Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 181: Đến Nam Dương: Thuyết phục Hàn, kế thành viên mãn



Nghĩa Gỉai vừa rút kiếm, đám người Mạc Công Diễn đồng thời rùng mình, chỉ nghe xoẹt xoẹt xoẹt vài tiếng giòn vang, hơn mười hàn kiếm đồng thời ra khỏi vỏ!

Trường kiếm của đám người Mạc Công Diễn vừa giơ lên, bảy tám chục kiếm khách áo tang trong đội Tề sứ nhanh chóng tới gần Nghĩa Gỉai, nhất nhất rút trường kiếm ra chỉ về phía trước.

“Keng keng keng ——” Tiếng kim thiết vang lên bên tai không dứt, trong nháy mắt hàn quang dày đặc, giương cung bạt kiếm.

Nghĩa Gỉai cũng không quay đầu lại, hướng tới hai gã kiếm khách thủ hạ của Hãn Hòa quát: “Bảo vệ Tôn Nhạc cho tốt!”

“Dạ!” Hai kiếm khách nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, một trái một phải canh giữ bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc.

Nghĩa Gỉai quay đầu nhìn về phía hai gã Kiếm Sư Sở quốc, cao giọng nói: “Hai vị, làm phiền rồi!”

“Không dám!” Hai Kiếm Sư Sở quốc đồng thời chắp tay trước ngực nói, chân bọn họ đá một cái, liền giục ngựa một trái một phải đứng hai bên Nghĩa Gỉai.

Tôn Nhạc nhìn đám người Nghĩa Gỉai từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cất bước tiến ra , từ từ vươn tay kéo màn xe xuống. Nàng vừa kéo màn xe xuống, liền nghe được tiếng cười to lanh lảnh của Nghĩa Gỉai truyền đến, “Mạc Công Diễn, Nghĩa Gỉai đã sớm muốn tìm ngươi, trận chiến hôm nay, cũng đừng quan tâm đến sống chết mà đánh cho thống khoái?” Đúng là chuẩn bị liều mạng người chết ta sống! Tôn Nhạc không khỏi rùng mình một cái.

Mạc Công Diễn hừ lạnh nói: ” Khẩu khí thật lớn! Hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo phong thái của thiên hạ đệ nhất kiếm khách!”

Giọng nói cuả Mạc Công Diễn vừa dừng lại. Một trận tiếng gió vang lên. Trong tiếng gió, tiếng cười to của Nghĩa Gỉai cũng vang lên.“Quả nhiên thống khoái. Xem chiêu!” ‘ Keng keng keng ’ một trận tiếng kim thiết vang lên bên tai không dứt. Tiếng kiếm cùng kiếm giao tranh cứ như mưa dữ gió rền, hàn ý dày đặc. Tôn Nhạc không cần nhìn cũng biết Nghĩa Gỉai vừa xông ra. Mấy chục kiếm khách cũng đồng thời lao ra cùng đối phương giao chiến thành một đoàn.

Tôn Nhạc nghe một hồi, liền thu hồi lực chú ý. Nàng biết người có đẳng cấp như Nghĩa Gỉai một khi giao chiến thì những kẻ công phu mèo quào cũng không xen tay vào được. Bởi vậy nàng chỉ có thể ngồi chờ kết quả thôi.

Nếu đã ngồi chờ, Tôn Nhạc liền nhắm mắt làm ngơ, kéo rèm xe làm cô gái khuê các chân chính.

Trong tiếng keng keng rầm vang lên bên ngoài, thỉnh thoảng kèm thêm từng tiếng kêu thảm thiết. Tôn Nhạc nghe xong có điểm tâm loạn. Liền khôi phục bộ dạng cúi đầu khép mắt, âm thầm luyện phương pháp thổ nạp.

Phương pháp thổ nạp kia bình thường chỉ khi nàng luyện tập Thái Cực quyền mới phối hợp sử dụng. Thỉnh thoảng khi miên man suy nghĩ cũng ngồi thiền một lát. Hiện tại lòng có điểm loạn, nàng liền dùng loại phương pháp này làm ình khôi phục sự bình tĩnh.

Sau một khắc đồng hồ hít thở như thế, lòng của nàng chậm rãi trở nên yên tĩnh mà sâu xa, trong đầu tỉnh tảo, tiếng tranh chấp gào thét bên ngoài không hề lọt vào tai nữa!

Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Nghĩa Gỉai từ ngoài xe ngựa vang lên, “Muội tử!”

Tôn Nhạc trợn mắt, từ từ đáp: “Ở đây.”

Nghĩa Gỉai sặc một cái, ha ha cười nói: “Muội tử thật có định lực! Tình cảnh như thế, cư nhiên lại ngủ được.” Hắn nghe Tôn Nhạc trả lời ậm ừ, hơn nữa giọng nói có điểm khàn, liền cho rằng nàng đang ngủ.

Tôn Nhạc cười cười, vén rèm xe lên, trên người Nghĩa Gỉai loang lổ vết máu, tay áo nhiễm đỏ một tảng lớn, vạt áo có dòng máu chảy ra, thành một vệt máu chảy thẳng xuống phía dưới, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền ghê người, nhưng tương phản là, trên gương mặt vô cùng nam tính của hắn là nụ cười tươi rạng rỡ, hai mắt đen huyền vẫn sáng ngời như cũ, không thấy vẻ đau đớn. Xem ra, hắn bị thương không nặng, máu trên người hẳn là của người khác.

Tôn Nhạc thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía đội ngũ, chỉ thấy hai Kiếm Sư Sở quốc kia cũng không có thương thế gì, lại thấy, rõ ràng ở đó nằm mấy cổ thi thể, những gương mặt này đều quen thuộc, đúng là mấy kiếm khách áo tang trong đám Tề nhân.

