Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 207: Quay về Sở



Nhạc quay đầu nhìn về phía Cơ Ngũ, nàng vươn tay nắm lấy tay hắn, sóng mắt dịu dàng nhẹ giọng nói: “Chỉ mấy tháng mà thôi. Ngày người Triệu đại bại, tôi sẽ an toàn. Đến lúc đó, tôi cải trang thành một tiểu thị tỳ đi theo chàng được không?”

Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, đám người Cơ Ngũ ngẩn ra. Mấy Sở nhân biểu tình phức tạp nhìn Tôn Nhạc, thầm suy nghĩ: vị tỷ tỷ này, tựa hồ cũng không đỉnh ở lâu dài tại Sở quốc.

Khóe môi Cơ Ngũ giương lên, giương lên, dần dần, một nụ cười cực kỳ sáng lạng hiện lên trên mặt hắn, hắn gắt gao nắm chặt tay Tôn Nhạc, “Ừa.”

Chữ ‘ Ừa ’ này vừa ra, trong tim của hắn sinh ra một chút cảm giác ngượng ngùng: Tôn Nhạc tài năng như thế, mình lại khiến nàng chịu thiệt thòi phải giả làm thị tỳ, nhưng mà, nhưng mà, cứ ở Sở quốc như vậy, ở bên cạnh Sở Vương cũng không ổn? Cho dù ích kỷ ta cũng muốn cùng nàng rời khỏi Sở Vương.

Tôn Nhạc cười với Cơ Ngũ, quay đầu nhìn về phương Tây, tại sao lâu như thế rồi, Nhược Vương vẫn chưa về?

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi cau mày.

Cũng không biết qua bao lâu, ở chân trời xuất hiện thân ảnh của hơn mười kỵ sĩ! Nhược Vương đến!

Tất cả mọi người đồng thời nhìn về hướng những người kia.

Đám kỵ sĩ càng ngày càng đến gần, chỉ chốc lát, Nhược Vương hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt Tôn Nhạc. Hắn lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, ngoại trừ hốc mắt hơi ửng đỏ ra, liền không còn chỗ dị thường nào khác.

Nhưng mà, chính chút ửng đỏ này, lại khiến Tôn Nhạc rất đau lòng.

Khi Tôn Nhạc nhìn về phía Nhược Vương. Nhược Vương cúi đầu xuống cùng Tôn Nhạc nhìn nhau. Trong khoảnh khắc sóng mắt đụng nhau đó, Nhược Vương rũ mắt xuống.

Nhạc nhìn hắn, trong đầu không khỏi hiện lên lời thề của hắn vừa rồi. Ở thời đại này, tín nghĩa là đạo đức cao nhất mà thế nhân tuân thủ! Lời thề này của Nhược Vương, phân lượng vô cùng nặng. Hoàn toàn có thể nói, cho dù về sau hắn thực sự thay lòng, thích nữ nhân khác, cưới nữ nhân khác. Hắn cũng sẽ tuân thủ lời thề, vẫn yêu thương che chở Tôn Nhạc như cũ!

Lời này đã thật sự được trời đất chứng giám rồi!

Cũng bởi vì như thế, Tôn Nhạc mới áy náy, thống khổ. Nàng yêu thương Nhược nhi a. Nàng không hy vọng thống khổ lớn nhất của hắn là do chính mình mang đến!

Ánh mắt Nhược Vương chuyển hướng hai bàn tay đang nắm chặt của Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ. Sau khi dừng lại một chút liền giục ngựa quay đầu, lớn tiếng quát: “Đi!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, đại quân xuất phát, xe ngựa lại đi, bụi mù lại cuồn cuộn bốc lên.

Đại quân vừa động Cơ Ngũ và Tôn Nhạc mỗi người liền ngồi trên một chiếc xe ngựa. Hai xe ngựa một trước một sau, không nhanh không chậm đi trong đội ngũ, mà Nhược Vương thì giục ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc .

Hiền sĩ cao gầy hai mươi lăm tuổi kia đi vào trước mặt Nhược Vương đưa tin: “Bệ hạ, Thúc Tử cùng Điền công đã đồng ý đi tới Sở!”

“Tốt!”

Nhược Vương cười, cao giọng trả lời một câu. Tôn Nhạc nhìn đến rốt cuộc hắn cũng chịu nở nụ cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lúc này Nhược Vương quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, hắn giục ngựa tới gần một chút, nhìn nàng.

Tôn Nhạc thấy hắn tới gần, không biết tại sao, trong lòng có chút khẩn trương.

Nhược Vương dừng trên mặt nàng thật sâu, sau một lúc lâu cúi đầu nói: “Tỷ tỷ Nhược nhi yêu tỷ, nhưng mà cũng không muốn tỷ thống khổ khó xử . Nếu khó xử quá. . . . . . tỷ có thể quên những lời Nhược nhi mới vừa nói!” Tiếng hắn khàn khàn, thực sự là nói không nổi nữa.

Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, nàng biết Nhược Vương từ trước đến nay làm việc đều bá đạo kiên quyết, nhưng bây giờ hắn vừa nói cái gì? Hắn sợ mình thống khổ khó xử, đã tình nguyện vi phạm cách làm việc của bản thân sao?

Hắn, hắn thật sự yêu mình tới mức như thế sao?

Tôn Nhạc đau xót trong lòng. Nàng rũ mắt xuống, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Khi nàng lại nâng đầu lên thì Nhược Vương đã giục ngựa rời đi.

Đại quân tiến lên rất chậm, một ngày đi bất quá là khỏang hai mươi dặm. Mỗi lúc nghỉ ngơi, Cơ Ngũ tới gần Tôn Nhạc, ngay lúc đó thân ảnh Nhược Vương liền có vẻ vô cùng tiêu điều.

Bất tri bất giác, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đều trầm mặc, khi có Nhược Vương ở đó thì cũng giữ khỏang cách nhất định.

Đi ba tháng như thế, đại quân Sở quốc đã đến gần kinh đô Dĩnh thành.

Ba tháng này, bên ngoài cũng đã thay đổi bất ngờ!

Mười vạn đại quân của Triệu đại vương tử vây giết Điền Công Tôn nhạc bất thành, ngược lại còn bị Sở Vương bắt, việc toàn quân mười vạn tinh binh bị giết, bằng tốc độ nhanh nhất truyền khắp thiên hạ.

Ngay sau đó, người Tề cùng người Ngụy đồng thời chỉnh quân, ở biên cảnh nóng lòng muốn thử, đồng thời hướng thiên hạ thanh minh là phải báo thù chuyện từng bị Triệu khi nhục!

Mà Triệu sau khi biết được đại quân đã bị Sở nhân tiêu diệt, phái thuyết khách ra, dùng số tiền lớn cùng người đẹp dâng cho hai nước Tấn, Tần, thỉnh cầu đối phương chi viện.

Đến lúc này, khói thuốc súng đã tràn ngập, mưa gió nổi lên!

Trong chiến hỏa tràn ngập, từng hành vi lời nói của Điền Công Tôn Nhạc, lại lưu truyền khắp thiên hạ, đồng thời làm cho người trong thiên hạ biết được, đó là Điền công thân nữ tử này chẳng những có tài năng kinh người, còn có bối cảnh hùng hậu. Triệu dùng hết toàn lực của một quốc gia cũng không thể động tới nàng, không chỉ không thể động tới, động vào nàng còn có thể mang đến tai họa mất nước diệt thân! Như người kế vị Triệu hầu, Triệu quốc thái tử Triệu đại vương tử lúc này đã trở thành con tin trong tay Sở Vương!

Huống chi là người khác?

Bởi vậy, bọn thích khách nóng lòng muốn thử, một đám cũng cẩn trọng hơn.

Về phần Sở Nhược Vương, lại danh chấn thiên hạ một lần nữa! Ngay cả thực lực không tầm thường Triệu quốc đại vương tử cũng thành con tin trong tay hắn, Hắc Giáp Quân dưới cờ của hắn, quả nhiên là vô cùng đáng sợ!

