt trả lời, ngoái đầu nhìn lại trực tiếp lôi Lăng Tây Nhi ra khỏi đại sảnh, hoàn toàn không quan tâm đến những tiếng kêu gào và vẻ bất mãn của Thái hoàng Thái hậu.
Chân nọ đá chân kia bị kéo vào sương phòng trong hậu viện, Lăng Tây Nhi lần này mơ mơ màng màng liếm liếm môi, thì ra bà già kia chính là Thái hoàng Thái hậu, đúng, đó là một chức vụ thật lớn nha!
Nàng vừa chọc người không nên đụng vào rồi sao? Nàng ưu sầu nhìn xuống san đó nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấy dáng vẻ của hắn giống như không có việc gì đang uống trà, nàng bối rối từ từ tiến lên.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên?”
Nàng nhỏ giọng gọi hắn, nét mặt hơi thấp thỏm bất an.
“Nói!”
Người nào đó lạnh lùng nhìn nàng một cái, chậm rãi thưởng thức trà thơm.
“Vị kia là Thái hoàng Thái hậu, nãi nãi của ngươi?”
“Đúng!”
“Bà muốn ngươi lấy Mộng Nhan!” N
àng cẩn thận mở miệng, thuận tiện nhìn sắc mặt của hắn một lần nữa.
“Ta sẽ không lấy nàng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trả lời.
“Tại sao?”
Lăng Tây Nhi cảm thấy yên tâm, giọng điệu cũng bớt căng thẳng, nhưng vẫn còn có chút khó hiểu nháy nháy đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé giật nhẹ vạt áo hắn, nét mặt muốn lấy lòng nở nụ cười.
“Ta đã nói chỉ cần một Vương phi như vậy cũng đủ rồi!”
Hắn bước nhanh ra khỏi phòng.
Hử? Lăng Tây Nhi cảm thấy quê quê nhìn hai bàn tay nhỏ bé đang vươn ra giữa không trung, nói vậy là có ý gì? Trong lòng hắn một Vương phi giả mạo như nàng thật sự quan trọng vậy sao?
Buổi tối, Lăng Tây Nhi nằm trên giường giương hai mắt thật to chờ Đoan Tuấn Mạc Nhiêm, mặc dù không phải hai người trong lúc đó ăn ý, nhưng dường như nằng đã quen việc buổi tối có hắn làm bạn bên người, đêm nay đã qua canh ba, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn còn chưa tới.
Nàng ngồi bật dậy, mang giầy vào, mặc quần áo tươm tất phóng xuống giường, chậm rãi mở cửa phòng, chỉ thấy Lục Nhi đang đứng hầu bên ngoài.
“Lục Nhi, có nhìn thấy Vương gia không?”
Nàng vươn đầu ra nhỏ giọng hỏi.
“Vương gia đang đọc sách trong thư phòng phía trước viện!”
Lục Nhi cung kính trả lời.
Lăng Tây Nhi nhìn xuống suy nghĩ một chút, sau đó quyết định đến trước viện tìm hắn.
Nàng nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, đẩy cửa bước vào, dưới ánh nến Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm một quyển sách đang đọc, nghe tiếng chân nàng bước đến nhưng mí mắt cũng không chớp một chút.
Lăng Tây Nhi đứng bên canh, vẻ khó xử hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tự hỏi không biết làm sao bây giờ? Sẽ không cứ như vậy nói trắng ra yêu cầu hắn ngủ một giường với mình nha? Ôi ôi, có phải nói như vậy rất mất mặt không?
“Đang đọc sách?” Nàng tiến lên một bước.
“Đúng!” Lời nói của người nào đó vẫn lãnh đạm như cũ.
“Trời cũng tối rồi ...ai...”
Nàng bước tới trước một bước, dừng lại trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, dùng ánh mắt ngây thơ muốn hấp dẫn hắn.
“Ừ!”
“Vậy nên nghỉ ngơi!”
“Ừ!”
Mí mắt vẫn như cũ không hề chớp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm quyển sách.
Lăng Tây Nhi ấm ức bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hít hít mũi, nàng đã nói đến như vậy rồi, không lẽ nhất định muốn nàng nói trắng ra sao?
“Tiểu tuấn tử?”
