Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 117: Lần gặp lại kinh hãi



Tôn Nhạc cất bước đi theo.

Trong nội tâm nàng cực kỳ kích động, đột nhiên nghe được tin tức của Nhược Nhi khiến nàng hưng phấn đến trong lòng bang bang nhảy rộn, cả người đều giống như trở nên nhẹ nhõm, bước chân càng thêm khẩn cấp.

Chỗ thanh niên kia đi, là một tửu lâu. Tửu lâu này nằm bên trái cách cờ quán trăm mét, bên cạnh một căn phòng đá, toàn bộ tửu lâu này làm bằng gỗ khiến tiểu lâu có vẻ đặc biệt tú nhã.

LúcTôn Nhạc đi vào đại sảnh dưới lầu trống rỗng có vẻ rất lạnh lẽo, nàng không khỏi ngẩn ra.

Thanh niên kia đang cất bước đi lên thang lầu, nhìn thấy Tôn Nhạc chần chờ, vội nói : “Tửu lâu này sớm được ta bao trọn, người ngươi muốn gặp ở ngay trên lầu.”

Nhược nhi ở ngay trên lầu?

Trái tim Tôn Nhạc bang bang nhảy kịch liệt, trong thời gian ngắn, ngay cả ánh mắt nàng đều có điểm ươn ướt. Nàng tựa hồ nhìn đến tiểu tử kia hướng chính mình vẫy tay, kêu tỷ tỷ.

Tôn Nhạc nén lại tâm tình kích thích, cước bộ nhanh hơn đuổi theo.

Tôn Nhạc vừa lên lầu, liền khẩn cấp nhằm phía thanh niên kia bước tới, cúi đầu, vội vàng hỏi: “Hắn ở đâu?” Thanh âm nàng ất thấp, tựa hồ như sợ đánh thức cái gì.

Thanh niên cước bộ ngừng lại, quay đầu nhìn. Hắn còn chưa có quay đầu. Tiếng một nữ tử đã từ phía sau Tôn Nhạc truyền đến.“Tôn Nhạc cô nương. Ngưỡng mộ đã lâu!”

Thanh âm này vừa truyền ra. Tôn Nhạc toàn thân rùng mình!

Trái tim nhảy cực kỳ nhanh, cõi lòng đầy chờ mong cùng khẩn trương cũng trầm xuống!

Tôn Nhạc chậm rãi quay đầu lại.

Đứng ở sau lưng nàng là một cô nương xinh đẹp mười mấy tuổi. Cô nương có một đôi mắt to long lanh nước, mày rậm hình kiếm , môi dày đỏ mọng, dáng người cao thon đầy đặn.

Nàng có điểm quen mặt!

Đúng rồi, nàng là một trong các tỳ nữ vẫn đi theo bên người Trĩ tài nữ!

Tỳ nữ này hai tay ôm ngực, như một người nam nhân liếc xéo Tôn Nhạc, khóe miệng cong lên cười trào phúng.

Tim Tôn Nhạc chìm đến đáy cốc!

Quả nhiên, nàng là không mang ý tốt mà đến!

Vốn là, Tôn Nhạc là người cực kỳ bình tĩnh, nếu thanh niên kia không nói ra sự tình chỉ có nàng cùng Nhược nhi mới biết, nàng vạn lần sẽ không khinh suất tùy ý như thế theo tới đây.

Việc đã đến nước này, hối hận đã muộn, cẩn thận ứng đối, bình tĩnh xử lý mới là ý hay .

Tôn Nhạc nhanh chóng làm ình khôi phục tâm như chỉ thủy.

Gợn sóng trong ánh mắt nàng chỉ là một cái thoáng qua, lại khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đánh giá người thiếu nữ trước mặt này, Tôn Nhạc quay đầu nhìn về thanh niên dẫn mình tiến đến kia, lạnh lùng nói: “Lén lút làm việc sau lưng chủ, chính là chuyện đại kị! Các ngươi nếu quen biết với Nhược nhi, cũng biết hắn cùng ta là loại quan hệ nào?”

Nàng nói tới đây, cằm hơi nhấc, có vẻ khí thế hơn.

Tỳ nữ cao gầy từ trong mũi ra một tiếng hừ nhẹ, nàng hướng Tôn Nhạc đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, cười lạnh nói: “Ta nếu dám gọi ngươi tới, thì đã suy nghĩ kỹ hết thảy!”

Nàng vừa nói lời này ra, Tôn Nhạc thầm kêu không tốt: quả nhiên, hôm nay không ổn rồi.

