Kinh sợ nhìn sang Thái hoàng Thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, Lăng Tây Nhi khiếp đảm nuốt một ngụm nước miếng, ôi ôi, nàng luôn luôn có lá gan nhỏ, hôm nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại không ở đây….
Nàng tính toán một chút tình thế trước mắt, rồi quyết định người đang ở dưới mái hiên phải vội cúi đầu mới tốt.
“Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc là người nào?”
Âm thanh uy nghiêm, giọng điệu nghiêm túc, làm cho Thái hoàng Thái hậu giống Diêm La khắc họa trong tranh vẽ, vẻ lạnh lùng khiến trong lòng Lăng Tây Nhi càng thêm bồn chồn.
“Ta gọi là Lăng Tây Nhi!”
Nàng thẳng thắn thừa nhận, dù sao thân phận đã bị người vạch trần rồi, nàng cũng chẳng buồn khoác lên tên Lâm Y Y để sống hết đời nữa.
“Bây giờ ngươi chịu thừa nhận mình không phải là Lâm Y Y rồi sao?”
Âm thanh từng đợt cười lạnh của Thái hoàng Thái hậu kia làm cho Lăng Tây Nhi bắt đầu hoài nghi, có phải nàng thẳng thắn có chút quá mức không.
“Đúng, ta không phải là Lâm Y Y!”
Nàng gật đầu, ánh mắt lại bị nét mặt có nhiều lấm tấm của Thái hoàng Thái hậu hấp dẫn , rồi lại nhìn những sợi tóc muốn rụng của bà, da mặt vàng vọt, rõ ràng thân thể bị nhiễm độc.
“Người tới, mang ra ngoài chém!”
Thái hoàng Thái hậu vung tay lên, mấy thị vệ tiến tới lập tức kéo Lăng Tây Nhi ra ngoài.
“Không thể nào!”
Lăng Tây Nhi kêu rên một tiếng, sớm biết vậy liền không cần thừa nhận một cách thoải mái như vậy, làm vậy không phải là thuần túy muốn chết sao?
Thị vệ kéo nàng đi hướng ra ngoài, mắt thấy gần đi đến ngoài cửa phòng, Thái hoàng Thái hậu đột nhiên lạnh lùng mở miệng:
“Quay trở lại!”
“Vâng!”
Thị vệ phản ứng, đem Lăng Tây Nhi mang lại vứt trên mặt đất, chờ Thái hoàng Thái hậu xử lý.
“Bây giờ biết sợ rồi đúng không?”
Bà cười lạnh, khóe môi già nua nhếch lên, nếp nhăn thật sâu lập tức hiện lên đầy mặt.
Lăng Tây Nhi không nói gì, biết đó là vì lão vu bà muốn trêu chọc nàng, vì vậy chỉ trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn bà.
“Bây giờ cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể không bị chém đầu!”
Bà làm bộ nhân từ mở miệng nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ tính kế.
Lăng Tây Nhi vẫn trầm mặc, theo tiết mục từ xưa, việc kế tiếp nhất định chính là cấp cho nàng một số tiền làm cho nàng rời khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên !
Quả nhiên Thái hoàng Thái hậu tiếp tục mở miệng:
“Ngươi phải tự nguyện rời khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.”
Cái gì, cái gì? Không phải nên còn có tiền tài thưởng cho sao? Lăng Tây Nhi chớp chớp mi:
“Bao nhiêu?”
“Cái gì bao nhiêu?”
Thái hoàng Thái hậu thất kinh, nhìn về phía nét mặt bình tĩnh của nàng, mới vừa rồi trên mặt đất tựa như con tôm, bây giờ tự nhiên có thể dũng cảm giương đôi mắt.
“Tiền lệ phí chia tay! Trong tình cảnh này, theo lệ thường đều sẽ cho rất nhiều lệ phí chia tay.” - nàng có lòng tốt nhắc nhở.
“Ngươi muốn tiền à?”
Đôi mắt lạnh lùng kia của Thái hoàng Thái hậu nheo lại, Lăng Tây Nhi lúc này mới phát hiện thật ra lúc Thái hoàng Thái hậu tức giận thật sự rất giống Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Không phải ta nghĩ muốn, là ngươi nên cho!”
Lăng Tây Nhi tận lực cải chính sự sai lầm trong lời nói của bà.
“Ngươi đến tột cùng đang nói gì!”
Thái hoàng Thái hậu trở nên không kiên nhẫn, nếu không phải Đoan Tuấn Mạc Bắc đau khổ khuyên bảo, nói cái gì ngàn vạn không thể lấy mạng sống nữ nhân này, bà đã sớm sai người đem nàng tha ra ngoài rồi.
“Ngươi muốn ta rời khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên không phải sao? Chính là muốn Mộng Nhan gả cho hắn!”
Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, thật không ngờ mình cũng có thể diễn lại những đoạn lâm ly trên TV thường chiếu, bất quá nàng không sợ, chỉ cần kéo dài thời gian chờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên tới cứu nàng thì tốt rồi!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất định có thể chạy tới, nàng tin tưởng.