Nàng thấp giọng gọi tên hắn, trong ánh mắt lóe lên những ánh sáng lóng lánh khác thường.
“Chuyện gì?”
Hắn rốt cuộc ngước mắt lên, nhưng chỉ nhìn thoáng qua mặt nàng
Trời ơi, có lẽ không xuất tuyệt chiêu không được rồi, Lăng Tây Nhi nắm chặt hai tay, ưỡn ngực lên, cố lấy can đảm, một luồng nhiệt huyết dâng lên trong ngực. Nàng mở miệng, câu nói kia tới cổ, tràn ra đầu lưỡi, tới rồi...
“Ta đi ngủ trước!” - mặt nàng xám xịt quay trở về.
“Tây Nhi!” Hắn đột nhiên gọi giật nàng lại.
“Vâng?”
Nàng vui mừng pha lẫn sợ hãi ngoái đầu nhìn lại.
“Ngươi ngủ trước đi, không cần chờ ta! Từ hôm nay trở đi, ta ngủ trước viện!”
Hắn nhàn nhạt nói xong, nhìn xuống tiếp tục đọc sách, bóng lưng cao lớn bị ánh nến chiếu vào phản chiếu trên vách, càng lộ vẻ cao lớn mạnh mẽ.
“Cái gì?”
Lăng Tây Nhi giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ hai bàn tay xoa xoa.
“Còn có chuyên gì?”
Hắn cau mày, ánh mắt sâu thẳm u ám nhẹ nhàng nhìn Lăng Tây Nhi.
“... Không có gì! Ta có thể có chuyện gì đây, ha ha!”
Lăng Tây Nhi ngại ngùng cười, nét mặt bối rối khép cửa phòng lại, ôi ôi, thật sự đáng sợ nha, nàng giống như một nữ nhân không chịu nổi cô đơn muốn câu dẫn đàn ông, còn yêu cầu hắn ngủ chung giường với mình, ôi ôi, xấu hổ chết đi được, chết phức đi cho xong!
Trong phòng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước mắt lên, nhìn dáng người mờ mờ ngoài cửa sổ đang chậm rãi xa dần, khóe môi đột nhiên nhếch lên cười gượng. Hắn đặt sách xuống một bên, để hai tay sau đầu, nhẹ nhàng dựa vào ghế tròn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, chim hót hoa thơm, hôm nay là một ngày nắng đẹp, bởi vì Lăng Tây Nhi đồng ý với Y Nhân vì vậy sáng sớm Y Nhân đã đứng chờ trước cửa vương phủ.
Nhìn xa xa, Y Nhân uyển chuyển bước đến, dĩ nhiên là một thân trang phục tỉ mỉ, người so với hoa còn đẹp hơn, cười so với hoa còn tươi hơn, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều trang nhã xinh đẹp không bút nào tả xiết.
“Lăng cô nương, chúng ta không phải vào cửa sau hay sao?” Nàng đứng trước cửa vương phủ, có chút không can đảm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của Lăng Tây Nhi,
“Y Nhân cô nương..... ta khuyên ngươi không nên vào...”
Cảm nhận được vẻ mặt có chút bất an của Y Nhân, Lăng Tây Nhi quyết định làm người tốt một lần.
“Hôm qua ngươi cũng nói lý do này ta sẽ không buông tay!”
Y Nhân hơi nhăn mày, tưởng lầm Lăng Tây Nhi hối hận rồi!
“Không phải... là có lý do!” Mi mắt nàng nhìn xuống, do dự mở miệng.
“Bất kể lý do gì, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, Lăng cô nương, ngươi sẽ không như vậy chứ, ngay cả lời chủ ngươi cũng không nghe?”
Y Nhân cảm thấy bị xúc phạm nhướng đôi mày liễu, trong lòng tưởng Lăng Tây Nhi không muốn dẫn mình vào.
“Hử?”
“Nam Cung ngọc đã đồng ý với ta, ngươi là nha hoàn của hắn, nhất định phải nghe lời hắn!”
Nàng lạnh lùng kiêu ngạo phun ra những lời này, kéo bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi giống như sợ nàng chạy mất:
“Nhanh lên một chút, chúng ta đi vào, ta không thể chờ đợi được nữa!”
“Cái gì?”
