Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 103: Thỉnh cầu của Tam cơ



Ngũ công tử hồi phủ, Cơ phủ liền trở nên náo nhiệt. Vào ban đêm tiếng khèn vang vọng suốt đêm.

Đến ngày hôm sau, trong sân Ngũ công tử đã trở nên cực kỳ náo nhiệt, nguyên lai, kiếm khách chư hầu các quốc gia ban cho bọn họ, đã bị Cơ thành chủ đồng loạt an bài vào trong sân của hắn rồi, tuy rằng Ngũ công tử cự tuyệt lần nữa, nhưng Cơ thành chủ vẫn cảm thấy như vậy mới đủ phô trương.

Mà Cơ Lạc, cũng chính là mỹ nhân kia, mỗi một lần Ngũ công tử lệnh Tôn Nhạc tiến đến, đều có thể gặp nàng ở đấy.

Theo tin tức Ngũ công tử hồi phủ truyền ra, quý nhân lân cận đều tới cửa bái phỏng, ngay cả nữ nhân Tây viện cũng tìm cách xuất hiện ở gần sân Ngũ công tử, trăm phương nghìn kế muốn cùng hắn gặp mặt một lần.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tôn Nhạc đang ở trong hậu viện luyện tập Thái Cực quyền. Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng mà truyền đến, tiếng bước chân này lộn xộn mà nhỏ, hiển nhiên là cước bộ của nữ tử.

Tôn Nhạc chậm rãi thu thế, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến. Chỉ chốc lát, một cái đầu đưa ra ngoài, gương mặt dịu dàng quen thuộc kia của Tam cơ xuất hiện trước mặt Tôn Nhạc.

Tam cơ vừa mới thò đầu ra, hai mắt liền đối diện với Tôn Nhạc.

Gương mặt nàng không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu đi đến trước mặt nàng.

Hai tay của nàng đặt bên cạnh thân mình, động tác có điểm cứng ngắc, có vẻ thập phần không được tự nhiên. Tôn Nhạc nhìn nàng ở trước mặt mình cư nhiên khẩn trương như thế, thấp thỏm lo âu như thế, tâm thần không khỏi hoảng hốt một trận, hai năm trước, nàng ở trong phủ này là nhận hết chế ngạo, chịu hết xem thường. Tam cơ này tuy rằng không ra mặt trào phúng kích thích nàng, nhưng cũng là kẻ mắt lạnh xem cuộc vui, chưa từng đối xử tốt với mình.

Qua hai năm, hết thảy liền chuyển biến một cái long trời lỡ đất. Nhìn Tam cơ như vậy, Tôn Nhạc thực sự có một loại cảm giác thế sự xoay vần.

Hai tay Tam cơ gắt gao tựa vào sườn váy, ngón tay cứng ngắc. Nàng bước nhỏ đi đến trước mặt Tôn Nhạc. Cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Lộ ra một cái tươi cười mà nói : “Tôn Nhạc, sao mới sớm như vậy ngươi đã luyện khiêu vũ nha?”

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ nhếch, nhẹ giọng nói : “Tam Cơ tỷ tỷ là có chuyện tìm Tôn Nhạc? Sao không nói thẳng?”

Mặt Tam cơ đỏ lên.

Nàng giương mắt cẩn thận đánh giá Tôn Nhạc. Thấy nàng không vui không giận, thật sự là từ ngoài mặt nhìn không ra cảm xúc .

Nàng cắn cắn môi. Sau một lúc lâu do dự, rốt cục lúng ta lúng túng nói:“Là như thế này. Tôn Nhạc ngươi cùng Ngũ công tử quan hệ tốt lắm. Vậy có thể nói với hắn một chút hay không? Làm cho hắn đến Tây viện ngồi một chút?”

Lại là muốn mình dẫn mối.

Tôn Nhạc thầm buồn cười.

Nàng biết, những nữ nhân trong Tây viện này từ sau khi Ngũ công tử về nhà, cả đám đều kích động không thôi, mặt đầy cảnh xuân, cả ngày trang điểm xinh đẹp. Xưa nay dù không có việc gì, các nàng vẫn tìm đủ lý do chạy vào trong sân Ngũ công tử. Nhưng sau khi các nàng thấy hiện tại sân của Ngũ công tử trở nên phòng bị nghiêm ngặt, không dễ được đi vào, lúc này liền đem ánh mắt bỏ vào trên người mình.

Tam cơ thấy Tôn Nhạc chậm chạp không trả lời, nôn nóng nói: “Nếu, nếu công tử không muốn đến Tây viện. Tôn Nhạc ngươi có thể, có thể hay nhắc tới ta với hắn không?”

Một câu cuối cùng, thanh âm của nàng hơi nhỏ, nhưng càng kiên quyết. Xem ra, những lời này mới là trọng điểm.

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hướng Tam cơ đang trông mong mà nhìn chính mình, vẻ mặt chờ mong cùng hi vọng, bỗng nhiên trong lòng đau xót: những nữ nhân này, nếu Ngũ công tử cả đời không để ý tới các nàng, các nàng có phải sẽ sống quãng đời còn lại ở nơi này hay không? Sẽ vẫn chờ đến khi tóc bạc trắng vẫn khát vọng thân ảnh kia đi qua trước phòng của mình?