Hai mắt tỳ nữ cao gầy còn đang đánh giá Tôn Nhạc, nàng cố ý dừng lại trước ngực phẳng lỳ của Tôn Nhạc một lát, lắc đầu nghi hoặc nói: “Ta thật sự là không rõ, nữ nhân không hề có tướng mạo như ngươi vậy, làm sao đáng giá hắn để ý như thế!”

Tỳ nữ cao gầy vừa nói, vừa chậm rãi rút trường kiếm trên lưng ra, mũi kiếm chỉ hướng Tôn Nhạc. Nàng vốn cách Tôn Nhạc cực kỳ gần, kiếm này vừa giương lên, cơ hồ là thẳng tắp chỉ kém vài tấc là đâm vào con mắt Tôn Nhạc.

Tỳ nữ cao gầy tựa hồ muốn nhìn đến biểu tình thất kinh của Tôn Nhạc, nàng vừa chậm rãi di động trường kiếm, vừa nghiêng đầu đánh giá Tôn Nhạc, cười lạnh nói: ” Không ngờ nữ nhân bình thường như thế, lại làm tiểu thư nhà ta đối với ngươi nhớ mãi không quên, còn muốn quen biết ngươi một chút. Hừ, cái gì thông minh tuyệt đỉnh, cái gì tài học bất phàm, chẳng phải ta dùng một kiếm là đơn giản gỡ được đầu ngươi xuống sao?”

Tôn Nhạc tâm như điện chuyển, nàng vào lúc tỳ nữ cao gầy nói chuyện, hết sức suy nghĩ đã rõ ràng rất nhiều chuyện. Đồng thời, nàng cũng cảm giác được, tỳ nữ trước mắt này mặc dù đối với mình rất có sát ý, lại tựa hồ như cũng không nghĩ lập tức lấy tánh mạng mình đi, nàng như mèo bắt được chuột, không thể chờ đợi được mà muốn trêu chọc một phen.

Khi mũi kiếm của tỳ nữ cao gầy chĩa tới, Tôn Nhạc vội vàng giơ cái cằm lên, tránh được thế kiếm của nàng, rất kỳ quái, Tôn Nhạc phát hiện mình bây giờ tâm phẳng lặng như mặt nước, rất bình tĩnh, rất thong dong, cứ như không cảm thấy sợ hãi.

Nàng khẽ ngẩng đầu, hai mắt chằm chằm nhìn hướng tỳ nữ cao gầy, đột nhiên cười nói: “Trĩ tài nữ danh khắp thiên hạ, không biết khuynh đảo bao nhiều đàn ông trong thiên hạ, thì ra nàng lại yêu Nhược nhi so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi ? Hì hì, không tệ, rất không tệ, Nhược nhi của ta thật bản lãnh nha, rõ ràng đem Trĩ tài nữ mê đến thần hồn điên đảo, mê đến liều lĩnh đi diệt trừ bất kỳ một nữ nhân nào có uy hiếp tới nàng! Thật thú vị!”

“Câm miệng!”

Tỳ nữ cao gầy gầm lên!

Nàng trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, tức giận đến hai gò má đỏ bừng, bộ ngực phập phồng không ngừng, “Ngươi nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi hiểu được cái gì? Tiểu thư nhà ta chính là người tựa thiên tiên, nàng mới khinh thường ra tay với nữ nhân như ngươi! Hừ, chỉ là ta thật sự không quen nhìn, người như ngươi vậy có cái gì đáng giá khiến tiểu thư nhà ta khó xử thương tâm ? Hôm nay lấy đi đầu của ngươi, nàng sẽ không tiếp tục phiền não!”

Thì ra tỳ nữ này nhằm vào mình cũng không phải chủ ý của Trĩ tài nữ. Nhược nhi a Nhược nhi, đệ bây giờ rốt cuộc là thân phận gì, thậm chí ngay cả Trĩ tài nữ cũng để bụng như vậy? Xem ra, người nàng trước mặt tán dương ta chính là ngươi, trách không được Trĩ tài nữ chú ý ta như thế.

