Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 116: Tin tức của Nhược nhi



Tề vương sau khi hỏi vài câu về việc chinh chiến, hai tay hợp lại, cười nói: “Khiêu vũ !”

Trong điện vũ nữ vốn đang nhảy, chuông nhạc vang lến, hắn vừa kêu một tiếng khiêu vũ này ra, chừng ba mươi thiếu nữ vận cung trang lắc mông , từ cửa hông nhảy múa tiến ra.

Những cô gái đó người người diện mạo xinh đẹp thanh lệ, đều là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một. Các nàng mặc trang phục các quốc gia, khi khiêu vũ thì mị nhãn bay tứ tung, vừa nhảy, vừa hướng chúng hiền sĩ tới gần.

Tề vương cười ha ha, hắn hướng về phía mọi người nói: “Chư vị, đây đều là tiểu mỹ nhân các quốc gia ngàm dặm chọn một, đều là tấm thân xử nữ, ha ha, những mỹ nhân này sớm đã qua dạy dỗ, mỗi người đều tinh thông thuật phòng the. Các vị cứ việc chọn lựa. Ha ha ha.”

Trong tiếng cười to của Tề vương, chúng nam nhân hớn hở ra mặt, Trĩ tài nữ vẻ mặt nhìn quen lắm rồi, nhưng Ngũ công tử lại bắt đầu đổ mồ hôi. Tề vương cũng hiểu Ngũ công tử, hắn đưa mắt nhìn, âm thầm lắc lắc đầu, cười nói: “Thúc tử nếu không khoẻ, có thể lui ra trước.”

Ngũ công tử lên tiếng đáp lời đứng lên, chắp tay trước ngực nói :“Vâng”

Hắn bộ dạng phục tùng liễm mục, cũng không nhìn chúng nữ một cái, mang theo Tôn Nhạc cùng Trần Lập liền xoay người rời đi.

Chúng mỹ nhân từ lúc tiến vào trong điện, xoát xoát đều bị Ngũ công tử hấp dẫn, đôi mắt đẹp thường thường liếc về phía Ngũ công tử, chỉ hy vọng ông trời thương tiếc, có thể ột vị công tử như vậy nhìn trúng mình. Nào biết đâu rằng, chính yến còn chưa bắt đầu, hắn đã lui ra. Trong thời gian ngắn, chúng nữ đều có điểm u oán.

Tài nữ như có gì suy nghĩ nhìn bóng dáng Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc. Thật lâu cũng không dời ánh mắt.

Công tử vừa đi ra khỏi đại điện hội hiền, liền thở ra một hơi thật dài, lắc đầu nói: “Cùng người giao tiếp thật đúng là mệt.”

Hắn hướng Tôn Nhạc, cau mày nói: ” Trĩ tài nữ kia đối với ngươi thật là chú ý cũng không biết vì sao?”

Tôn Nhạc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

Ngũ công sau một lúc lâu trầm tư, thở dài một tiếng nói: “Đi đi!”

Xe ngựa lái vào giữa ngã tư đường. Gió thổi qua, những ngọn lửa giữa phố liền hừng hực rung động. Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Phong ba nổi lên rồi!”

Mấy lần yến hội kế tiếp, Tôn Nhạc đều không có tham gia, nàng lúc này cảm thấy, Ngũ công tử cũng không phải cần mình như vậy, nàng cũng không muốn lại gặp Trĩ tài nữ, lại trở thành trọng điểm bị mọi người chú ý, liền chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày, khiến ọi người vốn không lưu bao nhiêu ấn tượng với mình hoàn toàn quên sạch.

Ngày mai sẽ là ngày làm lễ tại Tắc Hạ cung.

Tôn Nhạc một mình đi dạo ở trong hoa viên, bây giờ là thời khắc xuân hạ tương giao, lá cây sum xuê, gió phương nam thổi khiến toàn thân mát mẻ.

Hoa viên không lớn, thỉnh thoảng có người hầu lui tới, bất quá các nàng xa xa nhìn đến Tôn Nhạc, cũng là sau khi vội vàng thi lễ liền tránh ra. Tôn Nhạc tuy rằng danh không nổi tiếng không vang, bất quá những người này cũng biết địa vị nàng ở trong cảm nhận của Ngũ công tử.

Tôn Nhạc đi tới đi tới, nghe được một trận tiếng cười duyên truyền đến. Nàng thoạt đầu còn tưởng rằng là Cơ Lạc, lập tức nhớ lại Cơ Lạc hai ngày trước đã bị người của bổn gia mang đi.

Tôn Nhạc chán đến chết sau khi dạo qua một vòng trong hoa viên, bước đi hướng ngã tư đường. Lâm thành theo ngày hành lễ Tắc Hạ cung tới gần, hôm nay náo nhiệt ồn ào náo động cực kỳ, ngay cả đám cô gái trong khuê phòng đều chạy ra, Tôn Nhạc đi ở ngã tư đường, thỉnh thoảng có thể nghe được từng đợt tiếng cười vui cùng đánh chửi.

Nhìn một ít cô gái diễm lệ như hoa, Tôn Nhạc đột nhiên cảm giác được, chính mình coi như vẫn ngăn cách với thế nhân bên ngoài .

Tôn Nhạc đi dạo một hồi, ngẩng đầu nhìn đến trong một nhà đánh cờ tụ tập đông đảo hiền sĩ, cực kỳ náo nhiệt, liền bước đi vào bên trong.

Cờ quán lấy bình phong ngăn cách, ngăn thành hơn mười sương phòng lớn nhỏ. Ở giữa sương phòng lớn nhất, hai kỳ thủ đang chơi cờ, mà bên cạnh bọn họ, là đẩy một vòng người chen chúc đang xem cuộc chiến.