Nàng lúc này đã biết, nữ nhân trong Tây viện này, phần lớn là do người khác đưa tặng, là nữ tử có vận mệnh đáng thương. Ngũ công tử lúc ấy nhận lấy các nàng, một mặt là không thể cự tuyệt, cũng là đáng thương những nữ nhân này, vì thế ban cho các nàng một chỗ an thân.

Kỳ thật, cho tới bây giờ, cho dù các nàng muốn đi, hoặc muốn hứa hôn, chỉ cần cùng Ngũ công tử nói một câu, Ngũ công tử sẽ không chút chần chừ mà đáp ứng. Nhưng những nữ nhân này cũng không biết là luyến tiếc cuộc sống an ổn trước mắt, hay không nỡ bỏ Ngũ công tử. Cả đám đều chưa bao giờ cầu rời đi. Cho dù Ngũ công tử hỏi qua các nàng vài lần, cũng không có hai người muốn rời đi.

Các nàng biết rõ Ngũ công tử sẽ không tiếp nhận mình, nhưng vẫn là ôm một ít hi vọng, ở trong cuộc sống yên tĩnh an ổn, khát vọng có thể đứng bên cạnh hắn.

Tam cơ khẩn trương nhìn Tôn Nhạc, nhìn thấy nàng thật lâu cũng không nói chuyện, không khỏi lại lo sợ không yên. Nàng nháy mắt, trong mắt sự hi vọng cùng nỗi sợ hãi bị cự tuyệt là rõ ràng, trực tiếp như thế khiến Tôn Nhạc trong lòng mềm nhũn.

Nàng thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Cũng được, ta thay ngươi nói một câu đi.” Nói tới đây, Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: kỳ thật, nói cũng vô ích thôi.

Tam cơ mừng rỡ, hai mắt sáng ngời, tươi cười rạng rỡ nhìn Tôn Nhạc. Nàng vội vàng khẽ chào, khoái hoạt nói: “Cám ơn Tôn Nhạc, cám ơn Tôn Nhạc. Tôn Nhạc, Tam Cơ tỷ tỷ đã sớm biết ngươi thiện tâm, từ cái ngày ngươi vào cửa , ta liền biết ngươi là cô nương tốt thiện lương rồi.”

Tam cơ liên tục khen tặng, Tôn Nhạc cười nhẹ, bày ra giá thức lại luyện tập Thái Cực quyền .

Tôn Nhạc đây là đuổi khách.

Tam cơ vội vàng nói một tiếng từ biệt, nét mặt phơi phới xoay người rời đi.

Tôn Nhạc thật không ngờ, mình thuận miệng đáp ứng, liền mang đến vô tận phiền toái. Hai ngày sau, mỗi ngày đều có mấy cơ thiếp tìm đến nàng nói chuyện phiếm, hoặc tìm nàng khóc kể. Mà Tôn Nhạc vừa đem chuyện Tam cơ nói cùng Ngũ công tử, lại bị hắn nhìn chằm chằm một trận, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu, “Tôn Nhạc, ngươi biết rõ ta căn bản không muốn, vì sao còn muốn nhắc tới việc này? Chẳng lẽ ngươi lo lắng khi ta mười tám tuổi không lấy được nữ nhân?”

Tôn Nhạc nhất thời nghẹn họng, lập tức nàng nặn ra một cái tươi cười, chật vật lui trở về.

Khi Tôn Nhạc đem câu trả lời của Ngũ công tử nói cho Tam cơ thì Tam cơ lên tiếng khóc lớn. Tiếng khóc thét kinh thiên động địa kia, cùng ánh mắt phẫn hận chỉ trích của Tam cơ làm cho Tôn Nhạc một khắc đồng hồ cũng chịu không nổi, thật sự cực kỳ khó chịu, nàng vội vàng giống như chạy trối chết lui về phòng của mình, sau đó không bao giờ để ý tới bất cứ nữ nhân Tây viện khóc cầu nào nữa.

Tuy rằng không để ý tới, nhưng mỗi ngày ra ra vào vào, nhìn về phía ánh mắt khát vọng mà chỉ trích của mấy oán phụ thì Tôn Nhạc cũng chiu không nổi nữa, lần đầu tiên trong đời nàng khát vọng Ngũ công tử lên đường như vậy.

Kỳ thật cũng không cần Tôn Nhạc phải sốt ruột, Ngũ công tử vốn không thích mấy hoạt động xã giao này, mà Cơ thành chủ xuất phát từ suy tính nào đó, luôn động một chút là gọi hắn tiến đến đãi khách. Như thế qua bảy ngày, Ngũ công tử đã không thể nhịn được nữa, vì thế hắn thông tri Tôn Nhạc, nói là chuẩn bị lên đường. Cũng không biết hắn cùng với Cơ thành chủ nói cái gì đó, Cơ thành chủ thực sảng khoái liền đồng ý cho hắn khởi hành.

Đội ngũ của Ngũ công tử lần này ra ngoài, xe ngựa chỉ có bốn cỗ, trong đó cỗ xe thứ ba là Cơ Lạc.

Mà đội ngũ cỡi lừa lại kéo khá dài, năm mươi kiếm khách do vương hầu các quốc gia ban cho, hơn nữa thêm người thanh niên Đại Kiếm Sư kia, trong đoàn người chậm rãi di chuyển có một phen sát khí lạnh lùng.

Một ngày này rời đi, Tôn Nhạc là lặng lẽ chuồn ra ngoài, nàng có điểm sợ hãi nhìn đến ánh mắt thê lương bi thương của chúng nữ Tây viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.