Tôn Nhạc khóe miệng giật giật, đợi đến tiếng hét phẫn nộ của tỳ nữ cao gầy dừng lại, nàng vừa cười hì hì nói: “Không tệ, không tệ, giết ta, tiểu thư nhà ngươi bây giờ sẽ không có phiền não bất quá ngưoi nghĩ Nhược nhi nhất định sẽ bỏ qua à? Hắn nhất định sẽ tinh tế truy cứu nguyên nhân cái chết của ta. Đúng rồi, khi ngươi mời ta đi thì trong cờ quán cũng không ít người, các ngươi muốn cùng nhau đi diệt khẩu hay không? Nếu như không đi, chỉ sợ cuối cùng có một ngày sự tình bại lộ. Tới lúc đó, tiểu thư nhà ngươi cùng Nhược nhi hài tử cũng sinh, mỹ mạo của nàng cũng tàn phai. Lại không biết nàng phải làm sao đối mặt phu quân giận chó đánh mèo cùng oán hận?”

Tỳ nữ cao gầy nghe vậy khẽ giật mình!

Thanh niên mặt chứ điền đứng ở sau lưng Tôn Nhạc cũng khẽ giật mình.

Hai người nhìn lẫn nhau, mặt hiện lên vẻ chần chờ. Cùng lúc đó, mũi kiếm tỳ nữ cao gầy chỉ hướng Tôn Nhạc cũng nghiêng một cái.

Thời cơ khó có!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình Tôn Nhạc nhoáng một cái, hai chân bất động, thân hình như dương liễu trong gió thổi nhoáng lên một cái! Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, khi nhìn rõ lại thì bóng dáng Tôn Nhạc trước mắt đã mất đi!

Lại nhìn kỹ, Tôn Nhạc đã xuất hiện bến cửa sổ chéo phía hai người!

Hai người tuyệt đối không nghĩ tới, Tôn Nhạc lại có thân thủ như thế!

Bất quá bọn hắn cùng Tôn Nhạc bất đồng, hai người này đều là cao thủ đẹ nhất thân kinh bách chiến. Hiện Tôn Nhạc vừa thoát đi, cước bộ đồng thời xê dịch, trong tiếng quát chói tai, song kiếm đồng thời công kích, mũi kiếm theo tiếng thổi mạnh gió gào thét, một kiếm chỉ huyệt Thái Dương Tôn Nhạc, một kiếm khác chỉ hướng bụng nàng ~!

Hai kiếm cùng xuất , nhanh như thiểm điện! Mà chỗ công đều là chỗ Tôn Nhạc sơ hở!

Tôn Nhạc làm gì có kinh nghiệm giang hồ? Hai người này phản ứng chu đáo chặt chẽ mà nhanh chóng như thế, làm cho lòng nàng cả kinh, nàng vội vàng lui về phía sau, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, trong nguy hiểm tránh được thế công hai kiếm.

Tuy tránh được hai kiếm này, nhưng không cách nào khống chế cơ thể, chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra quyết sách có lợi nhất. Ngay sau đó hai người đồng thời liên thanh hô quát, một kiếm thẳng hướng cổ họng nàng, một kiếm thẳng đến đầu gối của nàng. Hai kiếm này hoàn toàn phong kín đường đi của nàng, đồng thời, kiếm chiêu cực kỳ âm độc, hơn nữa còn nhanh như thiểm điện. Trong nháy mắt này, Tôn Nhạc tâm như điện chuyển, hiện lên năm sáu loại biện pháp tránh né, lại phát hiện thân thể của mình không nghe sai sử, căn bản là làm không được!

Ngay một khắc hai kiếm nhất tề xông đến, Tôn Nhạc chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, đột nhiên, một tiếng hét lớn như sấm nổ từ thang lầu truyền đến, “Bọn ngươi thật to gan!”, theo sát tiếng hét lớn, là hai tiếng xé gió.

Phá không gào thét mà đến, tới cũng nhanh mà còn rất mạnh. Hai kiếm vừa mới đụng đến làn da Tôn Nhạc, hai đồ vật mang theo một cổ đại lực đã nhất tề đụng trúng thân kiếm!

Thân kiếm hai người nặng nề rung động, chuôi kiếm rời tay.

Đồng thời, hai người lui ra phía sau một bước, nhất tề oa một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.

Một người bước dài xông lên, như làn gió xoáy đến trước mặt Tôn Nhạc. Hai tay của hắn duỗi ra, chăm chú ôm eo Tôn Nhạc, vội vàng kêu lên:“Sao rồi, tỷ tỷ, tỷ có sao không? Có bị thương ở đâu không?”Tôn Nhạc tìm được đường sống trong chỗ chết, ngừơi còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền rơi vào rồi trong một lồng ngực rộng lớn. Nàng ngốc vù vù mở to mắt, nhìn chằm chằm thanh niên nam tử trước mặt xem trên xem dưới mình, thỉnh thoảng kiểm tra tay chân, vẻ mặt lo âu, giương cái miệng nhỏ nhắn nửa ngày nói không ra lời.