Tôn Nhạc vòng vo một hồi, chậm rãi đi vào trong một sương phòng trống, sương phòng này ở bên trái căn thứ ba, bình phong nó đặc biệt thấp bé, chỉ tới đầu gối người ta, bất luận kẻ nào liếc mắt một cái đều có thể nhìn đến mấy chồng sách dạy đánh cờ.

Tôn Nhạc đến gần nhìn, lập tức hiểu được, mấy chồng sách này là một đống tàn phổ thượng cổ, hai quân cờ đen trắng chém giết mà lại tương sinh, khó hoà giải, rõ ràng đã xâm nhập vào trong đối phương, lại tứ phía không còn đường có thể đi, không có quân cờ nào có thể xuống. Tàn phổ này lúc ấy đại danh đỉnh đỉnh, rất nhiều cờ quán đều thích mang nó lên cùng thế nhân ngâm nga thưởng thức.

Tôn Nhạc đã sớm nghe nói qua tàn phổ này, nhưng vẫn chưa xem kỹ. Nàng đối với cờ vây chính là chỉ hiểu sơ da lông, xem cũng không ra trò trống gì. Tuy rằng xem không ra, nàng vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn, vừa xem xét, vừa cảm giác phần náo nhiệt này.

Đang lúc nàng xem không chuyển mắt, một thanh âm từ phía sau nàng truyền đến, “Cô nương xem thật tình như thế, có thể có kiến giải gì chăng?” Trong khi nói chuyện, một thanh niên xoay người đi đến trước mặt nàng.

Thanh niên này cao lớn cường tráng, có hương vị của kiếm khách, lại đội trúc quan. Khuôn mặt hắn hình chữ điền, mày rậm mắt to, ánh mắt thập phần có thần.

Tôn Nhạc liếc thanh niên một cái, chỉ là liếc nhìn, nàng liền phát hiện ngón trỏ cùng ngón cái của thanh niên này kết mấy vết chai rất dày, hiển nhiên quả thật là kiếm khách.

Tôn Nhạc nhíu lông mày, nhẹ giọng trả lời: “Không có kiến giải, chính là nhìn xem mà thôi.”

“Vậy a?” Thanh niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng: ,“Tôn Nhạc là người thông minh như thế, cũng không có giải thích sao?”

Hắn nhận biết ta!

Nhạc trong lòng sợ hãi cả kinh.

Nàng ngẩng đầu đánh giá người tới, thanh niên ở trong sự đánh giá của nàng, ánh mắt không nhường chút nào sáng ngời tương đối cùng nàng.

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ nhếch, hỏi: “Tôn giá là ai?”(Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)

Thanh niên cười nói: “Người qua đường.” Thấy Tôn Nhạc nhíu mày, hắn còn nói thêm: “Cô nương là khó hiểu, vì sao ta kêu tên cô nương lên?”

Chuyện này còn phải nói? Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Thanh niên sáng ngời có thần nhìn nàng, từ từ nói: “Vừa rồi ở ngã tư đường, ta đã nhận ra cô nương, sở dĩ ở trong này, thực ra là theo đuôi cô nương mà đến. Cô nương có muốn tới nơi yên lặng, nghe ta nói rõ?”

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ cong, ung dung nói: “Ta và ngươi mới quen biết, ta há lại vì một lời của ngươi mà đi theo?”

Thanh niên nghe vậy, cười lên ha hả.

Tiếng cười to của hắn thập phần vang dội, dẫn tới mọi người ghé mắt. Thanh niên vội vàng thu lại thanh âm , cười nói: “Hắn quả nhiên nói không sai, cô nương nhìn thì bình thường, kì thực tâm lý phòng bị rất nặng, tâm tư lại cẩn thận.”

Tôn Nhạc vẫn lẳng lặng nhìn hắn như cũ, chờ thanh niên nói tiếp.

Chống lại đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tôn Nhạc, thanh niên không khỏi ho khan hai tiếng. Hắn cười khổ nói: “Cô nương ngẫm lại xem, trên đời này người hiểu cô nương như thế có mấy người?”

Tôn Nhạc vẫn nhìn hắn như cũ.

Mắt của nàng cực kỳ bình tĩnh, thấy thế, lại làm cho thanh niên cảm thấy chật vật hai phần. Hắn nhịn không được sờ sờ đầu, thở dài: “Tốt thôi, người nọ muốn sau khi ta gặp cô nương, cùng cô nương nói một câu: cũng không biết lúc ngươi trở về, thịt muối có thối chưa?”

Nhược nhi?

Nhược nhi!

Tôn Nhạc kinh hãi!

Đôi mắt nàng tức thì mở thật lớn, vẻ mặt khiếp sợ vui mừng nhìn thanh niên trước mắt, cúi đầu , vội vàng hỏi: “Hắn ở đâu?” Thấy thanh niên không đáp, nàng tiến lên từng bước, lại hỏi: ” Người nói lời này đang làm gì?”

Tôn Nhạc vẫn cực kỳ bình tĩnh, lúc này lại kích động hưng phấn không thôi. Thanh niên nhìn Tôn Nhạc thay đổi thái độ, hai gò má xúc động đến đỏ bừng, hai mắt sáng lên, đắc ý cười, nói: “Thì ra Tôn Nhạc cô nương cũng không phải người làm từ băng. Nếu cô nương đã biết tục danh của hắn, sao không đi theo ta?”

Dứt lời, thanh niên giương ống tay áo lên, dẫn đầu đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.