Nghĩa Gỉai thấy Tôn Nhạc lộ ra biểu tình khổ sở, cười ha ha chắp tay trước ngực nói: “Muội tử đừng để ý! Sứ mệnh của chúng ta là bảo hộ muội. Đối mặt cường địch như Mạc Công Diễn, bên ta mới chết đi năm người, trọng thương bảy người, đã là buôn bán có lời. ***, Mạc Công Diễn ăn một kiếm của ta, chỉ sợ mười năm tám năm cũng không khôi phục được! Ha ha ha ha.”

Tôn Nhạc nhìn đến những xác chết trên đất, thực sự càng nhìn càng thấy ghê người. Nàng nhịn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, thấy trên người Hãn Hòa có thương tích, lại vội vàng đi xử lý thi thể, liền chuyển hướng hai kiếm khách bảo vệ mình mà không bị đả thương nói: “Xuất ra tám mươi lạng vàng từ lộ phí, mỗi một người chết đưa tới nhà họ năm lạng vàng, những người trọng thương cùng với Nghĩa Gỉai đại ca, hai vị Kiếm Sư mỗi người ba lạng vàng, còn lại chia đều cho các vị kiếm khách đã ra tay!”

Giọng nói của Tôn Nhạc không nhỏ, nhất thời tất cả mọi người đều nghe được, bọn họ kinh hỉ xoay đầu lại nhìn về phía Tôn Nhạc, một đám mắt lấp lánh chờ mong.

Lúc này mạng người như cỏ rác, những kiếm khách này nếu đã hộ tống Tôn Nhạc, liền có trách nhiệm bảo hộ nàng, nay có chết, nàng hoàn toàn có thể bỏ mặc. Hơn nữa, Tôn Nhạc mới mở miệng liền mấy chục lạng vàng, đó cũng không phải là số lượng nhỏ nha.

Hai kiếm Sư sửng sốt, đồng thời chắp tay trước ngực đáp: “Dạ!”

Nghĩa Gỉai kinh ngạc chuyển hướng Tôn Nhạc, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm nàng, hắn ha ha cười, “Muội tử, muội cũng quá rộng rãi rồi, sau này nếu như còn có mấy trận chiến, sợ là vàng cũng không đủ chia nha.”

Tôn Nhạc nghe vậy thản nhiên nói: “Sắp tới hẳn là sẽ bình an chút.”

Nàng thấy biểu tình ngạc nhiên không hiểu của đám người Nghĩa Gỉai, cười cười, “Trong thiên hạ, cao thủ như Mạc Công Diễn ít ỏi không có mấy người, Tôn Nhạc ta chỉ sợ còn chưa đủ tư cách, khiến cho tất cả cao thủ trong thiên hạ đều tới giết một mình ta!” Về phần Triệu quốc bây giờ còn chưa ổn định, thích khách cũng không tới nhanh như vậy được. Tôn Nhạc thầm nghĩ trong lòng.

Đúng là không sai, mọi người liên tục gật đầu, Tôn Nhạc chỉ bằng một câu, liền làm cho vẻ khẩn trương trên mặt bọn họ tiêu thất không ít.

Chôn mất cái xác ngay tại chỗ, những người bị trọng thương nhất nhất đưa lên xe ngựa, sau khi xử lý miệng vết thương thật tốt, đội ngũ lại khởi hành, hướng về Đại Thành Nam Dương.

Tôn Nhạc quyết định ở thành Nam Dương nghĩ ngơi hồi phục mấy ngày, chờ thương thế mọi người tốt hơn lại đi tiếp.

Thành Nam Dương cũng rất có danh tiếng trong thiên hạ, có thể nói nó là một thành trì lớn gần bằng đô thành của các quốc gia. Đội ngũ Tôn Nhạc vừa tiến vào Nam Dương thành, liền dẫn tới một đám người chú ý.

Ngã tư đường vốn náo nhiệt ồn ào, bọn họ vừa đến đột nhiên an tĩnh lại. Chỉ là một cái đảo mắt, tiếng ong ong liền nổi lên bốn phía.

Không nói tới một đội nhân mã ai cũng có thương tích này, chỉ bằng dấu hiệu của Tề sứ kia, liền đủ để khiến người trong thành Nam Dương có chút hưng phấn, ” Thiếu niên trong xe ngựa kia là Điền Nhạc?” “Đích thị là hắn! Nghe nói hắn vốn là một phụ nhân?” “Thật không ngờ nàng đến thành Nam Dương!” “Thấy không, một đội nhân mã này đều bị thương, ngay cả Nghĩa Gỉai Nghĩa đại hiệp cũng bị thương, xem ra trên đường gặp cao thủ a.” “Phụ nhân loạn thế, gà mái tranh gáy, chắc chắn nghĩa sĩ cũng nhìn không thèm nhìn, đáng tiếc không giết được nữ nhân này!”

Tiếng nghị luận tuy rằng không dứt bên tai, mọi người cũng không dám tiếp xúc quá gần, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Nghĩa Gỉai, kể cả một đội kiếm khách vừa tắm đẫm máu tươi trở về này, cũng làm cho lòng người thành Nam Dương âm thầm sợ hãi.

Trong sự vây xem của người thành Nam Dương, đám người Tôn Nhạc tìm được một tửu lâu lớn, tạm thời ở lại đó. Vừa vào ở, Tôn Nhạc liền sai người mời đại phu đến, trị thương một lần nữa cho đám người Nghĩa Gỉai. Ở trên đường, thương thế của bọn hắn đều do tự bọn hắn rửa sạch sơ cứu, khiến Tôn Nhạc rất lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.