Không thể chờ chịu nhục sao? Lăng Tây Nhi còn muốn nói gì đó, đã bị Y Nhân lôi kéo tới cửa sau.
Lúc ấy vì muốn gặp Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trước đó Y Nhân đã tìm hiểu tình hình một cách rõ ràng. Nhưng vì lúc nàng tới phủ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có ở đó, ra ra vào vào chỉ gặp công chúa Mộng Nhan trước cửa mà thôi, cũng chưa từng gặp qua Lăng Tây Nhi và Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Y Nhân....”
Lăng Tây Nhi một lần nữa thử mở miệng khuyên can lập tức bị Y Nhân cắt ngang:
“Đây là tiền thưởng của ngươi, chỉ cần ta gặp được Vương gia, nhất định không thiếu phần ngươi!”
Nàng sửa sang quần áo, ý bảo Lăng Tây Nhi nhanh chóng hành động.
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên vỗ vỗ cửa gỗ màu đen, cánh cửa ầm một tiếng mở ra, là Lưu An.
Hắn nhìn thấy Lăng Tây Nhi cung kính khom người, một câu cũng không nói chỉ lẳng lặng mở cửa lớn ra, Lăng Tây Nhi trực tiếp đẫn Y Nhân vào hoa viên của hậu viện.
Y Nhân không hề nghi ngờ, bám sát phía sau Lăng Tây Nhi, cụp mắt dáng vẻ phục tùng rất có quy củ.
“Y tiểu thư, hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp....”
Dẫn Y Nhân đến trước cửa thư phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi nhỏ giọng mở miệng khuyên bảo.
“Ngươi không cần nói gì, tóm lại cám ơn ngươi!”
Y Nhân cắt ngang lời của nàng, ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong vô hạn.
“Vậy ngươi vào đi, Vương gia ở bên trong!”
Lăng Tây Nhi thật sự không đành lòng xem một màn tàn nhẫn như vậy, chỉ chỉ thư phòng rồi lập tức quay người trở ra.
(MTY: xạo, ta thì rất háo hức mấy vụ này nha nha, hắc hắc)
Y Nhân nhìn bước chân vội vàng của Lăng Tây Nhi, không nhịn được cười lạnh một tiếng, thật nhát gan mà. Nàng biết, nhưng muốn thành công đạt được một thứ gì, cần phải mạo hiểm!
Y Nhân tiến lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm vào cửa phòng, sau khi do dự một lúc mớỉ nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong có người lên tiếng, Y Nhân mặc dù hơi hoảng hốt nhưng vẫn cố đinh thần lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lọt vào tầm mắt là một phòng đọc sách trang trí hoa lệ, sau khi ánh mắt đánh giá gian phòng một cách cẩn thận, mới phát hiện tận cùng bên trong, phía trước cửa sổ, có một nam tử toàn thân mặc áo quần màu tím đại diện cho người có thân phận cao quý đang chắp tay đứng đó.
Bóng lưng anh tuấn hiên ngang lộ ra một vẻ tao nhã, phóng khoáng và khí thế cuồng ngạo, Y Nhân bước lên hành lễ:
“Tiểu nữ là Y Nhân tham kiến Vương gia, xin Vương gia đừng trách tội lỗ mãng của tiểu nữ!”
Nam nhân không quay đầu lại, giống như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ, một câu cũng không nói.
“Tiểu nữ Y Nhân đến đầy cảm tạ ơn Vương gia! Ơn của Vương gia đối với gia đinh họ Y của chúng tôi...”
Đột nhiên nàng giật mình dừng lại, hoảng sợ đến nỗi cái miệng nhỏ nhắn há hốc, thân người của nam nhân trước mặt chậm rãi quay lại, đôi mắt thật to sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, hai cánh môi đỏ như son. nhìn nhiều lắm khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, nét mặt lộ vẻ uy nghiêm lạnh lùng không tương xứng với tuổi tác, một thân trường sam màu đỏ tía càng thấm vẻ tôn quý tao nhả vô cùng, đáng tiếc trên mặt đầy vẻ châm biếm còn ánh mắt thì lóe lên những tia hận đời và tức giận.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi....”
