Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 16: Cất nhà trên núi



Tôn Nhạc thấy Nhược nhi ngủ rất say, liền đem hắn cẩn thận đặt ở trên mặt đất, xoay người đi vào phòng cỏ tranh.

Phòng cỏ tranh rất nhỏ, ước chừng chỉ hơn mười mét vuông.

Trong phòng cỏ tranh trừ bỏ một cái hố đất, trên hố đặt một cái giường phía trên có chiếu cỏ, gần bên hông cửa bày mất cái nồi cùng bát đũa ra thì cũng không có gì khác.

Tôn Nhạc khẽ thở ra một hơi: Tàm tạm, còn có thể nấu ăn, cũng có giường ngủ.

Nàng đi trở về bên người Nhược nhi, nhìn trên mặt hắn vẫn cón ngấn nước mắt,đang nặng nề ngủ, có ý muốn đem hắn đưa về trên giường, nhưng mà khí lực của nàng thật sự quá nhỏ, căn bản là ôm hắn không nổi.

Quên đi! Vẫn là tìm cách vì hắn làm chút gì ăn a.

Nàng ngẩng đầu nhìn núi non cây cối mọc thành bụi, có chút lo lắng mà nghĩ: cũng không biết trên núi này có dã thú không? Nhược nhi ở nơi này thật sự không an toàn nha. Cũng không biết phòng cỏ tranh này là ai dựng lên cho hắn, chẳng lẽ lúc người nọ làm không nghĩ tới điểm này?

Đến khi Nhược nhi từ trong mơ ngủ thanh tỉnh, ánh mắt còn không có mở, liền nghe đến một trận hương thơm thịt cá.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn cái thân ảnh cách đó không xa bận rộn đi qua đi lại.

Tôn Nhạc nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng động lục cà lục cục, biết Nhược nhi đã tỉnh nàng cũng không quay đầu lại nói: “Đã tỉnh a? Đồ ăn đều chuẩn bị đầy đủ rồi, cơm chính là củ từ, đồ ăn chính là canh cá, hì hì, ta vừa rồi ở bên kia thấy được một ít cây đậu, đến sang năm chúng ta có thể có rất nhiều đậu ăn.”

Nàng nói tới đây, thấy phía sau vẫn không có phản ứng, không khỏi xoay đầu lại.

Vừa quay đầu nàng mới phát hiện Nhược nhi xoay lưng về hướng nàng. Thân mình khom thành hình con tôm, từ phía sau có thể nhìn đến lỗ tai nhỏ dính đầy bùn đất kia đỏ bừng.

A ha tiểu tử này vừa rồi khóc lớn một hồi hiện tại cũng biết thẹn thùng!

Tôn Nhạc trong lòng vui vẻ bất quá nàng cũng không dám đi khơi mào lửa giận của Nhược nhi. Quay đầu lại nàng nhịn cười thổi lửa còn nói thêm: “Nhược nhi nơi này không ổn, vừa rồi lúc ta đánh cá thấy được một đôi mắt xanh lục nhạt. Cũng không biết là có sói hay là chó hoang dù sao ở lại sẽ cũng rất không an toàn. Cơm nước xong chúng ta sẽ đem nồi bát quay lại chỗ ngươi ở trước đây, nơi này không thể ở lâu!”

Tôn Nhạc nói trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột)!

Nàng vừa nói xong Nhược nhi ở phía sau thầm thì: “Ta thích ở chỗ này!”Giọng nói của hắn cũng rất kiên quyết.

Tôn Nhạc không khỏi có điểm nhức đầu. Tuy rằng giao thiệp cùng tiểu tử này còn chưa nhiều bất quá nàng rất rõ tiểu tử này rất cố chấp quyết theo ý mình.

Nàng thở dài, có chút tức giận nói: “Nhược nhi có thể có nghe qua một câu: quân tử sao không nhịn được việc nhỏ? Nói cách khác, làm một đại nam nhân, biết rõ chuyện nguy hiểm thì không thể làm, đó là lấy sinh mệnh chính mình ra đùa giỡn! Mạng cũng không có, còn nói gì về sau, còn nói gì kiến công lập nghiệp hả?”

Sau khi nàng nói ra một câu này, phía sau thật lâu không ai hé răng.

Tôn Nhạc cười cười, biết hắn có chút dao động rồi, liền chuyên tâm đốt lửa. Vừa nhóm lửa, nàng vừa nhìn ngọn lửa mà xuất thần: trong thế giới này, cũng không biết người nghèo có cơ hội kiến công lập nghiệp trở nên nổi bật hay không? Lời nói của ta có lẽ vô dụng đối với người khác, đối với tiểu hài Nhược nhitử luôn đánh giá mình rất cao này nhất định là có tác dụng .