“Ngươi nếu biết điều, nên tự động biến mất!”
Thái hoàng Thái hậu không chút nào che dấu lòng riêng của mình.
“Nhưng ít nhất ngươi nên cho ta phí sinh hoạt sau này, nếu không ta là nữ tử nghèo khổ đi nơi nào để sinh hoạt đây?”
Nàng bi thương nói thống thiết, thuận tiện kéo vạt áo lau lau nước mắt không hề tồn tại.
“Phí sinh hoạt?”
Thái hoàng Thái hậu cảm giác được một điều, bình thường loại nữ tử này không phải nên khóc sướt mướt sao? Nàng còn dám theo bà đặt điều kiện, nếu không phải trời sanh diễn kịch, chính là một nữ nhân có nhiều tài, nhưng đại nghiệm của Đoan Tuấn vương phủ rất lớn, không phải thiếu tiền nha?
Tựa Như hầu hạ bên cạnh thấy Thái hoàng Thái hậu căn bản không muốn giết Lăng Tây Nhi, trong lòng bối rối, khẽ cắn môi, thấp giọng nói nhỏ bên tai bà thì thầm hai câu.
“Ngươi nói là sự thật sao?”
Thái hoàng Thái hậu phảng phất giống như chợt bừng tỉnh .
Tựa Như gật đầu khiến sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu đột nhiên trở nên rất khó coi.
“Ngươi đang cố ý kéo dài thời gian phải không? Chờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên tới cứu ngươi?”
Thái hoàng Thái hậu cười lạnh một tiếng, lạnh lùng ý bảo Tựa Như, Tựa Như tiến lên, lấy hưu thư từ trên bàn.
“Mau mau ký tên đồng ý, ngươi cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên liền không còn quan hệ, hơn nữa cam đoan cả đời này vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt của hắn, ta tự nhiên sẽ tha cái mạng nhỏ của ngươi, nếu ngươi không chịu. . . .”
Bà cho Tựa Như một ánh mắt ý bảo, Tựa Như gật đầu ra cửa phòng, từ chỗ của thị vệ mang tới một thanh đao sáng loáng .
“Vậy chớ trách ta lòng dạ độc ác!”
Chậm rãi cau mày, Lăng Tây Nhi nhìn Thái hoàng Thái hậu có cảm giác hơi buồn cười, xã hội phong kiến có thể chuyên chế như vậy sao? Nàng nhàn nhạt mở miệng:
“Thái hoàng Thái hậu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cháu ruột của ngài, công chúa Mộng Nhan là cháu bà con của ngày, người không cảm thấy họ là họ hàng gần kết hôn sao?”
“Hử?”
Ngẩn ra, Thái hoàng Thái hậu âm độc nheo mắt lại, Lăng Tây Nhi dám nói lễ giáo với bà sao?
“Hơn nữa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tại sao lại bức bách cháu ruột của ngài như vậy?”
Nàng khẽ thở dài, cũng không e ngại khoái đao sáng loáng trên tay Tựa Như.
“Lăng Tây Nhi, ta xem ngươi thật chán sống rồi!”
Thái hoàng Thái hậu trở nên âm độc, lạnh lùng cho Tựa Như một sắc mặt ý bảo Tựa Như tiến lên, xách áo Tây Nhi đi hướng ra ngoài.
“Ta muốn cho ngươi biết kết quả đã chọc giận ta!” Trong ánh mắt Thái hoàng Thái hậu khó nén vẻ tức giận.
“Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”
Ngay từ đầu chỉ tưởng là một mama bình thường trong cung mà thôi, nhưng Lăng Tây Nhi giãi dụa vài cái lại đột nhiên rõ ràng , nữ nhân này biết võ công, tay bà giống như một thanh kìm lớn kiềm chặt cổ nàng làm cho nàng không thể động đậy.
“Lăng Tây Nhi, ngươi chớ trách ta, đây đều là ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu, bà vốn cho ngươi một lần cơ hội nhưng do ngươi không biết nắm chặt mà thôi!”
Bà cười lạnh, mang theo Lăng Tây Nhi tới hồ nước nơi hậu viện của cung Duyên Hi, mùa đông giá rét làm cho mặt trên kết một tầng băng dày, nhưng chỉ thấy bà nhẹ nhàng vung tay lên lập tức mặt băng liền bị phá vỡ thành một lỗ thủng lớn.
“Ngươi. . . .”
Một loại băng giá tận tim không hiểu từ đâu làm cho Lăng Tây Nhi run rẩy cản người, nàng sợ hãi mở mắt thật lớn, hoảng sợ nhìn Tựa Như đang cười lạnh bên cạnh.