Thân thể của Y Nhân chịu không nổi đả kích lùi về phía sau, nhưng nàng vốn là người trải qua nhiều sóng gió vì vậy sau vài giây đã có thể bình tĩnh lại.
“Tại sao ngươi ở đây?”
Trong lòng nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng.
“Đây là nhà của ta!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, thân thể cao lớn trực tiếp ngồi vào án thư, ánh mắt sâu thẳm u ám nhìn nàng chăm chú.
Y Nhân nhẹ nhàng bước lên phía trước, một lần nữa đánh gỉá Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cách cẩn thận, sau đó cụp mắt dáng vẻ phục tùng, nhẹ thở dài:
“Thì ra ngươi chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”
“Khiến ngươi thất vọng rồi đúng không? Nghe danh không bằng gặp mặt?”
Mi mắt nàng nhìn xuống, trong giọng nói có vẻ cô đơn vô cùng.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm măc.
“Thật ra ta sớm nên nghĩ ra, án tử của Y gia qua nhiều năm như vậy triều đình cũng không dòm tới, tại sao từ sau khi ngươi xuất hiện, cha ta được sửa án sai, Cẩm Tú viên cũng trả lại cho Y gia chúng ta, Thập lục Vương gia dường như đối với chuyện của ta rõ như lòng bàn tay, ta sớm nên nghĩ là ngươi mới đúng!”
Nàng nhìn xuống, không có sự phẫn nộ như trong tưởng tượng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Chỉ là dáng vẻ của ngươi đã đánh lừa ta, quả thật người không thể nhìn bề ngoài, những lời này một chút cũng không sai!”
Nàng nhướng mày, cười khẽ:
“Vương gia, bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”
“Cái gì bắt đầu?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn gương mặt vẫn quyết liệt như cũ của nàng, hắn buộc phải đánh giá nữ nhân trước mặt mình lần nữa, nàng so với tưởng tượng của hắn kiên quyết hơn nhiều!
“Ngày ấy tại quán rượu, ta nhục mạ Vương gia, Vương gia bây giờ có thể khiến Y Nhân nhục nhã cũng nên lắm!”
Nàng thở hổn hển, tiếp tục nói:
“Vương gia là ân nhân cứu mạng của Y Nhân, là người ơn của cả gia đình họ Y, Y nhân không biết báo ơn, còn nhục mạ Vương gia, Y Nhân cho dù chết vạn lần cũng không đền đáp được ân tình của Vương gia!”
Nàng quỳ xuống, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiêu ngạo mang theo vẻ đau khổ, hai bàn tay nhỏ bé bắng nõn phủ phục trên mặt đất...
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn Y Nhân đang quỳ trên mặt đất, hai hàng lông mày có chút giãn ra rồi nhăn lại.
“Ngươi đứng lên đi!”
Hắn quay ngoắt người lại, lạnh lùng mở miệng.
“Vương gia tha thứ Y Nhân rồi sao?”
Nàng mở màng ngước mặt lên.
“Ai có chí nấy, ta có thể trách ngươi cái gì!”
Hắn cười lạnh, khóe môi nở nụ cười châm chọc.
Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ, Y Nhân hiểu rõ hắn đối với những lời nói của nàng ngày đó vẫn còn để trong lòng.
“Y Nhân ở chỗ này thỉnh tội với Vương gia!”
Nàng cúi người xuống, thi lễ một cách trang trọng.
“Hiện tại người ngươi cũng đã gặp, có thể trở về rồi!”
“Nhưng mà...”
Nàng làm sao có thể trở về tay không như vậy, mục đích của nàng là vị trí Vương phi kia, cho dù là một thê thiếp cũng tốt, bằng thủ đoạn của nàng còn sợ đấu không lại một nữ nhân sao?
Năm đó tại Cẩm Tú viên, có đủ loại nữ nhân khoe sắc tranh đoạt, nàng cũng không hề thua kém!
“Nhưng ta đã nói qua ta muốn báo ơn!”
Răng khẽ cắn môi anh đào biến thành chỗ trắng chỗ hồng, vẻ mặt tự nhiên, nàng lấy hết can đảm, không quỳ nữa mà bước tới vài bước, vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi ống tay áo màu xanh nhạt run rẩy ầam bàn tay to của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó khiếp sợ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nét mặt và ánh mắt nhìn rất đáng yêu.