Lúc này, canh cá trong nồi nấu đã muốn sôi sùng sục rồi, Tôn Nhạc vội vàng đem rơm rạ che ngọn lửa lại, xuất ra cái bát đã rửa sạch sẽ múc canh cá ra rồi đem củ từ cũng từ trong đống lửa xuất ra. Sau khi lột vỏ, Tôn Nhạc một tay bưng canh cá, một bên cầm củ từ đi tới trước mặt Nhược nhi.

Nàng đem hai bát để trước người Nhược nhi, ngồi xổm trước mặt hắn cười nói: “Nhược nhi, ăn cơm đi ăn no cơm mới có khí lực nha”

Nhược nhi liếc nàng một cái, vươn tay cầm lấy củ từ chậm rãi gặm.

Gặm vài ngụm củ từ, hắn lại uống một ngụm canh cá, dần dần, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lang thôn hổ yết.

Tôn Nhạc yên lòng, nàng xoay người đi hướng phòng cỏ tranh, bắt đầu cuộn chiếu cỏ lại, đem đồ đạc gì đó nhất nhất trói lại cất, xong chuẩn bị chuyển nhà.

.

Nhược nhi vừa ăn, vừa nhìn nàng vài lần. Một lát sau, thanh âm hắn nhỏ như tiếng muỗi bay nói: “Thôn kia cách ngươi xa”

Thanh âm của hắn rất nhỏ, cũng có chút mơ hồ không rõ, bất quá Tôn Nhạc vẫn là nghe hết.

Nàng đầu tiên là cười cười, dọn dẹp một chút, nàng bỗng nhiên hiểu ý tứ trong những lời này của Nhược nhi: thôn kia cách nàng quá xa, cho nên hắn nhờ người ta ở trong này xây một cái phòng cỏ tranh, bởi vì nơi này gần nàng nhất!

Nàng hiểu được điểm này, không khỏi trong mũi thấy cay cay! Nàng vẫn biết Nhược nhi đối với nàng có loại tính ỷ lại kỳ quái, nhưng mà thật không ngờ tính ỷ lại của hắn lại lớn như vậy!

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ cong, thầm suy nghĩ: loại cảm giác này thật sự tốt lắm, rất tốt! Được người ta coi trọng, được người ta tưởng nhớ, cảm giác bị người khác ỷ lại, tại sao lại cho người ta hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy?

Nàng kiếp trước là cô nhi, tính cách cũng có chút cô độc, vẫn là thui thủi một mình, cho tới hôm nay cảm nhận được loại cảm giác này, lập tức mắt cũng đỏ lên.

Nàng cúi đầu, thẳng đến đem chiếu cỏ cuộn một đoàn, đem đồ vật gì đó cũng thu thập xong, mới cúi đầu nói: “Gia gia của ngươi đã nói với chủ tử của ta, ta về sau có thể quang minh chính đại tới thăm ngươi cho dù ở xa một ít cũng không sao.”

Sau khi lời của nàng nói ra, Nhược nhi cũng không trả lời, chính là tiếng ăn canh vang hơi lớn

Chờ nhược nhi uống xong canh cá, lúc hắn cầm lấy củ từ cuối cùng cắn, Tôn Nhạc liền đem hai cái chén cuối cùng tẩy sạch. Vừa rồi nàng đã bện hai cái giỏ mây, cầm chén a muối a để xuống trong rổ, còn có một trợ thủ đắc lực, ra hiệu Nhược nhi cầm chiếu, hai người liền hướng trên sườn núi đi đến.

Dưới sườn núi là một đường núi nho nhỏ cỏ mọc thành bụi, hai người một trước một sau đi trong sơn đạo.

Nhược nhi cúi đầu đi phía trước, đi được một hồi, hắn bỗng nhiên nói:“Ma lem, ngươi so với lần trước đẹp lên chút rồi.”

“Hả? Thật sao?”

Tôn Nhạc kinh hỉ hỏi lại.

Nhược nhi không để ý tới nàng.

Tôn Nhạc lập tức cười toe tóet, chính nàng mặc dù có cảm giác, nhưng là trong tiềm thức luôn luôn có chút lo lắng đây chỉ là cảm giác của mình. Hiện tại thấy Nhược nhi nói như thế, lòng của nàng nhất thời bay bổng lên, đi đường cũng nhẹ nhàng phiêu phiêu , giống như muốn đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió).

Nhược nhi nghe được Tôn Nhạc phía sau thỉnh thoảng truyền đến thanh âm cười ngây ngô, trong lòng cũng rất cao hứng. Bất tri bất giác, gương mặt tối tăm mà hắn vẫn triển nãy giờ, nghe được nàng còn đang ngây ngô cười, Nhược nhi hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi không cần cao hứng thành như vậy, cho dù ngươi sau khi lớn lên còn xấu một chút, ta cũng sẽ cưới ngươi!”

Dừng một chút, nhược nhi tăng thêm ngữ khí, “Cũng may mắn ngươi bây giờ bộ dạng xấu xí nếu cơ ngũ công tử chạm qua ngươi, ta liền không thể cưới ngươi làm chính thê rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.