Vừa rồi lúc đối mặt Thái hoàng Thái hậu nàng cũng không có loại sợ hãi này, bởi vì nàng không cảm giác có sát khí của Thái hoàng Thái hậu , nhưng tại trong tay ma ma này nàng phảng phất thấy được tử thần đang ngoắc nàng, mụ sẽ không kiêng kỵ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hình như bà chính là muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
“Bây giờ ngươi thấy được đây là một loại chết đau khổ nhất, khí trời lạnh như thế, ở dưới băng không thể hô hấp, lạnh như băng đau tận xương cốt, bất quá không cần lo lắng, chỉ một thời gian rất ngắn ngươi liền sẽ không toàn mạng! Đau khổ mặc dù gian nan nhưng mà rất ngắn ngủi!”
Bà không ngừng cười lạnh, nét mặt tươi cười dữ tợn.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Lăng Tây Nhi đau khổ ngoái đầu nhìn lại, ít nhất nàng có thể nhớ kỹ tên của người hại chết nàng.
“Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ phải nhớ kỹ muốn mạng ngươi chính là Thái hoàng Thái hậu của Đoan Tuấn vương triều là được rồi!”
Tựa Như cười lạnh, hai tay đẩy mạnh Lăng Tây Nhi xuống hồ nước.
Một trận lạnh như băng thấu xương tủy làm cho Lăng Tây Nhi nhanh chóng thở không nổi, trong miệng, mũi tất cả đều có nước tràn vào, hít thở không được đến ngực, nàng theo bản năng cử động tay chân muốn sống, lại bị Tựa Như lần nữa hung hăng đánh một chưởng xuống làm cho thân thể bị chìm dần dần xuống dưới tầng băng, mặc cho nàng giãy dụa như thế nào, cũng hô hấp không được.
Trong đầu thoáng qua một bóng người, vẻ mặt giận dữ của hắn, vẻ mặt cười nhẹ của hắn, vẻ mặt tà mị của hắn, còn có đôi mắt to đen lúng liếng kia của hắn... trong tích tắc này, hiện ra một cách rõ ràng trong đầu nàng.
Ý thức của nàng từ từ trở nên mơ hồ, đau khổ thật sự rất ngắn ngủi, nàng biết mình sẽ chết, nàng biết mình sẽ chết rồi, nàng cảm giác được có chút tiếc nuối vì không cách nào gặp lại hắn lần cuối cùng, nàng còn chưa nói một câu, nàng thương hắn, bất kể là ác ma Đoan Tuấn Mạc Nhiên hay là tiểu tuấn tử đáng yêu non nớt, nàng đều yêu. . . .
Lạnh, rất lạnh, một loại lạnh tận xương tủy, nàng muốn giãy dụa nhưng làm thế nào cũng giãy không được, muốn giãy dụa nhưng trên đầu chỗ nào cũng đều là tầng băng dày, nàng ở đâu, đã chết sao?
Không biết lúc Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết tin nàng chết sẽ như thế nào ? Hắn nhất định sẽ giúp nàng báo thù , nhất định sẽ. . . .
Tựa Như trở lại cung Duyên Hi, trên tay là một tờ hưu thư.
“Như thế nào, nàng thỏa hiệp rồi sao?” Thái hoàng Thái hậu nhẹ nhàng nhấp một hớp trà.
“Dạ, Thái hoàng Thái hậu, nô tỳ chỉ giở một vài chiêu nhỏ khiến nàng sợ hãi, tự nhiên liền in dấu tay!”
Tựa Như bất động thanh sắc trả lời.
“Vậy là tốt rồi!”
Bà nhẹ thở dài một hơi:
“Nếu không phải Hoàng thượng nói cho ta nghe quan hệ lợi hại trong đó, ta còn thật muốn giết nữ nhân này !”
“Thái hoàng Thái hậu nhân từ, Tựa Như đã sai người đưa nàng xuất cung rồi, nàng cũng không dám trở lại nữa đâu!”
Trong ánh mắt lộ ra một tia âm độc, Tựa Như nhẹ giọng bẩm báo.
“Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm, một hồi Đoan Tuấn Mạc Nhiên tới, đem tờ hưu thư kia giao cho hắn là tốt rồi! Ta cũng mệt mỏi, lớn tuổi rồi, cũng không thể chịu nổi!”
Bà nhàn nhạt phất tay, được thái giám dìu vào bên trong phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng già nua đó của Thái hoàng Thái hậu, vẻ âm độc trên mặt Tựa Như càng tăng lên, ở hồ nước sau điện không có người qua lại nên bà chỉ cần chờ tới màn đêm buông xuống, có thể đem thi thể một cách thần không biết quỷ không hay ra ngoài, như vậy Lăng Tây Nhi đã vĩnh viễn biến mất trên thế giới này!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước nhanh về hướng Duyên Hi cung đột nhiên cảm thấy một trận đau lòng vô lý, hắn nhíu chặt mày, ôm ngực, cau mày nhìn phía về phía ba chữ lớn Cung Duyên Hi trên cửa cung, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm độc và tà mị, hắn đã không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên tay trói gà không chặt hai mươi năm về trước, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhân quan trọng nhất đời hắn bị khi dễ!