Người nam nhân trước mắt này, bộ dạng thoạt nhìn ước chừng mười lăm nười sáu tuổi, thân hình cao gầy, khuôn mặt hình chữ nhật, làn da màu đồng, hai mắt như điện, bộ dạng hắn thực tuấn lãng, không đúng, dùng tuấn lãng hình dung căn bản không đủ. Bất luận kẻ nào nhìn đến người nam nhân này, trước tiên bị hai mắt của hắn định trụ. Ánh mắt của hắn rất sáng chói rất sâu, giống nhau một cái động tối, có thể khiến cho bất cứ người nào nhìn đến hắn đều quên diện mạo của hắn, chỉ nhớ kỹ đôi mắt mười phần uy hiếp này. Tôn Nhạc ngốc vù vù nhìn hắn, nhìn lông tơ mềm mượt quanh môi hắn, nhìn mày kiếm đen dày của hắn, không rõvô tình hay cố ý, nàng tránh ánh mắt của hắn. Nhìn nhìn, Tôn Nhạc đổ rút một hơi, lắp bắp kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi chính là Nhược nhi? Ngươi, ngươi lại là ~ Nhược nhi!” Nàng thật sự rất hoảng hồn rồi, ngay cả nói cũng nói không nên lời. Cả người đều mất đi sự bình tĩnh thong dong xưa nay, giương cái miệng nhỏ nhắn bộ dạng thập phần ngu đần. Thanh niên lúc này đã kiểm tra xong tứ chi thân thể nàng, hắn sau khi ngẩng đầu nhìn đến biểu tình ngốc ngu si kia của Tôn Nhạc, ha ha cười. Cười cười, hắn hướng Tôn Nhạc chớp chớp mắt phải, cười híp mắt nói: “Đúng vậy a, ta chính là Nhược nhi, tỷ tỷ, ta tới đón tỷ! Nhược nhi của tỷ tới đón tỷ!” Tôn Nhạc nghe vậy, khóe miệng liên tục giật giật vài cái. Thanh niên thấy vậy nhíu mày. Hắn vừa chau mày, một cỗ sát khí lạnh lùng liền hừng hực dâng lên trong phòng. Tựa hồ trong nháy mắt này, ngay cả không khí cũng lạnh đi vài độ. Tôn Nhạc vội vàng rũ mắt xuống, cúi đầu. Thanh niên cảm thấy được Tôn Nhạc không thoải mái, lập tức lại ha ha cười, hắn mặt mày hớn hở đánh giá Tôn Nhạc, một bàn tay vòng quanh eo thon của nàng như trước, nhìn chằm chằm mặt của nàng, khoái hoạt nói: “Tỷ tỷ, tỷ quả nhiên không xấu. Hì hì, Nhược nhi tới đón tỷ, đến cưới tỷ đây, tỷ tỷ, tỷ có cao hứng hay không?” Hắn thật sự là Nhược nhi! Tôn Nhạc thầm nghĩ: hắn thật sự thật là Nhược nhi! Là Nhược nhi của ta. Tôn Nhạc chớp mắt mấy cái, đánh giá nam nhân trước mặt mười phần uy sát, tuấn lãng bất phàm, giơ tay nhấc chân liền có loại khí phách cùng uy nghiêm này, khóc không ra nước mắt: Nhược nhi của ta nha, tại sao nháy mắt liền biến thành cái dạng này rồi? Này, này, đây cũng không phải là Nhược nhi trong tưởng tượng của ta nha! Nhược nhi của ta rõ ràng nho nhỏ, đối với ta cực kỳ ỷ lại, là một nam hài tử bình thường ! Hắn làm sao có thể biến thành bộ dáng này? Này, này, có thể đổi một người khác không? Nhược nhi nhíu mày nhìn bộ dạng Tôn Nhạc mặt ủ mày chau, hơi hơi quay đầu, thấp giọng hướng phía sau hỏi: “Thất lão, ngươi nói tỷ tỷ của ta có phải nhìn thấy ta trưởng thành, vui mừng đến choáng váng hay không.Tại sao nàng cười lại giống như là khóc?”

Hắn vừa nói lời này ra, khóe miệng mấy người đứng ở phía sau hắn đồng thời giật giật: người ta rõ ràng là muốn khóc mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.