Khi mọi người xuất hiện ở trên quan đạo ngoài Dĩnh thành thì dân chúng Sở quốc tự tổ chức thành đội ngũ, tản ra hai bên đường nhìn bọn họ đi đến.

Một đám dân chúng cao hứng phấn chấn, gương mặt hưng phấn đến đỏ bừng, khi Hắc Giáp Quân xuất hiện ở trong tầm nhìn thì bọn họ đồng loạt vung tay hô to, “Ngô Vương thiên thu!”

“Ngô Vương thiên thu! !”

“Ngô Vương thiên thu! !”

Tiếng reo hò chấn động đất trời, truyền khắp nơi. Quay mắt về phía những gương mặt phấn chấn, quay mắt về phía tiếng reo hò kính trọng kích động này, trên gương mặt vẫn ủ dột của Nhược Vương xuất hiện một nụ cười.

Hai mắt hắn như điện quét khắp bốn phía, thân hình oai hùng thẳng tắp.

Sau khi hắn khí phách nhìn quanh mọi nơi, lập tức quay đầunhìn Tôn Nhạc trong xe. Nhìn Tôn Nhạc thật sâu, Nhược Vương cười dài nói: “Tỷ tỷ, Sở nhân đáng yêu không?”

Tôn Nhạc mỉm cười, giương môi nói: “Đáng yêu!”

Nhược Vương ha ha cười.

Hắn cười như vậy, tiếng hô của dân chúng càng lớn, “Ngô Vương thiên thu” tiếng hoan hô thực sự là phá tan đến tận trời!

Nhược Vương vẫy tay mỉm cười, chúng giáp quân mỗi người cũng đều phấn chấn. Cũng không biết qua bao lâu, tiếng la dần dần dừng lại.

Lúc này, đội ngũ đã đến ngoài Dĩnh thành, hiện tại trong đám người hoan nghênh hai bên, xuất hiện không ít xe ngựa của chúng quý nhân hiền sĩ.

Những người này ngẩng đầu lên nhìn, bất giác cũng có càng ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập đến trên mặt, trên người Tôn Nhạc.

“Mỹ nhân đó là Điền công?”

“Đúng là một giai nhân!”

“Cũng phải thôi, nếu không phải giai nhân, sao xứng bệ ngàn dặm xa xôi, ngày đi đêm chạy đến cứu giúp nàng?”

“Ô hay! Giai nhân nơi nào không có? Bệ hạ giống hạng người coi trọng sắc đẹp sao?”

Trong tiếng xì xầm Nhược Vương phân phó cho nhóm hiền sĩ phía sau đi an trí Hắc Giáp Quân. Không thể nào đưa tất cả mười vạn đại quân này vào Dĩnh thành, có muốn nhét cũng nhét không nổi a.

Khi lại khởi hành thì đội ngũ chỉ còn lại có hơn một ngàn hiền sĩ cùng kiếm khách. Hắc Giáp Quân theo một đường quan đạo khác rời khỏi.

Tôn Nhạc tiến vào Dĩnh thành, ngay lúc đó ánh mắt chú ý càng nhiều, biển người hai bên nhiều như thế, ngay cả các chỗ trên tửu lâu, các ô của có màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cũng đông nghìn nghịt toàn là đầu người.

Mà việc khiến nàng không được tự nhiên là, trong những ánh mắt này đại đa số là dừng ở trên người của nàng. Nghiêng tai lắng nghe, bốn chữ “Điền Công Tôn nhạc” không dứt bên tai.

Thật đúng là vạn chúng ghé mắt a, Tôn Nhạc ngầm cười khổ.

So với Tôn Nhạc, lúc này hào quang của Cơ Ngũ phong thần như ngọc liền ảm đạm hơn.

Vốn là, Tôn Nhạc rất hứng thú đánh giá ngã tư đường, nhưng mà nàng nhìn ngã tư đường, mọi người liền nhìn nàng, loại cảm giác này cũng không dễ chịu. Nhìn nhìn đầu liền lùi về sau, màn xe cũng kéo xuống.

Làm cho người ta buồn bực nhất là rèm xe này vừa kéo xuống, bên ngoài cư nhiên đồng loạt vang lên tiếng thở dài.

Đoàn xe tiếp tục đi tới.

Dần dần tiếng rầm rĩ bớt đi nhiều. Tôn Nhạc vén rèm xe lên thì thấy đoàn xe lái vào trong một con đường lát đá. Con đường này rất rộng lớn, có thể chứa bảy chiếc xe ngựa chạy song song. Trên đường xuất hiện không phải là cao quan hiền sĩ, mà là ngọc quan quyền quý, ngay cả kiếm khách chân trần cũng rất ít gặp.

Xem ra, con đường này dành riêng cho quyền quý dùng.

Đầu Tôn Nhạc duỗi ra, người đi đường đều đồng loạt nhìn về phía nàng .

Khác với ánh mắt nhìn Tôn Nhạc ở những nơi khác đó là những người này phần lớn đều hâm mộ, cuồng nhiệt cùng sùng kính.

“Nàng đó là Điền công?”

“Lấy thân phận một người con gái mà lật tay làm mây trở tay làm mưa, quả thật làm trượng phu phải xấu hổ chết!”

“Thấy không? Đó chính là Triệu đại vương tử! Ô hay! Thái tử của một nước lớn, cư nhiên rơi xuống tình trạng như thế, thật đáng xấu hổ!”

“Ai bảo hắn muốn gây bất lợi cho Điền công!”

“Nghe nói Tề Ngụy hai nước đánh Triệu, cũng vì Điền công!”

Câu nói sau cùng vừa vào tai, Tôn Nhạc liền cả kinh. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện kia. Nhưng khi nàng quay đầu thì người nọ bị bao phủ trong dòng người.

Tôn Nhạc nhíu mày quay đầu, nhìn về phía sau, liền nhìn thấy Nhược Vương ở cách đó không xa, liền bảo người đánh xe tới gần.

Xe ngựa tới gần Nhược Vương một chút, nàng liền vươn đầu thấp giọng hỏi: “Nhược nhi, việc Tề Ngụy đánh Triệu, tại sao cũng ghi tạc trên người của ta rồi?”

Mặc dù là chủ ý của nàng, nhưng mà Tôn Nhạc cảm thấy nên giấu diếm đi.

Nhược Vương hơi nhíu mày, hai mắt hắn như điện nhìn lướt qua đám người qua đường đang nghị luận, thấp giọng trả lời: “Ta cũng không biết. Bất quá việc này ta không có buộc cấm khẩu, chắc là có người tùy tiện nói ra.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, thân thiết nói: “Tỷ tỷ bất an sao? Ta ra lệnh người trong nước không nói việc này nữa nhé.”

Tôn Nhạc lắc lắc đầu.

Nhược Vương thấy nàng lắc đầu, cười nói: “Cũng phải, chuyện đã truyền ra, cấm Sở nhân cũng vô dụng.” Hai tròng mắt hắn tối đen nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, từ từ nói: “Tỷ tỷ, dời người cứ sảng khoái mà làm như thế đi! Việc này vốn là tỷ tỷ gây nên, thế nhân biết thì thế nào? Người Triệu muốn giết tỷ, chịu lần báo ứng này cũn gđã đủ uy hiếp người trong thiên hạ rồi!”

Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý, không khỏi mỉm cười, gật đầu nói: “Là tỷ tỷ cẩn thận quá mức.”

Nàng nói ra một câu, thật lâu không có nghe Nhược Vương trả lời, không khỏi kinh ngạc nhìn lại, vừa nhìn, lại chống lại ánh mắt như si như say của Nhược Vương quăng đến.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là một trận ảm đạm, dần dần, Nhược Vương quay đầu đi chỗ khác, trong hai tròng mắt sâu như nửa đêm kia thêm một phần buồn rầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.